Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn

Tu Tiên Đừng Nhìn Diễn - Chương 1558: Chỉnh hợp (length: 8093)

Sân thí luyện này là do con người bố trí ra, có lẽ so với vùng ngoại vi của bí cảnh thí thần còn rộng lớn hơn, nhưng trước mắt chứa được nhiều tu sĩ như vậy ngược lại vừa đúng.
So với bí cảnh thí thần không thể phỏng đoán, thì sân thí luyện này lại nổi danh hơn nhiều. Trước khi phát hiện truyền thừa ở bí cảnh thí thần, nó đã là sân thí luyện nhân tạo lớn nhất ở khu vực này.
Mặc dù nó không phải tùy tiện mở cửa cho người ngoài, nhưng so với bí cảnh thí thần có thời gian mở cửa cố định, thì nó cách khoảng năm mươi năm, tiên môn đóng giữ sẽ mở cửa một lần, mỗi lần đều thả một nhóm nhỏ người vào rèn luyện. Tuy nhiên không biết vì sao, trăm năm trước nơi đây xuất hiện từ trường đặc dị, khiến sân thí luyện cũng bị phong tỏa nhiều năm.
Ngay cả tiên môn đóng giữ tại địa phương cũng đã trăm năm không tiến vào, cũng không biết có phải do chịu ảnh hưởng của từ trường đặc thù gần đây mà phát sinh biến hóa gì không. Nghe nói trận từ trường đặc thù này còn ảnh hưởng đến một nhóm yêu thú xung quanh, khiến các tu tiên môn phái ở địa phương sợ hãi.
Thế nhưng vấn đề này mấy ngày trước lại đột nhiên tan biến, không tìm được một chút dấu vết nào, sau đó thông đạo bí cảnh bị trì hoãn cũng theo đó mở ra, đây cũng là nguyên nhân mọi người yên tâm cho hậu bối các nhà vào thí luyện.
Bởi vì khi xây dựng sân thí luyện này tốn không ít công sức, nên mức độ thí luyện của nó cũng là thực chiến, tu sĩ chỉ cần không phải vào vẩy nước thì cơ bản đều có thể có được tiến bộ không nhỏ.
Lúc trước xây dựng sân thí luyện ngoại vi này, các môn phái gần nam bộ đều hao phí không ít nhân lực và tài nguyên, sao có thể cho phép tiểu tông gia, tiểu môn phái, thậm chí tán tu bước chân đến nơi này, tự nhiên là phái người nghiêm mật trấn giữ xung quanh.
Ngày thường các tiểu môn phái đều không có cơ hội tiến vào, hiện giờ lộ ra bí cảnh thí thần chính thức mở ra, cũng có cơ hội đến ngoại vi này đi dạo một vòng, kiếm chút cơ duyên nhỏ.
Tiến vào ngoại vi cũng phải thông qua pháp khí liên kết đặc chế, mỗi cổng liên kết đều sẽ hạn chế số người. Hơn nữa điểm rơi của mọi người cũng sẽ tụ cùng một chỗ, bình thường kết hợp với pháp chú liên hệ đặc thù, mọi người sẽ không tản ra.
Đệ tử cùng một tông môn thường thường sẽ dùng chung mấy dụng cụ kết nối, như vậy cũng tốt cho việc thống nhất điều phối đội ngũ.
Mà những đệ tử tiểu tông môn hoặc tán tu thông qua quan hệ lấy được danh ngạch phân tán thì bị ghép lại với nhau. Chỉ là bọn họ sẽ không sử dụng pháp chú liên kết, để tránh đến lúc đó lạc mất nhau, dù sao đều là những người gom góp lại, ai biết cùng ai có thù, đừng để bị hố c·h·ế·t mà không biết.
Về phần sau này tìm ai tổ đội, phụ thuộc thì xem cá nhân. Bên trong sân thí luyện vẫn lấy đội ngũ có đơn vị tông môn gia tộc làm chủ, người lạc đàn tương đối dễ bị đào thải.
Đây là cái gọi là danh ngạch ngoại vi, bởi vì số lượng dụng cụ kết nối cung cấp cho các tông môn không nhiều, các tông môn không thể vô hạn đưa đệ tử vào, chỉ có thể vận chuyển đệ tử trong hạn ngạch. Danh ngạch phân chia cũng dựa theo tư lịch, địa vị của tông môn, cùng với cống hiến cho sân thí luyện mà phân phối, tông môn càng ở tầng lớp cao thì càng có thể đưa nhiều đệ tử tới thí luyện.
Ninh Hạ lần này đi theo vào lại dùng danh ngạch của Tham Lang giản. Nàng đương nhiên sẽ không đi tìm Thái gia, dù sao bị giam lỏng nhiều ngày như vậy, cho dù nàng không có khúc mắc, thì thái độ của đối phương với nàng chắc hẳn cũng trở nên vi diệu.
Huống chi sân thí luyện cũng đều lấy tông môn làm đơn vị đoàn thể, nàng đến Thái gia chẳng phải là lại vào hang sói, đương nhiên là ở lại bên Tham Lang giản này, có người quen chiếu cố, đãi ngộ lại ưu đãi.
Ninh Hạ không có gì đặc biệt nổi bật, nhưng không may thì lại không may đến mức xông ra, chuyện người khác không gặp phải thường thường lại phát sinh trên người nàng. Chuyện kỳ quái gì cũng sẽ không giải thích được mà tìm tới cửa nhà nàng.
Thỉnh thoảng nàng lại ngẫu nhiên học được cách ứng phó với loại tình huống đột phát này, cùng với cách điều tiết tâm tính lúc nào cũng có thể sụp đổ của mình. Nhưng nếu có thể, nàng đương nhiên vẫn hy vọng hết thảy có thể thuận lợi, thậm chí mỗi lần đều sẽ cầu nguyện mình ngàn vạn lần thuận lợi.
May mắn ông trời thỉnh thoảng vẫn chiếu cố Ninh Hạ một chút, lần này hạ xuống không làm cho nàng gặp phải chuyện rắc rối gì.
Nàng chớp chớp mắt, rất tốt, không có mất đi ý thức, cũng không có một màn đen kịt trước mắt.
Các huynh đệ vừa rồi cùng nhau đi vào vẫn còn, mặt đất dưới chân cũng rất bằng phẳng. Mặc dù trước mắt đã đổi thành một vùng trời đất khác, nhưng cũng không có vẻ quỷ dị hoặc âm u, hết thảy đều rất bình thường, cũng rất bình tĩnh.
Đây là một khu rừng rậm rạp, địa thế bằng phẳng, ánh sáng dường như cũng không tệ, ánh nắng chiếu qua cành lá rậm rạp có cảm giác thông thấu.
Giống như khởi động nút bấm nào đó, đám người trước đó còn trầm tĩnh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Không có người ngoài, tại chỗ chỉ có chín mươi tám đệ tử Tham Lang giản đưa vào, cộng thêm Ninh Hạ, không thừa không thiếu một ai, đều rơi vào cùng một chỗ.
Rất tốt, bắt đầu tương đối thuận lợi, không có đòn phủ đầu, cũng không ném mất người. Điểm đặt chân bình thường cũng đại biểu không có nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.
Trải qua sự khẩn trương ban đầu, đám người Tham Lang giản rất nhanh liền khôi phục bình thường, có mấy người trẻ tuổi mồm năm miệng mười thảo luận, cũng không biết là vì cái gì mà hưng phấn như vậy.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Trong số những người tiến vào, trừ những người tham gia thí luyện ở sân ngoại vi, còn có những đệ tử được chọn chính thức tiến vào bí cảnh thí thần, đương nhiên không thể đều là những đệ tử trẻ tuổi.
Để đảm bảo an toàn cho đệ tử trong đội, Tham Lang giản gần như dốc toàn bộ tu sĩ cao giai trong môn phái. Mà số đệ tử Tham Lang giản hộ tống đến Ti Nam thành cũng gần như chiếm một nửa số người trong tông môn. Lần này Tham Lang giản có thể nói là tinh anh đệ tử xuất hết.
Chỉ riêng trong chín mươi tám danh đệ tử này đã có khoảng mười mấy tu sĩ nguyên anh, hơn mười vị kim đan tu sĩ, còn lại không phải trúc cơ đại viên mãn thì cũng là sắp đột phá đến cảnh giới này... Chỉ có Ninh Hạ là duy nhất lạc lõng.
Bất quá thực lực đội ngũ này cũng khiến Ninh Hạ líu lưỡi, nghĩ Ngũ Hoa phái bọn họ cũng coi như cự phách ở biên thuỳ đông nam, một tông môn lớn như vậy cũng chỉ có hơn mười vị nguyên anh tu sĩ, còn chưa đủ trăm.
Tham Lang giản ở biên thuỳ đông nam kia bất quá chỉ là một môn phái cỡ nhỏ, vậy mà tùy tiện có thể đưa ra mười mấy danh nguyên anh tu sĩ, trấn thủ tông môn chắc hẳn càng nhiều. Mà tỉ lệ kim đan tu sĩ cũng cao đến dọa người, đám người chỉ có tu vi trúc cơ thì ánh mắt lấp lánh, toàn thân trên dưới toát ra linh tính.
Chắc hẳn đều là những người được chọn lựa tỉ mỉ để tham dự bí cảnh lần này, tinh khí thần của mọi người đều không giống nhau.
Được rồi, cảm giác chỉ có nàng là vào đây đạp thanh, hoàn toàn không cùng một phong cách.
Đám người Tham Lang giản không biết Ninh Hạ đang nghĩ những điều này, sau sự hỗn loạn ban đầu, nhanh chóng tìm người tâm phúc. Lang Nhất, đệ tử có tư lịch sâu nhất, lại là nguyên anh tu sĩ tu vi thâm hậu, làm người dẫn đầu đội ngũ hoàn toàn xứng đáng.
Lang Nhất và Lang Ngũ liếc nhau, sau đó thập phần ăn ý phân biệt căn dặn các đệ tử, không lâu sau đội ngũ liền chỉnh hợp đâu ra đấy.
Xem mọi người đã rõ ràng mình đang ở trong tình huống như thế nào, Lang Ngũ đưa Ninh Hạ đến bên cạnh, Lang Nhất mới gật đầu, dẫn đám người bước ra khỏi khu rừng này.
Tất cả mới chỉ bắt đầu.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận