Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1290: Họa khởi ( hạ ) (length: 8236)

Ninh Hạ có lẽ là người "thảnh thơi" nhất trong ngọn núi này.
Người bên ngoài không vào được, vẫn luôn chơi trò trốn tìm cùng nàng trong mê trận. Nàng cũng chưa nghĩ ra nên rời đi bằng cách nào, vậy nên chỉ có thể ở trong này ăn không ngồi rồi quan sát tình thế phát triển.
Hiện tại không phải thời điểm tốt để tu luyện, Ninh Hạ tạm thời cũng không thể làm gì, chỉ đành ở lại đây xem tình hình.
Chỉ là người ta một khi nhàn rỗi lại sẽ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Người Ninh Hạ thường nhớ tới nhất tự nhiên là Nguyên Hành chân quân, cũng không biết hắn hiện tại thế nào, không biết có phải cũng đang tìm nàng ở một nơi nào đó trên Vân đảo hay không. Thỉnh thoảng nàng cũng nghĩ tới vị Cố đạo hữu mới rời khỏi đây, cũng không biết chuyến đi này của hắn có thuận lợi không, bản thân nàng còn không biết làm thế nào để thoát ra khỏi vòng vây này, còn suy nghĩ chuyện người khác làm gì?
Thôi, chắc chắn không thể tệ hơn trước kia, dù sao ấn ký cũng đã giải quyết xong, thay hình đổi dạng một phen rồi đi ra ngoài thì những người đó cũng không tìm được nàng. Chờ những người này rút lui thì nhanh chóng tìm cơ hội rời khỏi thôi, Ninh Hạ hiện tại cũng không nghĩ đến chuyện của Đệ Ngũ gia, chính vì làm việc cho bọn họ mới khiến nàng chật vật thế này.
Tuy nói nàng cũng đã quen, coi như mệnh trung có kiếp nạn này, nhưng xét ra thì có nhiều việc không nên cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Ninh Hạ hiện tại chỉ muốn mau chóng kết thúc chuyến đi này, tìm được vị trưởng bối đang lạc đường kia mau chóng rời khỏi hòn đảo nhỏ này.
Nàng đâu có quên mục đích thực sự của chuyến đi Nam Cương này là gì.
Ninh Hạ vẫn không rõ cái kiểu ác ý nào đó của ông trời, càng muốn làm gì thì càng cản trở ngươi, nhưng khi ngươi không muốn gì thì nó lại tới.
Sự tình lên men đến bây giờ, các loại nhân vật đều đã lên sân khấu, chẳng lẽ lại bỏ qua cho nàng, một tiểu tốt thí này. Chiếu theo cái lương tâm mờ ám nào đó, chắc chắn sẽ an bài cho nàng một nhân vật tiền tuyến trong chuyện này mới cam tâm.
Nàng ở đây chờ đợi không bao lâu, chân trời liền bị chiếm cứ bởi hai đồ văn to lớn. Ninh Hạ không phải tử đệ của Đệ Ngũ gia, tự nhiên không biết những uẩn khúc trong này, cũng không biết người bên ngoài thấy tín hiệu đột ngột xuất hiện này, không biết do ai đốt, lúc này đã loạn thành một đoàn.
Bất quá nàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì, ít nhất huy hiệu gia tộc Đệ Ngũ gia ở phía sau kia nàng vẫn nhận ra, mặc dù màu sắc có vẻ hơi khác.
Lúc này, kẻ ngốc cũng biết có chỗ nào đó không ổn. Lẽ nào đây là tín hiệu triệu tập?
Không thể nào? Nàng nhớ mình chỉ đắc tội người của cái liên minh kia thôi, đâu có trêu chọc người của Đệ Ngũ gia. Hay là những người này đều tới để bắt vị Cố đạo hữu kia? Bất kể là trường hợp nào nghe cũng không có vẻ gì là vui vẻ.
"Oanh long long ——" không phải chứ, lại xảy ra chuyện gì? Ninh Hạ phát hiện gần đây mình cứ luôn mơ hồ, tình thế biến hóa quá nhanh, đầu óc không theo kịp.
Ngọn núi này dường như đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cả ngọn núi đều rung chuyển, đất đai, cây cỏ và cả mê trận nàng bố trí để bảo vệ an toàn cho bản thân đều rung động dữ dội, dường như có thứ gì đó sắp thức tỉnh.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, nàng cùng vùng đất này và Đệ Ngũ gia hình như bát tự không hợp, hễ dính dáng đến bọn họ thì không có chuyện gì tốt đẹp.
Mặc dù biết đối phương cũng không nghe được, Ninh Hạ cuối cùng nhịn không được oán trách: "Linh đài huynh, ngươi thật đáng hận! Sớm biết nhà ngươi là đầm rồng hang hổ thế này, ta đã không đồng ý giúp ngươi. Thù lao đã hứa hẹn thì không thấy đâu, còn suýt nữa mất mạng, ta thật lỗ vốn."
Nhưng lúc này còn có thể làm gì? Nghĩ những điều này thì có ích gì? Bảo toàn mạng sống mới là quan trọng, Ninh Hạ đang định không chút khí phách nào chui vào trong tiểu hắc rương, lại chợt nghe một đạo âm thanh, cực kỳ suy yếu và mệt mỏi.
Ninh Hạ cảnh giác rút linh kiếm hướng nơi phát ra tiếng: "Ra đây!"
Cố đạo hữu đã ra ngoài thì không thể nào quay lại, vậy người xuất hiện ở đây là địch hay bạn, đã quá rõ ràng. Cho dù không phải kẻ địch, cũng không thể là bạn... Mà nói, nàng làm gì có bạn bè gì?
"Ngươi... Nhận biết... Linh đài?"
Ninh Hạ nắm chặt Trọng Hoàn kiếm chỉ vào thân ảnh trên mặt đất.
Đối phương dường như đã không ổn, t·ử bào rách nát nhưng vẫn có thể nhìn ra vô cùng hoa lệ, một mảng lớn vết máu lan rộng ra ở phần eo, một búi tóc đen rối bù, cứ như vừa bò ra từ đống rác. Mùi máu tanh trên người nồng nặc như vừa ngâm trong thùng máu, cũng không biết đã chảy bao nhiêu máu.
Ninh Hạ thực sự không dám nhìn, đối phương bò ra từ trong bụi cỏ, kéo lê một đường vết máu tới tầm mắt của nàng.
Nhìn qua cũng biết người này không thể uy h·i·ế·p được nàng, nhưng Ninh Hạ không hề buông lỏng, nàng không muốn vì một phút chủ quan mà mất mạng. Ai biết được gã này có phải đang giả vờ không?
Ninh Hạ nâng Trọng Hoàn kiếm giằng co với đối phương, ngọn núi trước kia rung chuyển dữ dội dường như đã dịu lại, mũi kiếm trong cơn chấn động kéo dài này cũng bị mang theo hơi rung nhẹ. Nàng đang chờ, người này sẽ nói gì...
"Linh đài... Đệ Ngũ tử, có phải ngươi nh·ậ·n biết Đệ Ngũ tử? !"
Linh đài chính là danh xưng của vị Đệ Ngũ tử nhân huynh kia ở hoạt tử nhân thành, Ninh Hạ đã từng nghe bạn bè của hắn gọi như vậy.
Người này có thể gọi đúng hai cái tên đó, thế nào cũng không giống là người không liên quan.
Nếu là ngày thường, khi không có chuyện gì, Ninh Hạ nghe được điều này có khi sẽ cao hứng, vì dù sao cũng tìm được manh mối, nàng hoàn thành lời nhắn nhủ cũng có hi vọng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại gặp phải tình cảnh này, còn xuất hiện theo cách này, nói gì thì Ninh Hạ cũng phải đề phòng một chút. Tránh cho việc không hiểu chuyện gì mà rơi vào bẫy của ai đó, lại thành quân cờ trong bàn cờ của người khác, đây không phải chuyện gì vui vẻ.
Sự trầm mặc khác thường của Ninh Hạ đương nhiên bị đối phương hiểu thành ngầm thừa nhận. Hoặc giả hắn cũng không thể phân biệt, từ khi hắn sa sút đến bước đường này, đột nhiên nghe được một cái tên đã thất lạc từ lâu ở nơi gần c·h·ế·t, hắn liền biết tất cả có lẽ đã sớm định sẵn.
Mọi nhân quả tuần hoàn, đều có định số.
Khi hắn vì lợi ích gia tộc mà giữ im lặng, thậm chí là kẻ ngầm thúc đẩy mọi chuyện, hắn đã tự gieo xuống ác quả cho mình. Không, có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai, sai đến không thể cứu vãn.
Hắn có kiếp nạn này, hoàn toàn là gieo gió gặt bão, không liên quan đến ai.
Nhưng khi cuối cùng hắn nghe được cái tên kia, trái tim vẫn không kìm được mà nảy lên, những bất cam và ác ý lại lần nữa tích tụ thành một cỗ lực lượng, khiến hắn không cam lòng c·h·ế·t đi như vậy.
Linh đài, con ơi Linh đài, con có thấy không? Bất quá cho dù con có thấy... Chắc hẳn cũng đang cười nhạo vi phụ tự gây nghiệt thì không thể sống mà thôi.
Vô hỉ vô bi nhìn nữ hài nhi bị dọa sợ kia, vẫn còn rất cảnh giác, hắn há miệng như muốn nói gì đó, máu đặc sệt trào ra, thấm ướt cả áo bào. Khóe mắt hắn dường như cũng vấy máu, đỏ tươi một mảng như năm đó.
...
Hỏa, dường như cũng là lửa. Ngọn lửa hừng hực trải rộng khắp núi, không biết từ đâu truyền đến, lại như từ bốn phương tám hướng vang vọng tiếng kêu thảm thiết, làm cho người ta cảm thấy nơi đây phảng phất như địa ngục, luyện ngục nhân gian.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận