Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1667: Đường ra (length: 8102)

Thế nhưng, cố hương khó rời. Hai đời, Ninh Hạ rốt cuộc cảm nhận được tình cảm quyến luyến của con người đối với nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Có lẽ khi một người thực sự rời xa quê hương, họ mới có thể hiểu rõ mối liên hệ đồng điệu giữa mình và mảnh đất đó.
Nàng không phải là người thực sự sinh trưởng ở nơi này, thậm chí hồn phách đều là từ bên ngoài đến, biên thuỳ đông nam kỳ thực cũng không được xem là quê hương thực sự của nàng.
Nhưng ở kiếp trước ngắn ngủi của Ninh Hạ, sinh ra cơ khổ, tuy không đến mức lưu lạc khắp nơi, nhưng lại chưa bao giờ có một mái nhà thực sự. Nàng không biết mình thực sự được sinh ra ở đâu, cũng không biết mình oa oa cất tiếng khóc chào đời ở nơi nào, càng không biết đôi song thân vô duyên của mình rốt cuộc đã mang tâm trạng gì chờ đợi nàng.
Đời này, ở thế giới mới này, lần đầu tiên nàng có được người nhà của mình – một nơi thực sự có thể gọi là nhà. Dù cho bởi vì quan hệ tu luyện mà tình thân nông cạn, nhưng ít ra trên thế gian này cũng có người cùng nàng chung dòng máu, đồng thời nghĩ tới nàng.
Mà trên con đường tiến bước của nàng lại gặp được tông môn tận tâm tận lực bồi dưỡng, sư trưởng không tính toán thiệt hơn mà dạy dỗ nàng, còn rất nhiều người quen thuộc hoặc xa lạ, bọn họ ở trong kiếp sống tu luyện không tính là dài của nàng đều đóng vai trò thập phần quan trọng.
Cho đến ngày nay, biên thuỳ đông nam bởi vì đủ loại người và việc, sớm đã trở thành cố hương không thể thay thế trong lòng nàng. Nơi đó có nhà của nàng, cũng có quá khứ của nàng.
Sinh mệnh tu sĩ hằng dài, tu vi càng cao, sống được càng lâu. Hiện giờ đã là tu sĩ kim đan, Ninh Hạ nếu không có ngoại lệ đại khái còn có thể sống hơn ngàn năm, có thể người nhà của nàng cũng chỉ có một đời ngắn ngủi, vội vàng mấy chục năm quang cảnh.
Những năm này, nàng và người nhà gặp nhau cũng chỉ vội vàng vài lần, không hai ngày công phu nàng lại phải rời đi, trở về vị trí kia của mình. Tính từ lần gần nhất nàng về nhà, huynh trưởng của nàng cũng đã thi đậu cử nhân, chuẩn bị cho khoa khảo.
Có thể trong ký ức của Ninh Hạ, huynh trưởng dường như vẫn dừng lại ở cái tuổi mười bốn, có lẽ là theo phía trước, thiếu niên mồ hôi nhễ nhại, cõng nàng đi qua đồng ruộng mấp mô, trở về còn không quên mang cho nàng đồ ăn ngon, ở nơi nàng không thấy đã trở thành một thanh niên kiệm lời, ổn trọng.
Mà cha mẹ cũng sớm theo tuổi trẻ khoẻ mạnh mà giờ đã ngậm kẹo đùa cháu. Bọn họ xác thực không cần cần mẫn khổ nhọc, nhưng là cũng không còn trẻ trung, tóc bạc đã điểm.
Năm tháng trung nguyên dậm chân dường như chỉ có mình nàng, nàng vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi mười mấy. Hơn nữa trong mấy chục năm không dài sau này, trưởng thành chậm chạp, nàng sẽ dần dần nhìn huyết mạch thân nhân già yếu rời đi, cuối cùng chỉ còn lại xa lạ.
Đây có lẽ là vấn đề mà tất cả tu tiên giả xuất thân bình dân đều cần thiết phải đối mặt."Tiên" phàm khác biệt, bọn họ còn chưa thành tiên, đã bị buộc phải học cách chặt đứt trần duyên.
Đây cũng là vì sao nhiều tu sĩ tiến vào tu chân giới sau mười mấy năm, thậm chí đến mấy chục năm đều không trở về nhà, bọn họ không có "thời gian". Nhân mà đối với đại bộ phận tu sĩ mà nói, lưu luyến thân duyên phàm tục thực sự là một chuyện xa xỉ.
Nhưng Ninh Hạ đã bỏ lỡ quá nhiều, nàng không muốn đánh mất cả loại lưu luyến xa xỉ này.
Cho nên nàng cần thiết phải trở về, về nhà, trở về nơi tồn tại huyết mạch thân nhân của nàng, nhìn bọn họ đi đến cuối con đường. Như thế cũng coi như tự mình liễu giải mối nhân duyên này...
Huống chi nàng mất tích trong tình huống đó, thậm chí không để lại đôi câu vài lời, chắc hẳn đã khiến những người ở lại lo lắng. Cũng không thể vì nhất thời thoải mái của bản thân mà đặt người bên cạnh vào tình cảnh mờ mịt.
Trung Thổ tuy tốt, nhưng cũng không thích hợp với nàng hơn biên thuỳ đông nam, tóm lại là muốn về nơi nên đến. Có người nhớ, vẫn là không nên ở bên ngoài đi dạo loạn thì hơn.
Thấy Ninh Hạ rũ mắt, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ dịu dàng, Cố Hoài liền biết mình có lẽ không cần đáp án.
Chim tước rời tổ lâu đều sẽ nhớ nhà, huống chi là người? Đây cũng là chuyện thường tình.
Dường như đã qua rất lâu, lại hình như mới chỉ trong nháy mắt, cho đến khi âm huyết đằng ở nơi xa va chạm cành lá, phát ra một trận chói tai ken két, mới khiến hai người giật mình.
Tính toán thời gian cũng không còn nhiều, chỉ có thể dùng sức mạnh.
Ninh Hạ và Cố Hoài liếc nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía một tồn tại không thể bỏ qua bên trong vòng giới bia.
Bọn họ tự nhiên không phải thực sự nhàm chán mà ở đây nói chuyện phiếm, mà là thực sự không còn cách nào khác.
Âm huyết đằng này sao có thể dễ đối phó như vậy? Chính diện giao phong với thứ này, Ninh Hạ biết, thông qua bút ký cũng có chút hiểu biết về nó, Cố Hoài cũng biết, thứ đồ này quỷ quyệt khó chơi vô cùng, nếu không triệt để tuyệt đường lui của nó, bọn họ ai cũng đừng nghĩ an ổn rời khỏi đây.
Hiện tại bọn họ tuy được tạm thời an bình, nhưng cũng lâm vào một vòng tuần hoàn, một ngày không tìm được cái đầu kia, một ngày liền không thể thoát thân. Cho dù là Ninh Hạ có tiểu hắc rương cũng không thể... Rốt cuộc nàng đã tự mình kiểm nghiệm qua.
Muốn sống, bọn họ liền phải rời khỏi nơi quỷ dị này. Rời khỏi nơi này, triệt để thoát ly phạm vi săn bắn của âm huyết đằng mới tính là thành công.
Điều này cũng giống như nguyên lý Ninh Hạ liều mạng ở vách núi, nhưng phạm vi hoạt động của nàng khi ở vách núi lại là tự do vô hạn. Nhìn qua mạo hiểm vạn phần, nhưng sự thật lại có tính thao tác cực mạnh.
Thế nhưng tình huống trước mắt lại không giống, phạm vi hoạt động của nàng bị thu hẹp đến cực hạn, hơn nữa đối với toàn bộ lộ tuyến không gian nàng là hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả địa hình cơ bản đều không nắm được, chỉ có thể mò mẫm mà làm.
Nàng nên may mắn vì mình không tính là quá xui xẻo, Cố Hoài đồng hành từng tới nơi này, hình như có chút manh mối. Nếu không, nàng đến cùng cũng mờ mịt, chỉ có thể nhìn lung tung mà thôi.
Nếu như Cố Hoài nói không sai, vậy lối ra duy nhất của "thông đạo" này liền ở dưới linh nguyên, cũng chính là ở dưới "dòng suối nhỏ" do linh lực hóa lỏng này.
Không sai, sau khi lập "giới bia", Ninh Hạ mới phát hiện cái động đá vôi này hình như có hình dạng đối xứng hai bên, khi tiến vào là một phiến rừng nhũ đá tụ quang, một đoạn giữa giống như thông đạo, ảm đạm vô quang không lọt gió, phần đuôi cũng là một hang động đá vôi lớn có không gian rừng nhũ đá đối diện.
Vị trí bọn họ đang đứng ở "giới bia" chính là ở rừng nhũ đá phần đuôi, không biết sắc trời thấm vào từ đâu, làm nổi bật rừng nhũ đá xếp chồng khôi hoành, trong suốt lấp lánh, tựa như đang ở trong vùng băng bao phủ.
Dòng linh lực hóa lỏng kia men theo thông đạo tụ hợp vào bên này, hình thành dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua các khối nhũ đá bao quanh hai bên, nhìn qua dường như chỉ là một dòng suối nhỏ bình tĩnh, phổ thông – nếu như bọn họ không phải tự mình nghiệm chứng qua.
Phạm vi giới bia bao trùm không lớn không nhỏ, vừa vặn bao phủ một vùng rừng nhũ đá xung quanh linh nguyên dựa vào vách đá, tạm thời tạo cho bọn họ một không gian tương đối an toàn.
Nhưng hiển nhiên, cái không gian tương đối an toàn này có thể duy trì thời gian không quá dài. Bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tử chiến đến cùng – (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận