Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 75: Tập hợp (length: 6184)

Chương 75: Tập hợp
"Tiện nhân! Tiện nhân!" Thiếu nữ áo lam một đường đi nhanh, đụng phải người và vật cũng không dừng lại nói năng tử tế, khiến các tu sĩ sinh lòng chán ghét.
Cũng có người muốn dạy dỗ cô gái này, nhưng khi nhìn thấy ngọc giác bên hông đối phương, lại lộ vẻ do dự. Kia là tín vật của đệ tử thủ tọa Thủy Tú phong, thủ tọa Thủy Tú phong là Văn Tuệ chân quân, một người rất bao che khuyết điểm. Bọn họ tuy không ưa loại người tùy tiện này, nhưng cũng không đáng vì một chút cảm xúc nhỏ mà đắc tội Văn Tuệ chân quân.
Nhưng không có nghĩa là họ sẽ bỏ qua, có vài kẻ tính toán ngấm ngầm ghi nhớ dáng vẻ cô gái này, chờ sau này có cơ hội nhất định phải "hồi báo" cho ra trò.
Nguyên Quế Phương hoàn toàn không ngờ rằng hành vi tùy tiện thường ngày của mình lại tích lũy nhiều địch nhân ngầm đến vậy, bất quá cho dù biết nàng cũng chỉ coi thường. Nàng chính là thiên chi kiêu nữ, sao phải sợ những đệ tử "cấp thấp" này.
Đương nhiên, nếu nàng mãi là thiên chi kiêu nữ thì mọi chuyện vững vàng, nhưng trên đời này vẫn tồn tại một loại chủng tộc gọi là "nữ chính".
Giờ phút này Nguyên Quế Phương lòng tràn đầy ảo não, bị từ chối không nói, còn bị Bình Chân ca ca trách mắng một trận. Trong lòng nàng liên tục dâng lên càng nhiều hận ý. Không phải hận Lâm Bình Chân, mà là hận những người ở chỗ này, bọn họ dựa vào cái gì có thể đi? Lại dựa vào cái gì cười nhạo nàng?
Nhất là Hoàng Uyển Uyển lớn lên xinh xắn lại càng bị Nguyên Quế Phương ghim một bút. Hoàng Uyển Uyển vô tội vạ lây, chỉ là đi cửa sau gánh nồi, biểu thị mình rất oan uổng!
Nguyên Quế Phương càng nghĩ càng hận, nàng không thể đi, vậy dựa vào cái gì hồ ly tinh quyến rũ kia lại có thể đi? Khóe mắt nàng liếc thấy thứ gì đó, không khỏi dừng bước. Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi tới.
Đợi mấy ngày cuối cùng cũng đến thời gian làm nhiệm vụ. Ninh Hạ sáng sớm đã hưng phấn thu dọn đồ đạc, đến căn cứ điểm ở Long Ngâm phong.
Mặc dù nàng biết nhiệm vụ đoàn thể và cắm trại dã ngoại có sự khác biệt rất lớn, nhưng Ninh Tiểu Hạ không chịu ngồi yên, vẫn vui vẻ xem lần nhiệm vụ đoàn thể này như một chuyến "dạo chơi ngoại thành" đặc biệt, nhẹ nhàng và vui vẻ.
Đương nhiên rồi, có sáu tu sĩ trúc cơ dẫn các nàng "cày phó bản", nhìn thế nào cũng là chuyện mười phần chắc chín. Ninh Hạ chỉ cần theo sau họ "trải nghiệm", bảo vệ mạng nhỏ của mình là được.
Ninh Hạ đến hơi sớm, chỉ có vài người lác đác tụ tập một bên, hai sư huynh đệ Lâm Bình Chân và Thẩm Nhạc Dương còn chưa tới, giờ này chắc vẫn còn đang điều tức buổi sáng. Nàng cũng định tối mới đến, nhưng đi cửa sau đã đủ chói mắt, nếu còn ung dung đến muộn, vậy thì quá phô trương rồi.
Ninh Hạ hơi gật đầu ra hiệu với cô gái duy nhất có chút quen mắt, nhưng nàng không qua đó. Nói tóm lại, Ninh tiểu ngu ngốc vẫn chưa thông thạo kỹ năng làm quen này, thậm chí có thể nói là tương đối ngại ngùng. Nàng tìm một góc khuất chờ Lâm Bình Chân hoặc Thẩm Nhạc Dương đến.
"Ninh sư muội, tới sớm thật." Thẩm Nhạc Dương hôm nay mặc một thân thanh sam, mặt mày tuấn lãng, càng làm cho thiếu niên thêm phong độ. Bất quá, Ninh Hạ đã qua giai đoạn mê trai, nàng vẫn giữ sắc mặt như thường, chào hỏi thiếu niên.
Thẩm Nhạc Dương nói cho nàng biết Lâm Bình Chân đã đến Tông Vụ ty lấy đồ, có lẽ tối mới tới. Cho nên khi Ninh Hạ nhìn thấy rõ ràng kẻ đến không thiện ý Nguyên Quế Phương, nàng ngây ngẩn cả người.
Không đúng, Lâm Bình Chân còn chưa tới, cô nãi nãi này sao lại chạy tới? Chỉ thấy tiểu cô nương khí thế hùng hổ đi về phía Hoàng Uyển Uyển, Ninh Hạ có chút hiểu ra, nha đầu lòng dạ hẹp hòi này đại khái là đang ghen tuông.
Nàng thấy rõ Nguyên Quế Phương gây sự từng bước đi về phía Hoàng Uyển Uyển, nuốt nước miếng, không để lại dấu vết lùi về phía sau Thẩm Nhạc Dương. Cho nên nói nàng lo lắng không sai, Nguyên Quế Phương cơ hồ là loại người điên, bắt ai cắn người đó một miếng.
Hoàng Uyển Uyển nhíu mày, nhìn Nguyên Quế Phương đột nhiên xuất hiện tại bãi tập hợp, có chút nghi hoặc ý đồ đến của vị Đại tiểu thư này. Qua chuyện lúc trước, nàng cũng biết Đại tiểu thư này rất không thích mình. Tu vi nàng cao hơn Nguyên Quế Phương, ngược lại cũng không sợ vị đại tiểu thư này, nhưng đối phương có bối cảnh cứng rắn, Hoàng Uyển Uyển cũng không muốn cứng đối cứng.
Lâm sư thúc đã nói rõ, cự tuyệt ý muốn tham gia nhiệm vụ này của Nguyên Quế Phương, nàng ta đến giờ này cũng là phí công. Nhất thời Hoàng Uyển Uyển không rõ ý đồ của đối phương.
Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu, người này đến để gây sự, tìm nàng gây chuyện.
Sắc mặt Hoàng Uyển Uyển lạnh xuống, trong tay nàng còn siết chặt một cổ tay trắng nõn, chủ nhân bàn tay ra tay bất ngờ, còn mang vẻ mặt tức giận. Nếu nàng không chuẩn bị trước, có lẽ cổ tay kia đã thành công in dấu một bàn tay lên mặt nàng.
Tu sĩ đứng ngoài quan sát cũng không ngờ người này dám công khai ra tay với đồng môn đệ tử, hơn nữa còn là ở Long Ngâm phong quy củ nghiêm ngặt, không khỏi một mảnh xôn xao. Đây không phải là kẻ nghe đồn là vị hôn thê của Lâm sư thúc sao? Chẳng lẽ không có đầu óc?
Ninh Hạ đứng lẫn trong đám người thờ ơ lạnh nhạt, suy đoán vở kịch này bao giờ mới kết thúc. Chân ca lúc nào mới về? Nàng không muốn tiếp tục xem cảnh tượng cẩu huyết này nữa, không thể tu tiên cho tốt được sao?
Đáng tiếc là ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Ninh Hạ, Lâm Bình Chân, người có thể hóa giải mâu thuẫn này, chậm chạp không xuất hiện. Mà tu sĩ hiện trường đều thờ ơ lạnh nhạt, không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác.
Tình hình hết sức căng thẳng.
Rốt cuộc cũng thông qua bảo vệ, chúc bản thân ta tốt nghiệp vui vẻ ( /ω ). Các tiểu thiên sứ chuẩn bị kiểm tra cũng sẽ thi đâu đỗ đó nha ( ≧ω≦ ).
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận