Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1467: Suy nghĩ (length: 7983)

Đi trên đường, Ninh Hạ đột nhiên hắt hơi một cái, thầm nghĩ là ai đang nhắc tới nàng.
Mới vừa rồi vị Ngũ Yển chân nhân kia, không hiểu ra sao, cảm giác cứ như bị tra xét một trận hộ khẩu vậy. Nàng có thể là dân lành, lại không trộm không cướp, được thôi... Lai lịch của nàng quả thật có chút không tiện nói ra.
Ninh Hạ có chút sờ không ra đầu óc, chẳng lẽ vừa rồi cánh rừng kia là cấm địa gì, rốt cuộc nàng khi đó lại là theo nơi kỳ quái như vậy rơi xuống.
Nhưng nếu thật sự là cấm địa gì, đối phương vừa rồi cũng sẽ không dễ dàng như vậy thả nàng đi. Huống hồ vừa rồi nàng nghe được rõ ràng, nơi đó là Rừng Rậm Lạc Nhật, một danh từ xa lạ lại có chút quen tai.
Bất quá bây giờ quan trọng không phải là cái này... Nàng không phải đang nằm mơ chứ? Nàng rốt cuộc là làm thế nào đến được Trung Thổ?
Không hề có điềm báo trước, cứ như bỗng nhiên nhảy chương truyện vậy, làm cho nàng có chút chân tay luống cuống.
Đổi lại là bất kỳ nơi nào ở đông nam biên thùy, cho dù là cấm địa nhà nào, nàng cũng không đến mức luống cuống như vậy. Rốt cuộc nàng vẫn có thể tìm được đường trở về.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Trực tiếp đổi bản đồ, hơn nữa thậm chí ngay cả nàng chính mình cũng không biết là làm thế nào đến nơi này, nàng có thể làm sao trở về? Nàng còn có rất nhiều lo lắng ở đông nam biên thùy.
Ninh Hạ sờ sờ linh kiếm ở bên hông, cảm nhận được đối phương tựa như mang theo an ủi phát ra tiếng vù vù, nhịn không được nở nụ cười khổ.
Nguyên Thần sư đệ à Nguyên Thần sư đệ, ngươi nếu thật muốn tìm ta trở về, độ khó không nhỏ đâu.
Chắc hẳn Tạ Thạch cũng sẽ không nghĩ tới, nguyên niệm của hắn muốn đưa Ninh Hạ an toàn rời khỏi hiểm cảnh, kết quả đưa một cái liền đem người đưa ra khỏi đông nam biên thùy. Thực sự là muốn cảm thán Ninh Hạ "cảm động rơi lệ" vận may.
Thôi, cứ theo thiên ý thôi.
Chuyện cho tới bây giờ nàng lại có thể làm thế nào? Cầu được ước thấy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng —— Ninh Hạ đều không biết bao nhiêu lần tự nhủ mình chấp nhận hiện thực rồi.
Nghĩ như vậy, nàng mới giữ vững tinh thần chuẩn bị làm quen một chút vùng đất xa lạ này, một thế giới mới.
Suốt đường đi, Ninh Hạ càng ngày càng nghe được nhiều, nhìn thấy nhiều, tên quen thuộc cũng càng ngày càng nhiều, nhưng lại tràn đầy cảm giác không trôi chảy, cũng đầy vẻ xa lạ, tựa hồ cách một đời... Được thôi, sự thật xác thực là cách một đời.
Những thứ này đều là những danh hào nàng đã từng thấy qua trong nguyên thư. Theo năm tháng trôi qua, những ký ức về nguyên thư đã bị gột rửa gần hết, hiện tại cũng chỉ còn lại quyển sách nhỏ ghi chép thô ráp lúc trước. Chỉ là quyển sách kia, có lẽ đã lâu nàng chưa từng mở ra, có lẽ là cảm thấy không cần thiết, có lẽ là cảm thấy không có ý nghĩa.
Kịch bản với nàng mà nói tựa hồ đã sớm không còn ý nghĩa, cũng không cần phải xoắn xuýt cái khung nhỏ bé kia, tránh cho nó lại ràng buộc cuộc đời mình.
Nhưng hiện tại Ninh Hạ cảm thấy cần phải "ôn tập" lại một chút nội dung trong quyển sách, có lẽ có thể tự "đại cương" an bài của thiên đạo cấp cho thiên đạo chi tử mà phân tích hướng đi, xem xem có thể tìm ra chút manh mối hay không...
Cái gì mà loạn thất bát tao, thiên đạo này là trả thù nàng vì không theo kịch bản, cũng không cho mặt mũi, cho nên luôn an bài cho nàng đủ loại đề mục vượt chương trình. Cho dù là như vậy...
Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi? ! Nhìn hướng đi này chuẩn bị liền kịch bản chính kịch cũng muốn chạy lệch, để mắt nàng như thế sao?
Ninh Hạ cũng không muốn truy cứu đến cùng rốt cuộc vì cái gì mà sau nhiều năm kết giới mới có thể bất ngờ bị công phá lại đột nhiên lỗi, gọi nàng rơi ra ngoài. Điều này quá thâm ảo, nghĩ đến nàng đau đầu, nên bỏ qua đi.
Ở vùng đất xa lạ này dạo một hồi, Ninh Hạ cảm thấy có chút mệt mỏi, liền tìm một cái khách sạn đi vào ngồi một chút. Nàng may mắn là mình không phải kẻ không xu dính túi, chí ít trên người vẫn còn đủ "tiền tệ" lưu động, không đến mức ở nơi đất khách quê người đầu đường xó chợ.
Vì thế liền phát sinh màn vừa rồi.
Nghe được bí cảnh thí thần, lỗ tai Ninh Hạ hơi động đậy một chút.
Đây cũng là một danh từ thập phần xa lạ, trong nguyên thư hình như chưa từng xuất hiện. Đây rốt cuộc là loại bí cảnh gì đây?
Ninh Hạ bây giờ là nghe đến bí cảnh liền ẩn ẩn có chút đau đầu, bởi vì điều này sẽ làm cho nàng nhớ tới cái bí cảnh Diên Linh Hồ không đến nơi đến chốn kia của mình, cũng chính là mục tiêu ban đầu của nàng khi tiến vào Nam Cương —— Hơn nữa lần này là triệt để bỏ lỡ cơ hội, rốt cuộc nàng ngay cả lúc nào có thể trở về cũng không biết.
Trời biết nàng chỉ muốn đường đường chính chính vào bí cảnh, để được mở mang tầm mắt, xem xem bí cảnh đường đường chính chính là như thế nào... Kết quả ngoài ý muốn lại nối tiếp nhau, hết chuyện này đến chuyện khác.
Dằn vặt nửa ngày vẫn không sờ được cọng cỏ nào của bí cảnh, tiện thể bản thân cũng bỏ vào, cũng là quá tuyệt! Việc này sắp trở thành nỗi ám ảnh của nàng.
Giờ đây lại nghe được cái gì mà bí cảnh, không nhịn được chú tâm lắng nghe. Đáng tiếc hai người kia biết tin tức hình như cũng không nhiều, lật qua lật lại chỉ có mấy câu, làm Ninh Hạ có chút tiếc nuối.
"Khách quan, phòng ngài muốn đã được dọn dẹp, có cần hiện tại vào ở không?"
Khách sạn Ninh Hạ chọn này làm ăn thực sự là rất tốt, không có phòng trống. Vốn dĩ Ninh Hạ tính toán ăn bữa cơm liền đi, tìm nơi khác ở, kết quả chưởng quỹ nói bên này có phòng chuẩn bị trả. Nếu như nàng có thể chờ một lát, một canh giờ sau có thể thu dọn ngay cho nàng ở, hơn nữa nếu nàng nguyện ý chờ, còn có thể giảm giá cho nàng.
Vốn dĩ đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Ninh Hạ tự nhiên không gì không thể, vì thế liền ở đại sảnh vừa ăn vừa chờ. Không nghĩ tới đối phương động tác lại nhanh như vậy, đã thu dọn xong phòng.
"Mời đi bên này —— "
Tiểu nhị kia được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhanh liền dẫn Ninh Hạ tới phòng nàng thuê.
Ninh Hạ ở bên ngoài trọ khách sạn, tự nhiên đẩy cửa ra, theo bản năng ném pháp chú kiểm tra, lại kiểm tra một hồi ở những chỗ dễ động tay chân, ném cái phù chú, cuối cùng mới chuẩn bị đóng cửa.
Liền thấy tiểu nhị kia có chút ngây ngốc đứng ở cửa.
"Sao vậy, ân?"
"Không, không có gì... Khách quan, có cần tiểu nhân chuẩn bị chút nước nóng cho ngài không?" Một tiểu nhị ưu tú liền phải hiểu nắm bắt cơ hội, quan sát và nắm bắt nhu cầu của khách nhân.
Nước nóng? Ninh Hạ có chút kỳ quái.
Nước nóng gì? Đây là tu chân giới, cũng không thịnh hành thứ này, nàng trước kia trọ ở những khách sạn kia chưa từng có chuyện này. Chẳng lẽ đây là điểm khác nhau giữa Trung Thổ và đông nam biên thùy, sinh hoạt cũng tinh xảo hơn sao?
Đối phương vừa thấy phản ứng của Ninh Hạ cũng biết nàng không nghĩ đến điều này.
Tiểu nhị có chút lúng túng nói: "Tiểu nhân cảm thấy khách quan có thể sẽ cần cái này..."
Cần? Cần cái gì?
Bỗng nhiên một trận gió thổi tới, một mùi tanh máu nhàn nhạt truyền đến, làm nàng cổ họng có chút khó chịu.
Mùi máu tanh —— Ninh Hạ nhịn không được che tay áo, hít vào một hơi.
Rất tốt, nàng bây giờ biết vì sao nàng sẽ cần nước nóng.
... Cho nên nàng là mang thân đầy mùi máu tanh nồng nặc này lởn vởn trước mặt vị chân nhân kia, đối phương không xem nàng thành người khả nghi nào đó bắt lại đã là thiện lương. Sao lúc nàng thay quần áo không nghĩ đến việc này chứ? !
Ninh Hạ buông tay áo xuống, đối diện với ánh mắt chờ mong ngầm của tiểu nhị, nàng theo ống tay áo lấy mấy khối linh thạch, đưa cho đối phương: "Xin hãy chuẩn bị cho ta những thứ này, cần phải nhanh một chút, làm phiền!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận