Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1455: Động thiên ( hạ ) (length: 7972)

Theo một thanh âm bỗng nhiên vang lên, xung quanh bọn họ dường như cũng theo đó phát sinh biến hóa to lớn.
"Ân? Nguyên Thần, ngươi có cảm thấy chúng ta đang động dưới chân không? Ngươi nói cho ta đây không phải là ảo giác?!" Ninh Hạ có chút không xác định nói.
"Sư tỷ, ngươi không có cảm giác sai, nơi này đúng là đang động." Tạ Thạch đỡ Ninh Hạ một cái, trả lời.
Hắn nhìn pho tượng trước mắt tựa như cả thân đều đang rung động, như có điều suy nghĩ.
Xem ra Phù Phong sư tỷ quả thật phát hiện một vài thứ vô cùng ghê gớm.
Hỏi Ninh Hạ có cái nhìn gì ư? Nàng còn có thể có cái nhìn gì? Thực sự rất đột ngột...
Đời trước Ninh Hạ không thiếu lần xem những tiểu thuyết bát nháo kia, ngẫu nhiên cũng sẽ xem kịch giải mã, thường xem nhất là Conan phiêu lưu ký... Nhưng loại gần như chân nhân bản mật thất chạy trốn này nàng vẫn là lần đầu tiếp xúc.
Mặc dù nàng có chút hoài nghi, cũng phân tích được một vài chi tiết, nhưng nàng thật sự không chắc chắn lắm, cũng là đoán thử thôi. Không ngờ tới lại đúng ngay, thật làm nàng cảm thấy vui mừng, có điều hơi kinh khủng. Nàng đều có chút hoài nghi chính mình có đang nằm mơ hay không.
May mà loại biến hóa này mặc dù tới đột ngột, nhưng xét tổng thể vẫn là tiến hành theo trình tự, không phải vèo một cái liền kết thúc, chí ít vẫn cho bọn họ không ít thời gian thích ứng.
Mặt đất đang chầm chậm chìm xuống, liên quan đến pho tượng kia... Hoặc nên nói là lấy pho tượng kia làm trung tâm, chỉnh thể chìm xuống.
Mặc dù do xung quanh đều là vách đá, cũng không nhìn ra rõ ràng đặc thù, nhưng Ninh Hạ và Tạ Thạch hai người đều cảm giác được sàn nhà dưới chân không ngừng rơi xuống, trọng tâm hạ xuống, từng chút một, không nhanh nhưng cũng không chậm.
Trong hoàn cảnh không ổn định thế này, viên diệu thạch Tạ Thạch nâng trong tay chớp tắt, sáng lập lòe.
"Mới tầng thứ nhất mà đã phức tạp như vậy, ngươi nói xem phía dưới những mật thất kia không phải cũng đều như vậy chứ?" Nhìn tư thế mặt đất rơi xuống này thì trong thời gian ngắn không dừng được, tâm tư Ninh Hạ rất dễ dàng bị phân tán tới chuyện khác, mang theo chút bất đắc dĩ hỏi người bên cạnh.
Tạ Thạch lại lắc đầu: "Có thể thôi. Cũng có thể không phải... Pho tượng này xác thực có chỗ cổ quái, ngươi vừa rồi dùng có lẽ cũng không phải cách duy nhất khởi động nó."
Nghĩ lại cũng đúng, mặc kệ pho tượng này có vấn đề hay không, trải qua nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù người ngoài có cẩn thận thế nào đi nữa thì pho tượng cũng không thể bảo tồn được hoàn hảo giống như hiện tại.
Nhìn bọn hắn là biết, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn có chỗ sơ suất... Cuối cùng pho tượng này lại xuất hiện trước mặt bọn họ với một loại gần như hoàn mỹ phẩm tướng, đây vốn là một chuyện không bình thường.
Nhưng sự tình đã đến nước này, bọn họ vẫn cứ động thủ với pho tượng, hiện tại nghênh đón loại biến hóa không biết tốt xấu này cũng chỉ có thể dựa vào vận khí. Lại nói, thật sự có nguy hiểm gì đó, bọn họ cũng không phải kẻ ngu hay kẻ tàn phế, tóm lại vẫn có biện pháp tìm đường sống.
Đương nhiên, nếu vận mệnh không tốt, không cho bọn họ kịp thời gian phản ứng mà hai chân duỗi thẳng, "đát" một tiếng c·h·ế·t ngay, vậy cũng chỉ có thể nói là do số mệnh... Dù sao bọn họ đến Vạn Động quật này cũng là vì mạo hiểm tìm kiếm cơ duyên chứ không phải tới đây dạo chơi ngoại thành. Sao có thể không có nguy hiểm?
"Ta nói mà... Ngạch, gần đây hình như càng ngày càng sáng."
Không biết có phải ảo giác của Ninh Hạ không, nàng cảm giác hoàn cảnh xung quanh tựa hồ hiện ra một vài đường nét. Mặc dù chủ yếu vẫn dựa vào trản diệu thạch đèn chiếu sáng trong tay Tạ Thạch, nhưng giữa sự bịt kín đen và chỗ tối bình thường, Ninh Hạ bọn họ vẫn có thể phân biệt được.
"Đúng vậy, ngươi không có cảm giác sai. Sư tỷ, ngươi ngẩng đầu nhìn lên trên xem." Tạ Thạch bỗng nhiên nói với vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Ninh Hạ nhìn theo ánh mắt hắn... Không nhìn kỹ thì còn không cảm thấy, nhưng phía vòm tự nó đã sáng lên rất nhiều, còn lờ mờ lộ ra loại ánh sáng lam óng ánh, đó là —— màu sắc vốn có của bầu trời.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã nhầm?
"Sư tỷ, cẩn thận!" Bỗng nhiên Ninh Hạ nghe được đối phương hô to một tiếng, trong thanh âm lộ ra vẻ kinh hoảng. Sau đó là trời đất quay cuồng, đầu óc nháy mắt mơ hồ, sau đó cảnh tượng trước mắt nàng vặn vẹo.
Không ai biết, ngay khi Ninh Hạ bọn họ theo pho tượng kia chìm xuống hẳn, phía trên chẳng biết từ lúc nào đã bị che kín lại lần nữa, khôi phục dáng vẻ trước kia.
Nếu Ninh Hạ và Tạ Thạch còn tại chỗ này thì sẽ kinh ngạc phát hiện, chỗ bọn họ đứng trước kia lại sừng sững một pho tượng mới, hơn nữa giống hệt, ngay cả những dấu vết nhỏ bé trên thân cũng giống y như đúc. Lập tức hang đá vốn bị phong kín trước kia khẽ chấn động, trên vách tường không biết làm sao bỗng nhiên xuất hiện một cửa hang.
Có tiếng người từ nơi không xa không gần truyền đến, xuyên qua cửa động kia, dường như có người đang đi về phía này. Một lúc lâu sau, một đám tu sĩ trẻ tuổi xuyên qua một bên khác của sơn động.
Lờ mờ còn có thể nghe được có người than phiền: "Đám đệ tử mật tông này là nghĩ như thế nào? Tự nhiên lại làm nơi này thành ra thế này? Như một mê cung vậy."
"Ta làm sao biết? Chúng ta không phải là bọn họ... Nhìn kỹ đường phía trước, sắp đến rồi."
. .
"A? Cái gì. Tại sao bên này vẫn là dạng này?" Đối phương thất vọng nói.
"Rốt cuộc chúng ta còn phải đi qua bao nhiêu căn phòng thế này mới có thể đến chỗ cuối? Mấy pho tượng đáng c·h·ế·t này, lão tử đập muốn phát ngán."
"Ta nghe a cha nói hồi trẻ ông ấy chí ít phải xông qua hơn trăm căn phòng mới chạm được tầng dưới, ta mới đi chưa được hai bước. Cũng đừng oán trách, chúng ta thành thành thật thật đập tượng đi. Không có gì nguy hiểm cả, chỉ là hơi vô vị chút..."
————————————————— Không xa nơi này có tiếng chim hót thanh thúy truyền đến, âm thanh uyển chuyển, có gió nhẹ thổi qua mặt, nơi chóp mũi xộc vào một mùi hỗn hợp của cỏ xanh và hương vị bùn đất... Những thứ này không nên xuất hiện bên trong Vạn Động quật.
Đây là nơi nào?!
Ninh Hạ mở to mắt, đập vào mi mắt là mảng lớn ánh sáng, dù nàng đã có chuẩn bị tâm lý cũng không ngờ lại nhìn thấy tràng cảnh như vậy.
Thay đổi quá triệt để rồi? Xin hỏi bọn họ còn ở trong Vạn Động quật không? Không phải là ấn nhầm phù chú truyền tống mà cùng nhau bị đưa ra ngoài rồi chứ? Nhưng mà tiếng gió gào thét xung quanh cùng cảnh quan chưa từng thấy qua nói cho bọn họ, khả năng lớn là bọn họ còn ở trong nội bộ Vạn Động quật.
"Chúng ta hẳn còn ở bên trong Vạn Động quật." Tạ Thạch xem cảnh tượng trước mắt, nói như có điều suy nghĩ.
Trước mắt là một đại hạp cốc mà bọn họ chưa từng thấy qua, liếc mắt nhìn lại tất cả đều là màu xanh biếc, đá cao ngất với hình thù kỳ lạ, lờ mờ có thể thấy thác nước, tiếng chim lảnh lót chính là từ chỗ đó truyền tới.
Một mảnh lớn ốc đảo!
Đương nhiên, chỉ là một vùng này mà thôi. Ngoài ốc đảo này, một vòng chung quanh vẫn là cảnh tượng cát vàng đầy trời.
Ninh Hạ cùng Tạ Thạch mắt sắc, phát hiện cảnh tượng cát vàng đầy trời ở nơi không xa kia lại có chút giống tình cảnh tà phong tứ tán bên trong đồ án mà bọn họ gặp được khi tiến vào Vạn Động quật. Chẳng lẽ bọn họ thật sự bị pho tượng kia truyền tống ra bên ngoài rồi?
Không nghĩ nhiều, hiển nhiên lúc này cũng không phải là thời điểm xoắn xuýt việc này.
Nhập gia tùy tục, đã tới đây rồi, đương nhiên là phải xông pha một phen cái nơi bất thường này, xem xem nó rốt cuộc là cái đầm rồng hang hổ nào.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận