Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1612: Ấn ký ( hạ ) (length: 8367)

Lang Nhất và Hòa Ngạn chân quân không ngờ rằng mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, bọn họ còn cho rằng ít nhất phải giao tranh thêm một phen. Kết quả chỉ cần hai ba lần công phu liền tiến vào, đồng thời thuận lợi tìm được "tiểu đáng thương" Ninh Hạ đang gặp nạn.
Không giống như dự đoán, bên cạnh đối phương không hề có bóng dáng yêu thú nào, thậm chí đến cả quỷ ảnh cũng không có.
Ninh Hạ cũng không hề chật vật như bọn họ tưởng tượng, nàng ngồi xếp bằng rất ngay ngắn trên tảng đá xanh, những tổn thương trên người trước đó thế nào thì giờ vẫn vậy, không thấy nhiều thêm mà cũng chẳng thấy thiếu đi. Nhìn kỹ lại, nàng còn đang thở phì phò... Vậy là tốt rồi, chỉ cần người còn sống là tốt.
Lang Nhất bọn họ không tùy tiện tới gần, chỉ đứng ở một khoảng cách không xa không gần mà thận trọng quan sát, bởi vì bọn họ đến gần mới phát hiện bên cạnh Ninh Hạ kỳ thật không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Những chiếc lưới lôi điện nhỏ bé bao quanh bên cạnh nàng, dày đặc, khó mà thấy được, chỉ khi ánh sáng bất chợt chiếu qua mới có thể thấy rõ hình dáng đại khái. Nếu vừa rồi không nhìn kỹ mà xông thẳng tới, bọn họ đều có thể bị điện giật thành cái sàng.
Nhưng điều này cũng lộ ra một tin tức...
"Bản tọa quả nhiên đoán không sai. Đây là hóa hình lôi kiếp!" Hòa Ngạn chân quân nhìn những chiếc lưới lôi điện giống như lưới cá, thần sắc nghiêm nghị.
Lang Nhất lúc này cũng có chút quái dị nhìn xung quanh tỉ mỉ lưới lôi điện cùng với Ninh Hạ ở bên trong lưới, không nói nên lời.
Đáng lẽ nếu như là lôi kiếp bình thường, bọn họ có lẽ đến cả trăm mét bên trong cũng không thể đến gần, chỉ sợ bị thiên kiếp xem như kẻ xâm nhập mà bổ chung. Dù cho có người của môn phái khác tới cũng chỉ dám bồi hồi ở bên ngoài, sợ bị coi là bia ngắm chung.
Nhưng bọn họ vì sao dám nghênh ngang đi vào? Đương nhiên bởi vì đây không phải là thiên lôi kiếp bình thường, đúng như bọn họ suy đoán, rất có khả năng là hóa hình lôi kiếp.
Hòa Ngạn chân quân tài cao gan lớn, dẫn Lang Nhất ở ven rìa thăm dò, phát hiện không có vấn đề gì, liền đánh bạo lập tức đi vào. Suốt đường đi không gặp phải bất kỳ trời phạt hay chỉ trích nào, thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi, mãi cho đến khi bọn họ tìm được chính xác Ninh Hạ cùng với lôi điện quanh thân mới không tiếp tục áp sát.
Trước kia vẫn còn có chút không xác định, nhưng giờ thấy cái lưới lôi điện này liền càng thêm chắc chắn mấy phần.
Người tu luyện độ kiếp, người khác không thể đến gần, nếu không có khả năng sẽ bị thiên đạo coi là kẻ địch xâm lấn mà chém thành cặn bã, đây là thường thức mà tất cả tu sĩ đều biết. Mọi người đều có ý thức tuân theo điều này, bởi vì đây là kinh nghiệm quý báu mà vô số đời tổ tiên đã đích thân nghiệm chứng cho bọn họ.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, tất cả tu sĩ đều vô cùng tiếc mạng, tự nhiên sẽ không mạo hiểm với chuyện này. Đây cũng là nguyên do mà Ninh Hạ gây ra "lôi kiếp" đến nay còn có thể bình yên ở trong vòng tròn, mọi người đều ở bên ngoài quan sát, không dám thò vào tìm người.
Hòa Ngạn chân quân và Lang Nhất thì có chút bất đắc dĩ, trong lòng vốn đã có mấy phần suy đoán, lại càng là vì cứu "ân nhân" Ninh Hạ ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cho nên mới mạo hiểm xông vào.
May mắn bọn họ không cược sai, vạn phần may mắn là không có chuyện gì phát sinh.
Mà lưới lôi điện cũng là chứng cứ giúp Hòa Ngạn chân quân bọn họ tiến thêm một bước xác nhận chân tướng của cái gọi là lôi kiếp này.
Thiên đạo thiết lập thiên kiếp cho nhân tộc vốn có ý thử thách, đồng thời thiên kiếp kỳ thật cũng bổ sung một loại ý vị tăng giá trị. Thiên kiếp qua đi, lực lượng còn lại sẽ hóa thành một phần lực lượng ban cho người ứng kiếp. Mà lôi kiếp bài xích những người còn lại, chẳng phải là có ý phòng ngừa người khác đánh cắp phần "khen thưởng" này sao?
Ý tứ chính là, kiếp chỉ có thể ngươi chống, đồ vật cũng chỉ có thể thưởng cho ngươi, người khác muốn tới đoạt liền phải hỏi qua thiên đạo có nguyện ý hay không.
Cho nên đại bộ phận lôi kiếp của nhân tu có hai tầng ý nghĩa.
Nhưng hóa hình kiếp thì khác, nó không tồn tại vấn đề này, cũng căn bản sẽ không tạo ra bất kỳ vòng bảo hộ nào cho yêu thú, tất cả đều dựa vào bản mệnh của chính ngươi. Nếu trong quá trình này có địch quân xông vào muốn công kích cũng vừa hay, có thể hỗ trợ giết chết tồn tại tà đạo thiên mệnh này.
Hơn nữa hóa hình kiếp vốn mang ý tru sát, là thủ đoạn lôi đình, cho nên nhằm vào yêu thú cường đại, thiên đạo còn lưu lại một tầng hậu thủ, sẽ hình thành một chiếc lưới lôi ti tỉ mỉ trên người yêu vật ứng kiếp, để khóa chặt yêu vật bên trong, phòng ngừa nó chạy trốn.
Ninh Hạ trước mắt đã tập hợp đủ hai loại đặc thù này, nói đây không phải hóa hình lôi kiếp là không thể.
Nhưng bây giờ phải làm sao?
"Phải làm thế nào? Chúng ta không cách nào tới gần a." Lang Nhất thậm chí còn không kịp suy nghĩ trên người Ninh Hạ rốt cuộc là có chuyện gì, phản ứng đầu tiên là bọn họ sợ là không có cách nào mang người ra ngoài.
Không biết còn tốt, đợi biết rõ ràng tình huống càng thêm vô lực. Lưới lôi này có thể là lực lượng của thiên đạo, bọn họ có thể làm sao?
"Kia là..." Hòa Ngạn chân quân dường như không để ý đến vấn đề của Lang Nhất, hỏi một câu không liên quan.
Lang Nhất thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy được một cái bóng có chút quen mắt.
"Kiếm?"
"Đó là linh kiếm bản mệnh của nàng, Trọng Hoàn." Lang Nhất nói.
Ở Phù Vân đảo, Lang Nhất và Ninh Hạ kỳ thật gặp nhau không nhiều, mãi cho đến khi rời đi Phù Vân đảo cũng không biết tên đầy đủ của Ninh Hạ, chỉ biết nàng họ gì.
Hai người là ở Trung Thổ mới quen thuộc, không ngờ hắn và đối phương lại ngoài ý muốn hợp phách, đối phương thật là một hậu bối rất đáng mến.
Hắn cũng mới gần đây biết được Ninh Hạ có một thanh linh kiếm tùy thân vô cùng yêu quý, gọi là Trọng Hoàn kiếm.
Lang Nhất không hay thấy Ninh Hạ dùng nó, chỉ nhớ mang máng là một thanh kiếm có ngoại hình cổ phác, đại khí, vô cùng có linh tính.
Nhưng thanh linh kiếm trước mắt này trên người dường như xuất hiện chút tình huống nhỏ. —————————————————— "Nếu như ngươi thật có thể đi vào thì tốt... Ai, ta đang nói lời ngốc nghếch gì vậy, a... Ai?! "
"Không phải, ngươi làm thế nào đi vào?!" Thấy tiểu đồng bọn vốn rõ ràng không nên xuất hiện ở trong này lại giống như trống rỗng xuất hiện, Ninh Hạ suýt chút nữa hét rầm lên.
Lần này bên tai là triệt để thanh tịnh, kiếm minh cũng biến mất.
Đối phương dường như rất hưng phấn "ông ninh" một tiếng, vòng quanh ý thức của nàng dạo một vòng.
"Không phải, ngươi... Ai, thôi vậy." Lúc này còn xoắn xuýt gì nữa.
Tâm tình ủ dột của Ninh Hạ đều giống như bởi vì sự xuất hiện của nó mà trở nên sáng sủa, rõ ràng... sự thật thì nó đi vào hình như cũng không hề có tác dụng.
Nàng liền muốn nắm lấy chuôi kiếm, không ngờ tới... Trọng Hoàn kiếm lại đột nhiên tránh khỏi tay nàng.
"Ân?"
Thân kiếm quét ngang, mũi kiếm nhắm thẳng vào hướng kim đan, giống như đang vận sức chờ phát động, quanh thân hiện lên chiến ý sục sôi.
Ninh Hạ tựa như trong nháy mắt hiểu được ý chí cường đại mà nó không nói ra.
Ương ngạnh, kiên định... thẳng tiến không lùi, giống như quá khứ. Đây là phẩm cách mà Ninh Hạ không có, cũng là phẩm cách mà nàng hướng tới nhất, cũng là tâm chi sở hướng mà nàng đã từng hứa hẹn.
Nàng theo không làm được, giờ đây lại bày ra thiết thực trước mặt nàng.
"Ngươi a ngươi." Ninh Hạ có chút bật cười: "Ngươi đã muốn, vậy thì cứ làm thôi. Đây cũng là điều ta đã từng đáp ứng ngươi...."
Ninh Hạ duỗi thẳng bàn tay, kiếm chậm rãi rơi vào lòng bàn tay nàng.
"Tới đi." Thần sắc nàng nhu hòa.
Một người một kiếm, bay thẳng vào sâu trong kim đan.
————————————————— Mắt thấy Trọng Hoàn kiếm di động chạm vào ngực Ninh Hạ, bỗng nhiên không có động tĩnh.
Lang Nhất hai người còn chưa kịp phân biệt ra nguyên cớ, biến cố liền nảy sinh.
Quanh thân cô gái nhỏ dâng lên một trận kình phong, giống như có cái gì nổ tung.
"Bên mặt nàng... là cái gì?" Hòa Ngạn chân quân bỗng nhiên nói.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Ninh Hạ bỗng nhiên xuất hiện một ấn ký.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận