Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 44: Đêm (length: 6776)

Chương 44: Đêm
Đêm đã khuya, Vương Tĩnh Toàn nằm trên giường, ánh trăng lạnh lẽo theo khe cửa sổ len lỏi vào chăn, trên mặt gấm hoa đoàn cẩm thốc ánh lên ngân quang lưu động. Thật là một bức tranh yên tĩnh!
Thế nhưng trong đầu thiếu nữ nằm trên giường lại tuyệt không yên tĩnh, phần nhiều là nôn nóng bất an.
Mấy tháng trôi qua kể từ ngày trọng sinh, nàng cũng thuận lợi thoát khỏi cảnh ngộ quá khứ, bắt đầu cuộc sống tu chân giới mới.
Nhưng tư chất cực kém khiến nàng ở Ngũ Hoa phái nửa bước khó đi, không chỉ tu vi tiến cảnh cực chậm, mà còn bởi đắc tội Nguyên Quế Phương nên bị làm khó dễ nhiều bề. Cuộc sống của nàng tại ngoại môn Hồ Dương phong càng phát gian nan.
Nhìn thấy trước mắt là kết cục mai một nơi tầng lớp dưới chót của tông môn, nghĩ ở lại tông môn cũng chẳng làm nên chuyện gì, nàng đành phải tìm đường khác.
May mà trời không tuyệt đường người, di vật nương để lại cho nàng không đơn giản như nàng nghĩ trước kia, có bảo vật này, ngày trúc cơ hẳn cũng không còn xa.
Ở tông môn, đám tạp dịch đệ tử như nàng không thể nhận nhiệm vụ chăm sóc linh thảo, điều này cũng có nghĩa nàng không thể chạm vào hạt giống và cây non linh thảo. Bách Thảo Viên giám thị cây non và hạt giống cực kỳ nghiêm ngặt, lần trước nàng cũng là ngoài ý muốn mới có được một viên hạt giống, nhờ hạt giống này mà phát hiện bí mật của cây trâm, muốn có thêm nữa là điều không thể.
Nàng cũng từng nghĩ tới phiên chợ ngoại môn ở Thanh Hư phong mua một ít hạt giống phẩm chất bình thường, có ngược lại là có, nhưng nếu không phải mua không nổi, thì cũng là đổi không nổi.
Cuối cùng Vương Tĩnh Toàn khẽ cắn môi, mượn đệ đệ hai mươi khối linh thạch làm lộ phí, một thân một mình đi vào Uyển Bình thành tìm hạt giống linh thảo.
Chỉ cần sống qua cửa ải này, chờ lứa hạt giống này được thúc giục, bán đi, nàng sẽ không cần lo lắng về tài nguyên trong ngắn hạn.
Còn về những kẻ muốn nàng c·h·ế·t kia, cứ chờ mà xem. Bọn họ sẽ so tài một phen trên con đường tu tiên này, xem ai có mệnh cứng rắn hơn.
Bỗng nhiên, cửa sổ bị xốc lên, một bóng đen lách vào, Vương Tĩnh Toàn còn chưa kịp thấy rõ là thứ gì, đã bị bịt miệng chặt chẽ, cả người bị kéo vào trong ngực.
"Đừng lên tiếng." Giọng nói giàu từ tính, chống đỡ bộ ngực nàng truyền đến mùi huân hương nhàn nhạt, mặt Vương Tĩnh Toàn đỏ lựng. Nàng không phải là thiếu nữ chưa trải sự đời, thậm chí trong chuyện nam nữ còn vô cùng phong phú, làm sao chịu được sự vén vuốt vô ý như vậy.
Sau đó toàn bộ khách sạn như sống lại, trên dưới lầu không hẹn mà cùng vang lên tiếng trò chuyện và những âm thanh vụn vặt. Dù không rõ tình huống, Vương Tĩnh Toàn cũng biết có lẽ mình đã gặp chuyện, vấn đề này tám chín phần mười có liên quan đến nam nhân đang ôm nàng phía sau.
Hơi thở đối phương kéo dài, phả vào cổ khiến nàng có chút xót xa mềm nhũn. Phát giác được khí tức nam nhân càng tới gần, Vương Tĩnh Toàn sợ hãi, người này muốn g·i·ế·t nàng sao?
Kẻ kia ghé vào sau tai nàng khẽ nói: "Giúp ta."
Người ngoài cửa dừng lại, do dự đẩy cửa phòng ra.
Sát vách triển khai vở kịch như thế nào, Ninh Hạ không có tâm tư chú ý. Nàng chỉ biết vừa rồi mình bị dọa sợ quá mức, nếu không phải nàng có bàn tay vàng, giờ phút này đã sớm lĩnh cơm hộp rồi.
Sau khi Ninh Hạ nghĩ rõ chuyện đã xảy ra, đã từng nghĩ đến việc đổi khách sạn khác, rời khỏi chiến trường này thì chẳng phải sẽ không sao sao. Lại thêm Hoa Vô Tà chưa từng nhìn thấy tướng mạo của nàng, rời khỏi Duyệt Lai khách sạn hẳn là sẽ không bị tìm tới.
Nói đến nàng cũng phải cảm tạ chủ quán đã cố gắng nhét mặt nạ cho nàng khi rút thưởng, nếu không có thể sẽ bị Hoa Vô Tà, nhân vật ma đạo lòng dạ độc ác trong truyền thuyết kia để mắt tới, lần này g·i·ế·t không c·h·ế·t còn sẽ có lần sau.
Nhưng gian phòng này là nàng bỏ ra giá lớn mới thuê được, bảo nàng móc thêm một món linh thạch khác nào muốn nàng nửa cái mạng.
Càng nghĩ, Ninh Hạ quyết định không đi, kiên quyết không chuyển chỗ. Nàng chỉ ủy khuất một đêm đợi trong phòng tối bàn tay vàng, như vậy hẳn không thể nào bị nam N phụ này tiện tay g·i·ế·t c·h·ế·t.
Nửa đêm, ý thức Ninh Hạ mơ mơ hồ hồ, giữa trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ bị ánh sáng lóe lên đánh thức. Chỉ thấy một con bướm dạ quang mỏng như cánh ve đậu trên quần áo của nàng, rất xinh đẹp.
Đừng hiểu lầm, là quần áo nàng đã cởi ra. Ninh Hạ là người hiện đại, vô cùng thích sạch sẽ, nàng không thể chịu nổi việc giống người ở đây ba năm ngày mới tắm một lần. Thứ đồ chơi không rõ lai lịch kia đậu trên giá treo quần áo bẩn của nàng.
Không bao lâu sau, có người lách vào từ ngoài cửa sổ, rõ ràng là bạch y soái ca gặp được hôm nay. Hắn nghi hoặc nhìn bộ quần áo kia, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện người mình muốn tìm.
Thái! Ninh Hạ trốn trong rương đen giận đến run rẩy, tốt, tên này căn bản là có ý định g·i·ế·t c·h·ế·t nàng, hóa ra còn có hậu chiêu, truy tung đến tận nơi nàng ở. Cũng may không trực tiếp đổi khách sạn, nếu không sẽ trúng kế hắn, có con bướm này nàng tránh ở đâu cũng vô dụng.
Nàng đắc tội tên này chỗ nào, chẳng phải chỉ là người qua đường hoàn toàn không quen biết sao?
Hoa Vô Tà đi theo truy tung bướm một đường trốn đến Duyệt Lai khách sạn. Người kia không thể lưu lại, hôm nay hắn cố ý gắn phấn hoa lên người đó, đêm nay thừa cơ g·i·ế·t c·h·ế·t là xong.
Ma tu hành sự phần lớn tùy tâm sở dục, nhân quả tuần hoàn không phải là đạo của bọn họ. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy tên lùn suýt đoạt đồ của hắn kia chướng mắt, vậy thì g·i·ế·t đi.
Nào ngờ tìm đến nơi, không gặp người, chỉ có bộ quần áo. Hoa Vô Tà đợi một hồi, vẫn không thấy người, lại cảm nhận được đám ruồi muỗi vừa rồi theo sau hắn đuổi tới, liền rời khỏi gian phòng Ninh Hạ.
Xì, tiện nghi cho tên kia.
Ninh - trốn thoát một kiếp, sắp phát điên - Hạ vô lực tựa vào rương đen nhỏ hẹp, nơi chỉ có thể chứa vừa một người trưởng thành lại mang đến cho nàng cảm giác an toàn chưa từng có.
Tu chân giới thật sự là nguy hiểm, thế giới này thật sự có kẻ chỉ gặp qua một lần liền phí tâm tư tới g·i·ế·t ngươi, thật nhàm chán.
Ninh Hạ liên tưởng đến nữ chính Vương Tĩnh Toàn thường cùng nữ N phụ gặp mặt một lần liền bị hận lên một cách khó hiểu, tao ngộ thê thảm. Nàng thấm thía cảm thấy trên đời này sống ngàn vạn lần không thể cao điệu, trong tình huống không có hào quang nhân vật chính, vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Hoa Vô Tà là đến g·i·ế·t Ninh Hạ trước, rồi mới đến gian phòng nữ chính ( /ω )
(kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận