Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1311: Kim đan ( thượng ) (length: 8219)

Quân tử cư này đã bỏ không từ lâu, hoặc giả phải nói là yên ắng đã lâu.
Chủ nhân cuối cùng ở nơi đây là trưởng tử của Uẩn Mậu chân quân, Đệ Ngũ Tử. Mấy chục năm trước tộc địa bị hủy, quân tử viện mặc dù được xây ở nơi xa tộc địa, trong một kết giới ẩn nấp nào đó, nên không bị tổn hại.
Nhưng vì Đệ Ngũ Tử tự tiện thay thế thân phận của Đệ Ngũ Tử, Đệ Ngũ Anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, quan hệ giữa hai người trở nên thực sự căng thẳng, Đệ Ngũ Anh tự nhiên không thể nào rút quân tử viện ra để Đệ Ngũ Tử sử dụng.
Do đó có thể nói Đệ Ngũ Tử là cưỡng ép thượng vị, hắn cũng không được giáo dục như người thừa kế chính thống. Đệ Ngũ Anh không thừa nhận, các tộc lão khác cũng chỉ lợi dụng hắn, tự nhiên không nhắc đến chuyện này.
Mà Đệ Ngũ Đức Sinh thân là con trai độc nhất của Đệ Ngũ Tử, đáng lẽ phải có tư cách vào ở quân tử cư trước tiên, nhưng vì thái độ mông muội không rõ ràng của Đệ Ngũ Anh, việc hắn vào ở quân tử cư tiếp nhận giáo dục của người thừa kế cũng bị gác lại. Cho nên cái viện này từ sau Đệ Ngũ Tử liền thật sự không có ai ở.
Đệ Ngũ Anh thấy vậy sợ xúc cảnh sinh tình liền sai người phong tỏa viện này, mỗi tháng phái người đến tuần tra, không cho phép bất kỳ ai ra vào. Không ngờ tới hành động này hôm nay lại cứu hắn một mạng.
Nếu là khi đó không kiên quyết cho đối phương vào ở quân tử cư, vậy thì bọn họ lúc này chính là tự chui đầu vào lưới.
"Tìm được rồi." Thấy Ninh Hạ lật ra cho hắn mấy bình linh dược chữa thương cường hiệu, Uẩn Mậu chân quân chỉ nhìn mấy lần liền bỏ lại, tựa hồ không cảm thấy hứng thú lắm.
Ninh Hạ chần chờ nhìn những đan dược bị trả về kia, có chút kỳ quái. Những đan dược này cho dù không thể xưng là thánh dược chữa thương, nhưng cũng là thuốc trị nội ngoại thương vô cùng tốt, không nói chữa khỏi vết thương trên người hắn, ít nhất cũng có thể bù đắp chút hao tổn. Không phải đối phương nói không chừng chống đỡ không đến thời điểm mong muốn ——
Hẳn là còn muốn tìm đan dược tốt hơn?
Ninh Hạ vươn tay về phía mấy bình đan dược không quá nhận biết bên trong, loại không gặp qua, cũng có khả năng... Hử?
Ninh Hạ nhìn về phía người ngăn lại động tác của nàng, đối phương lăng không ấn tay lên trên mu bàn tay nàng. Ninh Hạ cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta tự tìm, ngươi tìm không thấy."
Ninh Hạ:
Huynh đệ, vậy sao ngươi không nói sớm một chút, đây là khoe khoang vốn liếng với ta à? Như vậy sẽ tổn thương chiếc thuyền hữu nghị nhỏ bé của chúng ta.
Mặt bên của đối phương đảo qua không có gì khác thường, lấy một cái giỏ mây tre rồi đem bình bình lọ lọ trong rương đổ hết vào, vô cùng đơn giản thô bạo ——
"Ai ——" Ninh Hạ chỉ kịp kinh hô một tiếng, những bình đan dược kia bị ném bỏ vào giỏ mây tre không chút lưu tình, phát ra tiếng "keng keng" giòn vang, giống như trái tim thủy tinh của nàng lúc này.
Không có nhân tính!
Tim gan Ninh Hạ đau xót, cầu xin hãy cho những đan dược khiến muôn người đổ xô ra đường này một chút mặt mũi, đừng có dùng thái độ với dưa muối mà đối đãi chúng nó có được không?
Hiển nhiên đối phương không nghe được tiếng lòng của Ninh Hạ, sau khi dọn sạch rương liền nâng cái hòm rỗng chạm trổ tinh mỹ kia lên như nâng chí bảo.
... Nếu không phải là điển cố "lấy gùi bỏ ngọc", vậy chính là bên trong có càn khôn?
Ninh Hạ định thần nhìn lại, phát hiện bốn phía xung quanh hòm gỗ này đều là chạm rỗng, kết cấu trong ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, khoảng giữa không có khả năng có chỗ che giấu. Cũng có một chỗ có khả năng này, Ninh Hạ như có điều suy nghĩ nhìn đáy rương, một lớp mỏng manh, nhìn qua cũng không giống là có thể giấu vật.
Đối phương không biết động tay chân gì, giao diện chạm rỗng phía trên trực tiếp tách ra khỏi đáy. Quả nhiên, đồ vật Uẩn Mậu chân quân muốn tìm liền nằm ở chỗ đáy trần.
Hắn đem trọn khối đáy trần đặt ở bên giường, giống như đối mặt với tường trước đó, lòng bàn tay lơ lửng, sau đó tấm ván gỗ giữa chợt lóe lên một dấu vết nhàn nhạt của tộc huy.
Trong phòng rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, không biết qua bao lâu, một tiếng "cạch" giòn vang, giống như có vật gì đó rơi xuống.
Uẩn Mậu chân quân lập tức thu tay lại, cầm lấy đáy trần, có vật gì đó rơi xuống, rơi trên giường mềm mại, xoay tròn mấy vòng.
Hắn nhặt vật này lên đặt trong lòng bàn tay.
Hóa ra là muốn tìm vật này. Ninh Hạ đánh giá viên tròn trong lòng bàn tay đối phương, to bằng ngón tay cái, bên ngoài có màu vàng rực, dáng vẻ rất tinh xảo.
"Đây... là cái gì?" Ninh Hạ suy nghĩ một chút vẫn là không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
Dù sao nàng đều biết nhiều như vậy, cũng nhìn thấy nhiều bí mật như vậy, hiện tại tránh hiềm nghi thì đã quá muộn. Sau này cũng không nhất định có cơ hội biết, hiếu kỳ chi bằng trực tiếp hỏi cho tiện.
Uẩn Mậu chân quân không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm "hạt châu vàng" trong lòng bàn tay. Tựa như từ khi nhìn thấy hộp gỗ nhỏ này đã có chút thất thần, cảm giác cả người đều có chút trầm xuống, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thật lâu sau đối phương nắm chặt tay, giữ hạt châu trong lòng bàn tay, khi mở ra lại phát hiện mặt ngoài hạt châu xuất hiện hai vết nứt rất dễ thấy, cắt ngang cả hạt châu. Sau đó hơi dùng chút lực, hạt châu liền vỡ thành hai mảnh.
Lại khiến Ninh Hạ kinh ngạc, những vật màu vàng kia thế nhưng chỉ phủ ở bên ngoài, tầng ngoài kia như vỏ bọc đường vỡ ra, phát hiện bên trong lộ ra thì không khác gì đan dược bình thường.
Nhanh chóng, cả không gian bắt đầu tràn ngập một loại hương khí kỳ dị, một loại không phải là bất kỳ thực vật nào hoặc sinh vật nào có thể phát ra, cùng với linh khí xông vào người, làm cho lòng người ngứa ngáy.
Đây là đan dược trân quý gì? Ninh Hạ chưa từng nghe nói qua loại đan dược đặc thù này, khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ, bất quá nếu đối phương không muốn đáp thì thôi. Có lẽ là bí phương độc nhất vô nhị của người khác cũng khó nói.
Chỉ bất quá đối phương trầm ngâm hơi lâu, nhìn viên đan dược kia tựa như muốn nhìn ra một đóa hoa.
Uẩn Mậu chân quân thần sắc có chút không nỡ, nhìn qua tựa hồ không quá nỡ ăn, xem hắn lưu luyến như vậy, cũng không biết có chuyện xưa gì, chắc từng là người nào đó để lại cho hắn.
Rốt cuộc, đối phương bóc lớp vỏ bọc kia ra, nuốt vào.
Ninh Hạ nhìn bộ dáng hắn tựa hồ thật sự có chút khổ sở, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ ngồi ở một bên, ngay cả hô hấp đều cố ý chậm lại, miễn cho làm cho người ta phiền lòng.
Đan dược kia hiệu quả tốt đến lạ, vừa mới ăn vào, Ninh Hạ liền cảm giác tử khí trên người đối phương ít đi rất nhiều, linh lực trên người nhanh chóng ngừng tản ra, bên cạnh bắt đầu có linh lực lưu động.
Ninh Hạ thấy rõ sắc mặt hắn tốt lên trông thấy, loại tử bạch trước đó lui tán, thêm mấy phần hồng nhuận. Không lâu trước đó còn tử khí nặng nề tựa như sắp không còn trên nhân thế, vậy mà với tốc độ nhanh như ánh sáng khôi phục lại, cũng không biết là loại linh đan diệu dược thần kỳ nào.
Trong lòng Ninh Hạ chậc chậc lấy làm lạ, thấy người đã khôi phục lại bảy tám phần, đồng thời ẩn ẩn hướng trạng thái tốt hơn, không thể không thừa nhận tu chân giới thật là không thiếu chuyện lạ. "Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt" hiện giờ đích thật là sống trong cuộc sống của nàng. Không nghĩ tới hôm nay ngược lại là có thể tận mắt chứng kiến một lần.
Vì không đủ thời gian, cũng không thuận tiện, đối phương cũng không vận hành linh lực chu thiên để khôi phục, nhưng xem bộ dáng nói chung cũng đã không sai biệt lắm. Vận hành linh lực chu thiên chẳng qua chỉ là muốn đem thân thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất mà thôi, không làm theo kỳ thật cũng không sao.
Kết thúc sau, đối phương từ từ mở mắt, đôi mắt thâm thúy kia trong khoảnh khắc tựa như có tơ vàng quấn quanh, nhưng khi hắn chớp mắt lại biến mất không thấy, giống như chỉ là ảo giác của nàng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận