Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1478: Mượn xem (length: 8051)

"Cái này?" Ninh Hạ hơi có chút kinh ngạc, th·e·o bản năng s·ờ s·ờ tóc trên trán.
Nàng đã nghĩ tới rất nhiều lý do không ăn nhập gì với nhau, vạn vạn không nghĩ đến sẽ là cục diện này.
Hai người này gọi nàng lại không phải vì cái gì, mà chính là vì sợi dây cột tóc trên đầu nàng, cũng chính là thứ mà chưởng môn ban tặng, triều vân. P·h·áp khí địa giai, chỉ kém một chút là có thể đạt tới thượng t·h·i·ê·n cấp, muốn nói không c·h·ói mắt đều không được.
Sợi dây cột tóc này từ khi nàng th·e·o Vân đ·ả·o trở về liền bị Nguyên Hành chân quân ép dùng, bên trong phong ấn thần niệm cùng mảnh vỡ có thể bảo vệ nàng một m·ạ·n·g.
Dần dần nàng liền quen với sợi dây cột tóc có phối màu hơi lòe loẹt này, cũng quên mất bình thường mình đều đội một cái p·h·áp khí địa giai đi tới đi lui.
Kết quả nàng còn chưa dùng, liền bị người hiểu chuyện để mắt tới... Nhưng đồ vật này nàng là không thể nào bán.
"Không sai, tại hạ mới vừa rồi ngồi cùng phòng với đạo hữu, vừa vặn đối diện phía sau, liền nhìn thấy. Không biết đạo hữu có thể hay không bỏ qua đồ yêu t·h·í·c·h?" Thái Diệp thành khẩn nói.
Ninh Hạ có chút hiểu rõ, gian phòng mà các nàng ngồi trước kia trang trí lịch sự tao nhã, theo phong cách mà văn nhân đương thời t·h·í·c·h nhất, chú trọng vẻ đẹp hàm súc. Vì vậy mà vách ngăn giữa các gian phòng cũng không c·ứ·n·g nhắc, bố trí xen kẽ, hợp lý, mặt ngăn cách cũng là chạm rỗng, ở một bên có thể thấy được thân ảnh mờ ảo của người phía bên kia.
Vốn dĩ lực chú ý của Thái Diệp là đặt ở việc nói chuyện cùng Thái Viêm, cũng không chú ý tới cuộc đối thoại của những người xung quanh. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ dây cột tóc của Ninh Hạ thực sự là quá t·h·iểm thượng, tự mang ánh sáng phân cực, dưới ánh đèn khó mà coi nhẹ, Thái Diệp lập tức liền thấy.
Vì thế hắn lập tức liền ngồi không yên, đây không phải là thứ mà bọn họ đang cần, tìm k·i·ế·m hồi lâu sao? Hắn cùng huynh trưởng bàn bạc, lập tức liền nghĩ tới bắt chuyện với vị đạo hữu này, xem xem có thể hay không mua được đồ vật.
Bọn họ đương nhiên cảm giác được vị đạo hữu này có tâm lý đề phòng x·á·c thực mạnh, nhưng tính tình khá tốt, thái độ cũng tương đương khắc chế, làm cho bọn họ cảm thấy có lẽ là có hy vọng. Cho nên bọn họ tính toán ra sức khuyên bảo một phen, ngay cả đồ vật dùng để hối lộ trao đổi đều đã nghĩ kỹ, kết quả...
Hiện tại sự tình lại một lần nữa về đến điểm xuất phát. Mặc dù vị đạo hữu này đại khái đã không vui trong lòng, nhưng tốt x·ấ·u cũng coi như mở đầu câu chuyện, đối phương cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
Thái gia huynh đệ tin tưởng chỉ cần bọn họ đưa ra điều kiện trao đổi đủ phong phú, thì khả năng thuyết phục được vị đạo hữu này có thể tăng lên rất nhiều.
Tựa như nhìn ra tính toán trong lòng của Thái Viêm và Thái Diệp, Thái Nghị ở bên cạnh lắc lắc đầu, vẫn còn quá non, vừa bắt đầu đã sai thì sau này còn làm thế nào? Nhưng hắn cũng không có ý định can t·h·iệp cách làm của đám t·r·ẻ, hắn mặc dù là người chăm sóc của hai người, nhưng cũng không thể cái gì cũng làm thay hắn.
Ninh Hạ lắc lắc đầu: "Đây là trưởng bối ban tặng, không nên chuyển nhượng cho người khác."
Cự tuyệt.
Thái Viêm, Thái Diệp hai mặt nhìn nhau, không nghĩ đến bọn họ đã đưa ra điều kiện phong phú như vậy mà đối phương vẫn cự tuyệt. Chẳng lẽ là điều kiện bọn họ đưa ra còn chưa đủ?
Trưởng bối ban tặng? Vừa nhìn liền biết là lời từ chối. Thái Viêm cảm thấy nói không chừng là điều kiện bọn họ đưa ra không đủ hấp dẫn người, cho nên người ta mới cự tuyệt.
Tựa như là sợ Ninh Hạ sẽ rời đi ngay nên vội vàng nói: "Nếu đạo hữu cảm thấy đồ vật chúng ta đưa ra không đủ, thì có thể thương lượng thêm. Tổ phụ của chúng ta lát nữa sẽ trở về, hai huynh đệ chúng ta không có đồ vật, nhưng có lẽ phía bên kia của ông ấy còn có thể cung cấp một hai, có lẽ sẽ có thứ mà đạo hữu muốn."
Thái Viêm miệng quá nhanh, nói một mạch, Thái Diệp muốn k·é·o cũng không kịp.
Thái Diệp nhịn không được ôm đầu, cảm thấy đầu càng thêm đau. Vị huynh trưởng này của hắn... Không nghe thấy người ta nói là trưởng bối tặng, không nên chuyển giao sao?
Điểm mấu chốt trong lời nói của người ta đã rõ, ý là đồ vật này đối với người khác mà nói có ý nghĩa đặc t·h·ù, nàng sẽ không, cũng không thể chuyển nhượng. Chuyện này lẽ nào nói đến còn chưa đủ rõ ràng sao?
Vậy mà người anh ngốc này của hắn lại còn cho rằng là vấn đề linh thạch, căn bản không phải, được không? Ngươi có biết hay không dáng vẻ này của ngươi rất giống nhà giàu mới n·ổi chỉ có linh thạch không.
Bất quá may mắn đối phương không có hiểu lầm tính chất của anh cả hắn, chỉ khẽ lắc đầu, còn tính là lễ phép nói: "Không phải vấn đề linh thạch."
"x·i·n· ·l·ỗ·i, đây là vật mà một vị trưởng bối ban tặng. Ta rất trân quý, không muốn bán đi để đổi lấy đồ vật." Ninh Hạ lại cường điệu một lần.
Huống hồ hiện tại nàng không t·h·iếu linh thạch, mà là những thứ khác quan trọng hơn.
Sự tình p·h·át triển thành thế này, Ninh Hạ thực sự không có tâm tư tiếp tục c·ã·i cọ với đối phương, liền nghĩ đứng lên cáo từ, không ngờ đối phương lại một lần nữa lên tiếng. Rốt cuộc đây chính là đối phương nói, làm nàng tới lui tự nhiên, sẽ không ngăn cản nàng...
"Tiểu hữu, khoan đã."
Ân? Lại là ngươi? ! Đây đã là lần thứ ba đối phương t·h·iệp nhập vào chuyện này, điều này làm cho Ninh Hạ nảy sinh một ít ác cảm với hắn.
Người này cũng quá đáng gh·é·t đi? ! Như thế nào lại cứ phải tỏ vẻ mình rất cơ trí, nhưng trên thực tế lại rất khiến người ta chán gh·é·t. Người tr·ê·n đời có ngàn vạn kiểu, tự nhiên cũng có ngàn vạn loại, Ninh Hạ không bao giờ dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá người khác, chẳng qua là cảm thấy đối phương có chút đáng gh·é·t mà thôi.
Nàng mang th·e·o nghi ngờ nhìn đối phương: "Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?" Đây là biết rõ còn cố hỏi, đối phương muốn nói nhất định là có liên quan đến dây cột tóc của nàng.
Th·e·o vừa rồi nàng đã bắt đầu quan s·á·t đối phương. Đừng nhìn hắn biểu hiện có vẻ biếng nhác, cũng không quản chuyện của hai huynh đệ Thái gia, nhưng hai tròng mắt kia lại nhìn chằm chằm rất kĩ, hầu như chưa từng rời khỏi hai người bọn họ.
Chỗ ngồi của đối phương cũng có chút vi diệu, dễ c·ô·ng dễ thủ, tựa như tùy thời đều có thể p·h·át động c·ô·ng kích về phía mục tiêu đối diện.
Ba phen bốn bận đ·á·n·h gãy, chen vào nói đều rất trôi chảy, có thể thấy được người này thời khắc đều lưu ý đến chuyện ở bên này, thậm chí không hề rời mắt dù chỉ một chút.
Đừng nói là đối phương đang lưu ý đến nàng... Tám chín phần mười là đang bảo vệ đôi huynh đệ này. Chỉ sợ nàng có ý đồ tổn thương đến huynh đệ Thái thị.
Hiện tại hai huynh đệ này bị nàng làm khó, đối phương tự nhiên sẽ không ngồi chờ c·h·ế·t.
Ninh Hạ ngược lại muốn xem xem người này có thể đưa ra cái gì.
"Tiểu hữu chớ vội, không ngại ngồi thêm một lát, những thứ này đều có thể thương lượng."
Ba lần giải t·h·í·c·h mà đối phương vẫn cố chấp như vậy, Ninh Hạ cũng bị hỏi đến có chút bực bội: "Ta không..."
"Nếu tiểu hữu thực sự không muốn bán, không biết có thể cho ta mượn xem một chút, để ta được mở rộng tầm mắt không? Để trao đổi, những đồ vật mà hai đ·ứ·a t·r·ẻ vừa hứa hẹn cũng sẽ không t·h·iếu." Thái Nghị đưa ra một điều kiện làm Ninh Hạ vô cùng tâm động.
c·ô·ng khai ghi giá, thật đáng nể, nàng thực sự động lòng... Còn có chuyện tốt như vậy, nếu như thật đúng như hắn nói, mượn đi xem một chút là có thể đổi được nhiều thứ tốt như vậy, thì không làm chính là đồ ngốc.
Có thể vấn đề là nàng phải làm thế nào để đảm bảo đối phương cầm được đồ vật rồi sẽ không qua cầu rút ván? Ninh Hạ rất sợ dây cột tóc này đến lúc đó sẽ như bánh bao t·h·ị·t đ·á·n·h c·h·ó, một đi không trở lại.
"Ngươi cũng không cần phải lo lắng. Chắc hẳn lúc trước ta cũng đã nói với ngươi, Thái gia chúng ta là không bao giờ làm những chuyện âm hiểm kia. Lại nói, nếu là thật có ý tưởng ép buộc, thì tiểu hữu cũng không thể bình yên ở đây đến giờ."
Nàng nhìn ánh mắt mong chờ của hai huynh đệ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy cũng được... Mời ——"
"Hợp tác vui vẻ."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận