Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 93: Lee Kwang-soo (length: 8985)

Buổi chiều, lần này kéo Govan theo ta chơi đùa một vai diễn Thiên Du là Lâm Sơ Nhất, cuối cùng cũng không bị thương vượt qua kiểm tra.
Thả tay khỏi chuôi kiếm, vặn eo bẻ cổ, thấy Govan bên cạnh mặt có vẻ bất đắc dĩ, ta bật cười.
"Sao vậy, như vậy có phải ngươi thấy ta không giống hình ảnh một phú hào trong ấn tượng của ngươi không?"
"Cũng hơi giống, Boss như ngươi không giống ông chủ chút nào, mà giống con trai ông chủ hơn." Govan gật đầu, thành thật đáp.
Ngồi dựa trên ghế sa lông, Lâm Sơ Nhất thản nhiên cười một tiếng, "Thật ra ban đầu ta đã cảm thấy vậy, sống thoải mái mới là cuộc đời ta mong muốn. Nhưng rồi sao, về sau chậm rãi bị dạy cho một bài học, có tiền thì cần phải có địa vị xã hội và thân phận tốt chút."
"Nhưng nếu muốn cái sau thì cái trước chắc chắn ngươi không thể thoải mái nổi. Mà ta rất may mắn tìm được Lý Nhiên, môtơ, còn có mấy người như Govan ngươi, bọn họ giúp ta xử lý công việc, ngươi giúp ta xử lý cuộc sống, như vậy ta mới có thể thực sự hưởng thụ."
"Dĩ nhiên, ta biết ngươi muốn nói gì. Đơn giản là hưởng thụ nên đi nghỉ mát, du lịch này nọ phải không. Cái này thật sự tùy quan điểm cá nhân, hoặc tùy theo lựa chọn từng thời điểm. Hiện giờ ta thấy ở nhà là thoải mái nhất, nên ta chọn làm trạch nam."
"Chờ ở nhà phát chán, ta có thể đi du lịch, đi nghỉ dưỡng. Hoàn toàn không có bất kỳ áp lực hay trói buộc nào, Govan, ngươi thấy cuộc sống như vậy thế nào?"
Lúc này, Govan đang đứng một bên hơi cúi người trước Lâm Sơ Nhất, "Boss, ngươi sống thoáng hơn ta nhiều."
"Đâu có gì là thoáng với không thoáng, chỉ là ta có chút tiền dơ bẩn, cho nên bất kể làm gì đều là ước mơ của một số người cả đời muốn làm. Nhưng với ta, có lẽ chỉ là một ý thích nhất thời."
Trọng sinh hai đời, Lâm Sơ Nhất cũng chỉ vì đời sau đã làm những chuyện ngốc nghếch kia, nên bây giờ ta mới tránh khỏi việc sa vào hố, nhìn vậy sẽ rất thoải mái.
"Boss, thời gian cũng sắp đến rồi."
Govan không hiểu lắm nhìn Boss của mình, vốn tưởng rằng chỉ là một thiếu niên không biết tiêu tiền nhưng may mắn kiếm được một khoản lớn. Sau lần nói chuyện này, Govan biết rõ nếu mình vẫn còn nhìn Boss như vậy, thì đó là do mình bị choáng.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Lâm Sơ Nhất cũng vào phòng ngủ vội vàng tắm rửa, sau đó thay bộ âu phục đặt làm ở nhà thường mặc.
Khi thấy Lâm Sơ Nhất đi ra, Govan có chút nghi hoặc chỉ vào cà vạt, "Boss, cái này..."
"Không cần đâu, cứ thoải mái là được."
Lâm Sơ Nhất cúi đầu nhìn hai cúc áo sơ mi trên cùng không cài, rất ghét cà vạt nên chọn làm ngơ đi vấn đề này.
Lần này Lâm Sơ Nhất lên xe không còn là chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz kia nữa mà là chiếc Maybach vừa mua, dự tiệc hay gặp đối tác đều có thể trịnh trọng hơn một chút.
...
...
Chạng vạng tối gần 6 giờ, Han Hyo Joo ăn mặc đơn giản cũng đã đến chỗ Lâm Sơ Nhất cho, sau đó nhìn khách sạn Shangrila trước mặt, sắc mặt có chút không tốt.
Nếu không phải đối phương nói là nhà hàng, chắc nàng đã quay đầu đến đồn cảnh sát báo chuyện chiếc điện thoại.
Đến bây giờ, Han Hyo Joo vẫn nhớ rõ sáng hôm đó Lâm Sơ Nhất đã nói gì với nàng, rằng hiện tại còn có Hội nghị cần họp, Hội nghị sẽ có nhiều vấn đề cần công lược, có thể sẽ mất kha khá thời gian.
Cho nên đã hẹn thời gian đến bữa tối, rồi thẳng thừng nói với nàng rằng, hắn vốn là fan của nàng từ lâu, cũng muốn gặp nàng một lần, nhờ nàng cho hắn cơ hội mời ăn một bữa cơm.
Vốn dĩ Han Hyo Joo đã trực tiếp cự tuyệt rồi, nhưng Lâm Sơ Nhất lại thẳng thừng đưa ra địa điểm ăn cơm.
Khách sạn Shangrila nổi tiếng, Han Hyo Joo đương nhiên biết, đặt ở nhà hàng trong khách sạn, cũng không cần lo lắng sẽ có vấn đề ở chỗ công cộng.
Điều duy nhất phải lo lắng, đó là nàng bị chụp trộm rồi ngày mai xuất hiện trên báo lá cải.
Trong lúc do dự, Han Hyo Joo lại nghĩ đến một số bí mật trong điện thoại của mình, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận cơ hội đi ăn tối cùng một người lạ mặt chưa từng gặp.
Nếu không có những bí mật đó, Han Hyo Joo chắc sẽ vứt luôn cái điện thoại rồi.
Nhưng những bí mật kia, không thể ném đi được.
Nghĩ vậy, nàng liền bước vào trong khách sạn Shangrila.
Sau 10 phút, Han Hyo Joo cuối cùng cũng tìm thấy nhà hàng tây đó, kết quả có hơi khác với những gì nàng dự liệu, cho dù bây giờ đang là giờ ăn tối, trong nhà hàng vẫn trống không.
Chỉ có mấy nhân viên phục vụ đứng tại vị trí của mình, rồi được một người quản lý dẫn đường vào trong.
Rẽ ngoặt, Han Hyo Joo thấy bóng dáng đang ngồi tại bàn ăn giữa đại sảnh. Đối phương dường như cũng thấy nàng đến nên mỉm cười đứng dậy.
"Xin chào, ta là Lâm Sơ Nhất, rất vui được gặp cô."
Nụ cười ôn hòa, đưa tay trái ra trước, khiến Han Hyo Joo có chút không tin người vừa đưa ra yêu cầu đó với mình lại là người trước mặt này... Người trẻ tuổi.
Trẻ trung, đẹp trai, đầy sức sống, đó là ấn tượng đầu tiên của Han Hyo Joo về Lâm Sơ Nhất.
Đúng rồi, còn một điểm nữa là có tiền, tài phiệt. Cũng chính ấn tượng này mới khiến Han Hyo Joo đưa tay trái ra.
Nếu không, nếu đúng là một người bình thường, nàng cùng lắm chỉ gật đầu chào hỏi.
"Xin chào, tôi là Han Hyo Joo."
Nhẹ nhàng đưa tay trái, định bắt tay rồi thả ra ngay, Han Hyo Joo rõ ràng nhìn thấy tay trái đối phương rút về nhẹ nhàng chạm vào tay nàng một chút rồi buông ngay.
Lịch sự, hoặc có thể nói là biết điều. Han Hyo Joo lại thêm cho Lâm Sơ Nhất một cái nhãn nữa.
Nhờ có Govan ở phía sau giúp, Han Hyo Joo có chút thụ sủng nhược kinh nói lời cảm ơn, rồi nhìn sang Lâm Sơ Nhất, "Ngươi bao trọn nhà hàng?"
"Vốn định chỉ kiếm một chỗ riêng tư để ăn thôi, kết quả Govan nói bên Shangrila này đặt bao nguyên nhà hàng cũng không đắt lắm, nghĩ thân phận Hàn tiểu thư không tiện bị người khác phát hiện nên quyết định bao trọn."
Sau khi giải thích đơn giản, Lâm Sơ Nhất đưa thực đơn cho đối phương, "Cô xem muốn ăn gì."
"Tôi ăn gì cũng được." Han Hyo Joo thậm chí không đụng đến thực đơn.
"Vậy thì cứ theo thói quen của đầu bếp trưởng hôm nay, cho hai phần món sở trường của anh ta đi." Lâm Sơ Nhất cầm lại thực đơn cũng không xem, trực tiếp đưa cho phục vụ phía sau, rồi đưa ra yêu cầu của mình.
Phục vụ viên không quen thấy vị khách như Lâm Sơ Nhất có chút ngơ ngác, may mà có Govan kéo tay, hai người trực tiếp lui xuống.
Khi phát hiện trong nhà hàng chỉ còn hai người, Lâm Sơ Nhất liền thuận tay đưa cái điện thoại mà Han Hyo Joo mong đợi đến, "Trả lại cho người chủ đích thực."
"Cám ơn." Nhanh chóng cầm lấy điện thoại, Han Hyo Joo đầu tiên là nói một tiếng cảm ơn, nhanh chóng lục lọi kiểm tra thông tin bên trong.
Hành động đó của nàng khiến Lâm Sơ Nhất nheo mắt, có bí mật sao. Bất quá idol minh tinh nào mà chẳng có bí mật, ta không có hứng thú là được.
Xác định tình hình điện thoại xong, Han Hyo Joo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Sơ Nhất đối diện không còn có địch ý lớn như ban đầu nữa.
"Ngươi thật sự là fan của tôi sao? Cảm giác không giống lắm, ngồi yên tĩnh đối diện tôi thế này."
Câu hỏi này Lâm Sơ Nhất cũng không biết bị hỏi bao nhiêu lần rồi. Lần này thì ta sẽ trực tiếp thừa nhận, đồng thời nói ra ý định ban đầu của mình.
"Thật sự thì cũng không hẳn, nhưng đối với sức hấp dẫn của Hàn tiểu thư, ta vẫn rất có lợi." Vừa nói ta vừa nở nụ cười ngượng ngùng.
Sau đó liền nói ra mục đích thực sự của buổi hẹn Han Hyo Joo này, "Thật ra lần này hẹn Hàn tiểu thư đến là muốn thông qua mối quan hệ của cô, giúp ta giới thiệu một người bạn, ta có chút việc cần nhờ đến người đó."
"Ai vậy?"
Lời nói của Lâm Sơ Nhất khiến Han Hyo Joo có chút hụt hẫng, mỹ nữ đều có một khuyết điểm như vậy. Người khác để ý đến mình thì đó là biến thái, không ai nhìn thì tâm tình lại xuống dốc.
"Yên tâm, sẽ không làm khó cô đâu, vì người ta muốn tìm là con trai."
Lâm Sơ Nhất đại khái nhìn thấu được sự phòng bị trong mắt đối phương, nên cười rồi nói ra một cái tên.
"Lee Kwang-soo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận