Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 550: Ấp ủ (length: 8048)

Chương 550: Thai nghén
Bận bịu cả ngày, Ninh Hạ liền theo đại đội ủy trở về, cũng không kịp đi tìm Tạ Thạch ôn chuyện hàn huyên. Thôi được rồi, cho dù có cơ hội nàng cũng không cách nào đi, bôn ba cả một ngày xuống đến mức mệt lả.
Ninh Hạ vừa về tới lều trại liền t·ê l·i·ệ·t ngã xuống giường, y hệt như một bãi bùn nhão, mệt mỏi đến mức cả ngón tay đều không muốn nhúc nhích một chút.
Ban ngày nàng còn thề son sắt nói một tu sĩ sẽ không dễ dàng mệt mỏi như vậy, kết quả ngày hôm sau cũng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, cái gì đều không làm được. Xem ra trận ốm này thật sự là lợi hại.
Ninh Hạ cũng không miễn cưỡng. Dù sao bản thân đã làm hết sức mình, vậy thì kế tiếp cứ nghe theo ý trời thôi. Lo lắng, để ý nhiều như vậy ngược lại sẽ có tác dụng ngược.
Nếu mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi thôi. Hết thảy đợi đến ngày mai rồi nói sau.
Ninh Hạ đem tất cả những chuyện vụn vặt hỗn loạn trong đầu đuổi ra ngoài, thu thập một phen liền tắm rửa rồi đi ngủ. Khó có được một giấc ngủ ngon.
Nói thật, từ khi trúc cơ đến nay, nàng đã càng ngày càng ít ngủ thực sự. Bất tri bất giác, tập tính của nàng đã dần dần hướng tới tu sĩ bản thổ, trước kia nàng bền lòng vững dạ làm việc và nghỉ ngơi theo giờ giấc cũng bị đả tọa tu luyện thâu đêm thay thế.
Đổi lại lúc trước, đây là chuyện nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Đi vào tu chân giới năm đầu tiên, nàng vẫn luôn duy trì thói quen ngủ đúng giờ, còn thập phần nghi hoặc loại phương thức sinh hoạt đả tọa không cần ngủ này là như thế nào.
Không nghĩ tới trong thời gian ngắn, nàng lại cũng biến thành như vậy, hơn nữa tập mãi thành quen, cơ hồ lấy đả tọa hoàn toàn thay thế giấc ngủ, không được nữa thì cũng là nằm tu luyện, hiếm khi ngủ thực sự.
Thế nhưng, gần một năm nay, Ninh Hạ ở bên ngoài gặp được quá nhiều sự tình không thể tưởng tượng và những hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Thời thời khắc khắc ở trong tình cảnh khẩn trương như vậy làm nàng không cách nào yên giấc như quá khứ.
Nàng nào dám ngủ chứ?
Ai biết có thể hay không đang ngủ thì bị người c·h·ế·t sống lại diệt ngay trong mộng? Ai biết có thể hay không đang ngủ thì bị đám người Vương Tử Từ đưa vào Tứ Vật hành? Ai biết có thể hay không đang ngủ thì bị hắc thủ đứng sau màn thăm dò nào đó một đao xử lý?
Dù sao hiện tại Ninh Hạ khi ở bên ngoài cơ hồ không dám ngủ. Cũng chỉ khi ở trong tông môn hoặc nằm trong tiểu hắc rương mới có thể an tâm ngủ.
Chẳng qua trận ốm nặng mấy ngày trước thật sự là lợi hại. Thoáng cái liền chiếm mất bảy tám phần tinh khí thần của nàng, hiện tại khôi phục lại còn chưa đủ năm thành.
Cho nên mấy ngày nay Ninh Hạ trở nên thập phần th·í·c·h ngủ, gặp cơ hội là ngủ, để bù đắp căn cơ hao tổn. Nếu không phải hôm nay đi theo ra ngoài hóng chuyện, có lẽ cũng đang nằm trong gian phòng ngủ bù mà thôi.
Ninh Hạ cũng chưa quên ngày mai còn phải đi ra ngoài xem thi đấu, liên tiếp bảy ngày, không thể dùng sức quá mạnh, nàng muốn sống tốt tu thân dưỡng tính, chờ đợi vở kịch hay bắt đầu.
Đêm dài
Ninh Hạ chìm vào giấc ngủ cũng đã một đoạn thời gian, trong Liên Vụ thành, ngoại trừ một số ít người đặc thù, đại bộ phận đều đã ngủ say. Đoàn người đều đang chờ ngày thứ hai mặt trời mọc.
Ngày mai nhất định là một trận ác chiến.
Thế nhưng có người lại thích ấp ủ âm mưu trong bóng tối.
"Một ngày này rốt cuộc sắp tới sao?" Trong phòng tối nam nhân lẩm bẩm.
Vẫn là mật thất đưa tay không thấy được năm ngón, cùng với chiếc giường đặt ở trung tâm, không có chút nào thay đổi. Mà Ngô lão tổ ngồi ngay ngắn ở trên giường vẫn là một bộ dáng lạnh lùng vô vị, phảng phất vạn sự đều không lọt nổi vào trong tâm hắn.
Thế nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng lâu ngày của hắn lúc này lại toát lên một thứ ánh sáng trước đây chưa từng xuất hiện, làm nổi bật khuôn mặt này, khiến nó có thêm sinh khí.
Tia t·ử khí được che giấu rất kỹ kia biến mất không còn tăm tích, điều này làm cho hắn nhìn qua trẻ hơn không ít, càng phù hợp với bộ dáng thanh niên trai tráng khoảng ba mươi tuổi của hắn, mà không phải vẻ già nua bốn năm mươi tuổi như trước đó.
Mà giờ khắc này, căn phòng tối tăm lâu ngày lại hết sức sáng sủa, chiếu sáng toàn bộ ngóc ngách của mật thất. Mật thất trống rỗng ở dưới ánh sáng nhu hòa này không có chỗ che thân.
Mà phát ra quang mang chính là khối cầu linh lực cực lớn lơ lửng trước ngực hắn, diện tích rất lớn, đường kính chừng cao bằng nửa người. Nó chắn ngay trước mặt, quả thực như sắp che khuất Ngô lão tổ đang ngồi xếp bằng ở trên giường.
Quả cầu linh lực này thập phần sáng sủa, tựa hồ bao vây lấy một vật gì đó, ở bên trong vẫn luôn xoay tròn. Nhưng vẫn không nhìn rõ được là thứ gì. Chỉ biết là nó có hình thái dài nhỏ, giống như côn.
Quả cầu linh lực kia tự động lơ lửng giữa không trung, không thấy có vật gì chống đỡ, cứ thế đơn độc treo lơ lửng. Hơn nữa độ sáng này còn có xu thế tăng lên, linh lực bên trong quả cầu linh càng phát ra nồng đậm.
Cuồn cuộn không dứt linh khí từ trong không khí, bị rút vào trong quả cầu linh, tiếp tế cho viên cầu linh lực không rõ này, phảng phất như đang thai nghén thứ gì đó. Cảnh tượng này xem ra thật làm người có chút kinh hãi.
Mắt thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, Ngô lão tổ cũng không hoảng hốt, trong đôi mắt thoáng hiện lên từng tia vui vẻ, phảng phất như đang hưởng thụ, cỗ sức lực tùy ý khoái hoạt trên người như sắp tràn ra ngoài.
"Rất tốt. Chính là phải như vậy, ngươi càng cường đại, nàng liền có thể càng cường đại." Trong mắt Ngô Hữu tràn ngập tham lam cùng thoải mái, phảng phất như ngay trong nháy mắt đã có thể đạt được ước nguyện.
"Tới đi, cứ việc hút thôi. Nơi này có rất nhiều linh lực. . . Ha ha ha ha ha!" Nói nói hắn lại cười đến điên cuồng, như p·h·át đ·i·ê·n, dưới căn phòng tối tăm cùng ánh sáng quỷ dị càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị.
May mắn đây là mật thất, xung quanh không có người, không ai thấy tận mắt một màn này, không chắc chắn sẽ bị dọa cho k·h·i·ế·p vía. Có thể nói không khác gì phim k·i·n·h dị.
Cười một hồi, đối phương ngừng lại. Các loại cảm xúc vặn vẹo trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, trở về bộ mặt không biểu tình như trước.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nâng lấy quả cầu linh lực kia, trên mặt mang theo biểu tình thận trọng, tựa hồ như muốn tới gần thêm một chút. Nhưng khi hắn vừa chuyển động bỗng nhiên dừng lại động tác, lại duỗi thẳng eo, dùng một loại biểu tình hết sức phức tạp nhìn quả cầu linh lực này.
"A Dao, ngươi có khỏe không? Như thế nào đến hiện tại vẫn không chịu nói chuyện. Ngươi rất nhanh sẽ có thể trở lại thế giới này. Hơn nữa còn cường đại hơn so với trước đây."
"Ngươi cao hứng chứ?"
Ngô Hữu có chút thần kinh nói, cũng không biết đang nói chuyện với ai. Nhưng trong mật thất này rõ ràng chỉ có một mình hắn.
Không có người trả lời. Mà quả cầu linh lực kia vẫn cứ tỏa ra bốn phía, không hề có chút đáp lại nào.
Ngô Hữu cũng không thèm để ý, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười cứng nhắc, ngữ khí nhẹ nhàng, trong lời nói đều là ý tứ triền miên: "Chờ ngươi trở về, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ. Lần này không còn có người có thể ngăn cản chúng ta. . . Không có người! Ngươi cao hứng chứ?"
Nói đến không còn có người, trong mắt Ngô Hữu tràn ngập cảm xúc dị thường, bệnh trạng, nói không rõ là t·h·ù h·ậ·n, tự đắc hay là vui sướng, cuối cùng hóa thành một loại mê luyến làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Sau đó. . . Bên trong quả cầu linh lực chợt nhảy lên một hồi, giống như có cái gì đó đang va chạm kịch liệt, liều mạng muốn nhảy ra ngoài. Tầng bảo vệ linh lực thật dày kia vẫn không hề bị lay động, chỉ thấy được bóng đen ở bên trong lắc lư.
Nhìn thấy động tĩnh của quả cầu linh lực, Ngô Hữu khẽ cười một tiếng, vuốt ve mặt ngoài quả cầu linh lực, rồi buông lỏng hai tay, lẳng lặng đặt lên trên đầu gối.
"A! Như vậy. . . Cứ tiếp tục thôi. Ta chờ ngươi. Đừng sợ. . ."
Trong bóng tối tựa hồ như truyền đến tiếng cười điên cuồng của một người nào đó.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận