Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 227: Chưa từng mộng bên trong (length: 7757)

Chương 227: Chưa từng trong mộng (hai mươi tám)
Ninh Hạ lắc đầu: "Không, ngài hiểu lầm. Ta nói tin tưởng hắn là tin tưởng nhân phẩm của hắn, chỉ thế thôi. Ta cũng không có ý định làm gì cả."
Nàng sau lưng ắt hẳn còn có Yêu gia tộc, không phải nàng một mình đơn độc, không thể thật sự hoàn toàn làm theo ý mình.
"Cái này..." Tịch Vĩnh có chút không hiểu rõ ý đồ của Ninh Hạ.
"Nếu là bạn cũ lâu năm, tự nhiên không thể che che lấp lấp, hàm hồ cho qua. Ta..." Ninh Hạ ngẩng đầu nhìn về phía ráng chiều, trong mắt tinh quang chìm chìm nổi nổi.
"!"
Kết quả là vẫn là muốn đi làm liều. Tịch Vĩnh đều bị tiểu nữ nhi ngây thơ này chọc cười.
Nàng cứ hùng hổ xông tới hỏi đối phương, có lừa ngươi cái gì không, người ta có thể thừa nhận sao? Cho người khác ngốc à.
"Đứa nhỏ ngốc, ngày thường nhìn ngươi rất cơ trí. Lúc này ngược lại là phạm hồ đồ rồi? Nếu biết bọn họ là nhắm vào chúng ta, bất động thanh sắc mới là chân lý. Ngươi không mắc câu, bọn họ cũng không làm gì được ngươi. Ngươi chạy tới hỏi, không phải 'đánh rắn động cỏ' sao?"
Tịch Vĩnh có chút khó thở, cảm thấy Ninh Hạ là đang làm loạn, đang giận, không khỏi nặng lời, muốn để đứa trẻ ngỗ nghịch này an phận một chút.
"Cha, ai nói ta muốn trực tiếp hỏi?" Ninh Hạ dở khóc dở cười.
"Vậy ngươi..." Người cha ngốc nghếch bị nghẹn một chút, nhất thời không biết nàng muốn làm cái gì.
Ninh Hạ vội đứng lên, ôm bát đũa đi vào phòng bếp.
"Hạ Nhi, con đây là đi làm gì, còn chưa ăn cơm." A Tú vừa mới vẫn luôn ở phòng bếp thêm đồ ăn đi tới, nhìn thấy bát của Ninh Hạ, nhíu mày.
"Không ăn. Con ở bên ngoài ăn no rồi, hai người các người cứ thong thả mà hưởng thụ bữa tối ánh nến đi." Ninh Hạ cầm chén đũa nhét vào phòng bếp, cũng không quay đầu lại chạy về phòng.
A Tú cùng Tịch Vĩnh hai mặt nhìn nhau.
"Phu quân, nàng..." A Tú lo âu nhìn hướng Ninh Hạ rời đi. Thân là mẫu thân, nàng rất mẫn cảm với cảm xúc của con cái. Đứa nhỏ kia có vẻ không ổn.
"Thôi, mặc kệ nó." Tịch Vĩnh ánh mắt nặng nề, khoát tay, ngăn cản thê tử.
Cứ để đứa nhỏ kia yên tĩnh một chút.
Trên thực tế, nội tâm Ninh Hạ cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, ngược lại rất loạn.
Mặc dù miệng nói tin tưởng như vậy, nhưng dù sao trong lòng vẫn sợ hãi. Sợ hãi âm mưu che giấu ở nơi không biết, sợ hãi người bạn chí cốt nhiều năm phản bội, sợ hãi chính mình tùy hứng liên lụy đến người nhà.
Cho nên nàng viện cớ nghỉ ngơi, trốn tránh rời khỏi hiện trường, lui về ổ nhỏ của mình để xây dựng tâm lý. Nàng không tin tưởng gia hỏa kia như trong tưởng tượng.
A Nguyệt, ngươi tuyệt đối không nên khiến ta thất vọng.
Ninh Hạ vùi mình trong chăn, hai mắt dưới ánh nến, khi tỏ khi mờ.
-------------------------------------------------------
"Đắc thủ?" Lục Uy dựa vào tường, nhíu mày, nhàn nhạt nhìn người tới với sắc mặt trầm buồn.
Lục Nguyệt Hoa không trả lời, thẳng tắp đi về phía hậu viện, tựa hồ không muốn đáp lại đối phương.
"Thế nào? Làm ra chuyện như vậy còn giả bộ thanh cao, làm như mình không biết gì cả, muốn mặt hay không muốn mặt? Ngươi căn bản không xứng ở bên cạnh nàng." Lục Uy hướng về bóng lưng không chút do dự rời đi kia, không buông tha mà hô.
Bóng lưng kia khựng lại một chút, thu lại nửa bước chân trái, dừng lại: "Có liên quan gì tới ngươi?"
"Ta chỉ là thấy không đáng cho Tịch gia tiểu thư kia. Năm đó không để ý ngươi ti tiện, luôn che chở ngươi. Không nghĩ tới, nàng bao năm qua lại nuôi ra một con bạch nhãn lang phản chủ." Lục Uy phát ra một tiếng cười chói tai, cũng không biết là đang châm chọc ai.
Hắn vô cùng căm hận người ca ca cùng cha khác mẹ này, thiên nhiên địch ý. Chỉ vì lớn hơn hắn mấy tháng liền chiếm cứ vị trí ca ca, hắn lại phải ở dưới trướng gia hỏa này.
Sau khi hai mẹ con bọn họ thành công nhập chủ Lục gia, sớm chiều đối mặt với người ca ca từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh này, trong lòng càng là ác ý nảy sinh. Là căm hận, là sợ hãi, càng là ghen ghét. Căm hận thân phận trưởng tử của hắn, sợ hãi địa vị danh chính ngôn thuận của đối phương, càng ghen ghét xuất thân cao quý của đối phương.
Vô luận thiên phú của hắn có mạnh mẽ thế nào, cũng không cách nào thay đổi sự thật hắn từng là ngoại thất tử. Bởi vì vậy, trên thực tế các trưởng lão Lục gia đều không thực sự đồng ý hắn thượng vị.
May mà Lục Nguyệt Hoa trời sinh suy nhược, tựa như nuôi không sống, hắn lại đúng lúc thức tỉnh thiên phú truyền thừa, Lục gia chủ mới có thể dẹp bỏ ý kiến bất đồng, đưa hắn trở thành người thừa kế thứ nhất.
Cho nên mặc dù hắn làm tới người thừa kế, cũng liều mạng chèn ép, xa lánh Lục Nguyệt Hoa, chính là muốn nhìn hắn hèn mọn sống sót, giãy dụa dưới đáy bùn mới an tâm.
Trời không chiều lòng người, con chó nhà có tang này lại dây dưa với Tịch gia tiểu thư, hay là người hắn vô cùng ước mơ. Hắn vừa tức vừa hận, lại chỉ có thể nhìn đối phương dưới sự che chở của Tịch gia, ngày càng lớn mạnh, thật đúng là để gia hỏa ngày xưa hèn mọn kia xông ra một con đường.
Gia hỏa như vậy hiện giờ lại muốn vứt bỏ đôi cánh vẫn luôn che chở mình, vì lợi ích của bản thân, đây là chuyện buồn cười biết bao. Như là cuộc đời của hắn.
Ông trời thật là không công bằng, ngụy quân tử như vậy, cũng xứng có được quang minh?
Lục Nguyệt Hoa quay người, lẳng lặng nhìn về phía Lục Uy, cười lạnh một tiếng: "Nói cao thượng như vậy, ngươi... Không phải cũng thế sao?" Tới Tịch gia cầu kiến, chẳng qua nàng không gặp mà thôi.
Ngươi có tư cách gì nói những lời như vậy. Chúng ta đều giống nhau, vì lợi ích mà vứt bỏ bản thân, đều là quái vật mà thôi.
"Ta với ngươi không giống nhau." Lục Uy nhếch lên nụ cười châm biếm: "Ta trong mắt nàng, ngay từ đầu vốn không coi là thứ tốt lành gì, một gã xa lạ có thể gọi ra tên mà thôi..." Trong mắt hắn thoáng qua vẻ cô đơn, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy.
"Cho dù ta thật sự làm ra chuyện như vậy với nàng, chẳng qua là trở nên tệ hơn mà thôi. Ngươi xem, nàng thậm chí không gặp ta. Việc tới Tịch gia bái phỏng chẳng qua là để chặn miệng những lão già cổ hủ trong tộc mà thôi. Gia hỏa kia là cường giả ta thưởng thức, ta cũng không muốn tự tay chôn vùi nàng."
Lập tức hắn chuyển ánh mắt về phía Lục Nguyệt Hoa, khóe miệng mang theo nụ cười ác ý: "Ngươi lại khác biệt. Ca ca thân ái của ta. Nếu như nàng biết người bạn thân cận của mình đang mưu đồ bí mật hãm hại nàng, tự tay đẩy nàng vào chỗ vạn kiếp bất phục, nàng sẽ thế nào? Ha ha ha, chắc sẽ không còn coi ngươi là bằng hữu nữa chứ?"
Nói xong hắn nhịn không được cười lớn, trong tiếng cười lộ ra vẻ thoải mái không nói nên lời. Tựa như đã thấy tương lai bi thảm của vị huynh trưởng khác mẹ này.
"Vậy thì thế nào? Trên đời này vốn là mạnh được yếu thua, có quật khởi, liền có suy bại. Lực lượng mới là tiêu chuẩn duy nhất chúa tể thế đạo này. Ta muốn đoạt lại tất cả của ta, trở thành vương của Lục gia này, vì thế không tiếc bất cứ giá nào. Ngươi vẫn nên lo lắng cho tình cảnh của mình thì hơn, danh hiệu người thừa kế Lục gia ở chỗ ngươi không được lâu đâu."
Lục Nguyệt Hoa hoàn toàn vứt bỏ vẻ khiêm khiêm quân tử, giữa hai lông mày kích động một mảnh điên cuồng, cố chấp lại điên cuồng.
Lục Uy sửng sốt một chút, rõ ràng cũng bị tình huống tinh thần không bình thường của đối phương dọa sợ.
"Ngươi điên rồi."
"Ta đã sớm điên rồi. Từ lúc mẫu thân ta c·h·ế·t, từ khi ngươi vào Lục gia, từ trước khi nàng cứu rỗi ta, ta đã sớm điên rồi."
(bản chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận