Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1552: Bi quan (length: 8188)

". . . Những điều trên là những việc cần thiết phải chú ý, mặt khác chắc hẳn chư vị cũng đều rõ ràng, không cần phải nói nhiều. Về phần những sự tình tiếp theo liên quan đến các sự vụ nội bộ của các tông môn, bản tọa ở đây đã truyền đạt đúng chỗ, cũng không tiện can thiệp nhiều hơn. Hải vương chư vị cẩn thận xử lý, đừng có vì nhỏ mà mất lớn." Viêm Dương chân quân nghiêm túc nói.
Những điều này không phải là Viêm Dương chân quân nói, hắn chỉ phụ trách truyền đạt, là người bên phía chính phủ kia phái tới nói, nhiều có khuyến cáo, trong lời nói ẩn chứa ý khuyên can, tựa hồ muốn khuyên bọn họ tiến vào bí cảnh Diên Linh hồ phải cẩn thận chọn người.
Trong đám tu sĩ tới đây cũng không thiếu những người lớn tuổi đã từng tới Nam Cương, nhưng những lần trước bọn họ theo chưa từng phát sinh qua loại sự tình này, không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng "cầu phú quý trong nguy hiểm", cơ duyên cũng giống như vậy, cơ duyên thường thường đi kèm với hiểm nguy. Nguy hiểm đồng thời cũng có nghĩa là có cơ hội. . . Bọn họ làm sao có khả năng vứt bỏ.
Rốt cuộc tại tu chân thế giới, nguy hiểm lúc nào cũng có ở khắp nơi, nhưng bí cảnh thì không thường có. Bởi vậy, tuyệt đại đa số người đều sẽ không bởi vì khả năng sẽ có nguy hiểm mà từ bỏ cơ hội trước mắt, cũng chỉ nghe như vậy mà thôi.
Viêm Dương chân quân biết chắc có rất nhiều người đều không nghe lọt tai, nhưng vẫn phải nói, miễn cho ngày sau xảy ra chuyện lại ngược lại đổ lỗi cho hắn.
Quả nhiên phía dưới đám người đáp lại cũng thưa thớt, nghĩ đến cũng chẳng có mấy người nghiêm túc lắng nghe.
Đợi đám người lần lượt rời đi, như vậy đại sảnh nghị sự cũng chỉ còn lại lác đác vài người. Chư vị chân nhân của Ngũ Hoa phái sau khi tạm biệt Viêm Dương chân quân cũng đều tự trở về dàn xếp đám đệ tử bạo động.
"Ai ——" Viêm Dương chân quân thở dài, xem Nguyên Hành chân quân với khuôn mặt âm u, lời vừa đến miệng cũng bị chặn lại.
Sau khi Ninh Hạ mất tích không rõ tại Vạn Động quật, khí áp quanh thân Nguyên Hành sư đệ liền như vậy, chỉ thấp không cao, trận này có thể làm đám tiểu tu sĩ trẻ tuổi trong môn phái sợ phát khiếp.
Nhưng hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của đối phương, cũng không nói nên lời khuyên lơn.
Ngay khi hắn định nói gì đó hòa hoãn bầu không khí, lại thấy có người đi tới.
Hóa ra người trong sảnh nghị sự còn chưa đi hết, còn dư lại Linh Triệt chân quân. Rõ ràng đối phương chính là hướng Nguyên Hành sư đệ mà tới, Viêm Dương chân quân đã đoán được đối phương là tới để nói gì.
Viêm Dương chân quân lại muốn thở dài.
Lại nghĩ một chút đến một đôi tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng ở dưới lầu, hoàn toàn không biết phát sinh sự tình gì kia, hắn cảm thấy càng đau đầu hơn.
"Linh Triệt đạo hữu." Viêm Dương chân quân giản lược chào hỏi đối phương một tiếng, chào hỏi đối phương ngồi xuống.
Thấy Nguyên Hành chân quân tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ, Viêm Dương chân quân đang định nhắc nhở sư đệ nhà mình đừng có thất lễ, không ngờ đối phương lại đột nhiên lên tiếng.
"Hai vị." Linh Triệt chân quân cũng không có trả lời mà ngồi xuống, chắp tay, vẻ mặt khó nén áy náy.
Lúc này Nguyên Hành chân quân đảo ngược lại giống như đã tỉnh hồn lại: "Linh Triệt, ngươi tới. . ."
Viêm Dương có chút ngoài ý muốn, vừa rồi xem vẻ mặt lạnh lùng của hắn còn cho là hắn cuối cùng vẫn là trách tội, nhưng trước mắt lại cảm thấy hắn tựa hồ cũng không có ý giận chó đánh mèo, thái độ bình thường quá phận, chỉ trừ thanh âm có thể rõ ràng cảm giác được ra sự khàn khàn.
"Ta. . ."
Nguyên Hành chân quân biết hắn muốn nói gì, lập tức liền ngắt lời: "Không cần nhiều lời, ngươi và ta đều biết đây không phải là trách nhiệm của ai cả. Nếu là quý công tử có trách nhiệm, vậy thì lúc trước hứa hẹn để bọn họ đi trước, bản tọa cũng không thoát khỏi trách nhiệm."
Con trai nhà mình mang con nhà người ta đến địa phương nguy hiểm như vậy, sau đó còn làm mất người ta, hiện tại nhân sinh c·h·ế·t không rõ, hắn lại nên nói thế nào đây? Hắn lại có thể nói cái gì?
Huống chi người xảy ra chuyện này còn là Ninh Hạ, người cùng Hồ Dương phái bọn họ có ân tình và nguồn gốc rất sâu? Hắn thật không có mặt mũi nào nhìn sư trưởng nhà người ta.
Nhưng mà những ngày này hắn cũng không dễ chịu. Đứa nhỏ kia sau khi trở về liền mất hồn mất vía, hiển nhiên đã chịu đả kích nặng nề. Ở trong cái Vạn Động quật đáng c·h·ế·t kia cũng không biết đã gặp phải cái gì, toàn thân đều là tổn thương, thậm chí cần phải tu dưỡng một thời gian mới có thể khỏi.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất của hắn không phải là đau đớn trên người, mà là không qua được cửa ải kia.
Đối với việc Ninh Hạ mất tích không rõ, hắn còn cảm thấy lo lắng, huống chi là Tạ Thạch, người làm bạn bè đã tận mắt chứng kiến sự mất tích này.
Đứa nhỏ kia từ nhỏ đã là một đứa bướng bỉnh, hắn cùng huynh trưởng này có nói như thế nào cũng đều không nghe. Hiện giờ lớn rồi, có ý tưởng của riêng mình liền càng sẽ không nghe.
Nguyên Hành chân quân càng tỏ thái độ rõ ràng như vậy, Linh Triệt chân quân trong lòng lại càng băn khoăn.
Hắn khẽ thở dài một cái, cuối cùng là đem những lời đã đến bên miệng đều chặn trở về.
"Vậy ngươi. . . Kế tiếp định tính toán như thế nào? Có cần phải đi Vạn Động quật một chuyến?"
"Đã đi rồi." Không nói đến chuyện này thì còn tốt, nhắc tới sự tình này sắc mặt Nguyên Hành chân quân càng kém.
Ân? Đi rồi? Linh Triệt chân quân có chút hoài nghi mình có phải hay không đã nghe lầm.
Tạ Thạch sau khi trở về liền đem sự tình từ đầu đến cuối, lược bỏ đi một vài đầu đuôi không khẩn yếu, miêu tả lại một phen cho hắn, cũng không thu hoạch được tin tức có lợi nào từ trong đó. Nhưng hắn vẫn biết Vạn Động quật kia là địa phương gì.
Chỗ đó có thể tùy tiện mà vào sao?
Nguyên Hành chân quân không có chuẩn cho vào thì làm sao có thể đi vào? Nơi đó lâu dài bị trọng binh trấn giữ, cơ bản là ngăn chặn người ngoài thăm viếng, ngay cả muốn lén vào cũng không được.
Nghe được đối phương hời hợt nói mình đã "đi qua", Linh Triệt chân quân hơi cảm thấy có chút hoang đường.
Nhưng sự thật chính là Nguyên Hành chân quân xác thực đã đi qua một chuyến, ngay ngày thứ hai sau khi xác định Ninh Hạ mất tích liền đi qua. Về phần hắn làm thế nào mà vào được thì không cần phải tìm hiểu nhiều, Nguyên Hành chân quân tuổi trẻ đã đi qua không ít địa phương, lại càng gặp phải không ít sự tình, tóm lại vẫn là có một ít quan hệ tại đó.
Nhưng —— Không có.
Hắn dựa theo biện pháp mà Tạ Thạch nói đi về hướng nơi Ninh Hạ mất tích. . . Có thể ở đó chỉ còn lại có một mảnh hoang vu, không có gió lốc, cũng không thấy cái gọi là linh thọ tử gì cả, có lẽ nơi này căn bản không phải là nơi mà Tạ Thạch đã nói.
Dù sao Nguyên Hành chân quân đã lật tung những nơi có khả năng ở tầng trên mấy lần mà cũng không tìm được nửa cái bóng người.
Hắn rất muốn tìm thêm lần nữa, nhưng hắn cuối cùng không chỉ là một người sư trưởng, hiện giờ đang là lúc nhiều chuyện, hắn cũng không thể bỏ bê đám tử đệ trong môn mà tốn thời gian vào việc này, đành phải quay lại.
Hắn chuyến đi Vạn Động quật này "tay không mà về", thậm chí đến một tia manh mối cũng đều không tìm được.
Hiện giờ nghe được Linh Triệt chân quân nhắc tới, Nguyên Hành chân quân cảm thấy càng thêm nôn nóng.
Chỉ bất quá chuyện này đại thể như thế nào cũng chỉ có bản thân hắn biết, người khác không tin, hắn cũng không cần phải một mực nói ra.
Linh Triệt chân quân thầm than một tiếng, cho rằng đối phương không muốn nói thì thôi, lập tức chuyển lời: "Không biết chân quân sau này tính toán như thế nào. Nếu có thể, ta mang theo nghiệt tử kia cùng đến gần đây tìm một chút, có lẽ chỉ là bị thương nên tạm thời chưa về được. . ." Nói rồi chính hắn cũng không nói nổi nữa.
Lời như vậy cũng chỉ an ủi một chút chính mình mà thôi.
Rốt cuộc nếu người thật sự bị thương mà không về được thì làm sao có thể lâu như vậy mà không có chút tin tức nào, lại nghe nói ngay cả đưa tin khí đều không có tín hiệu trở về, mà hai thanh linh kiếm hộ tống cùng nhau mất tích cũng không liên lạc được, một người lớn như vậy cứ như hư không tiêu thất vậy. Những điều này đều hướng về một khả năng mà bọn họ không muốn nghe thấy nhất.
Chỉ là bọn họ không muốn nghĩ sâu thêm mà thôi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận