Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 510: Vui vẻ một ngày buổi sáng (thần nhan đáng yêu + 6 ) (length: 11951)

Đêm đó cũng không có xảy ra cuộc hỗn chiến lớn nào, chủ yếu là mấy người Park Ji Yeon đều vừa kết thúc biểu diễn sân khấu liền bay thẳng đến Tokyo, không được nghỉ ngơi mấy.
Lâm Sơ Nhất cũng không phải loại người thích trăng gió, nên tối đến chỉ ôm Long con và tĩnh ca ca chơi đùa một lát, rồi ai nấy về phòng ngủ ngon.
Và phần thưởng cho việc không trêu chọc hai người kia tối qua, chính là việc sáng sớm thức dậy Lâm Sơ Nhất có thể nhận được sự hưởng thụ tột độ.
Cảm giác tê dại từ xương cụt leo một mạch lên xương sống, lên tận gáy đánh thức Lâm Sơ Nhất đang ngủ say.
Còn chưa kịp mở mắt, bên tai đã nghe thấy hai giọng nói nho nhỏ.
"Tỷ Tỷ, sao tỷ làm được vậy? Không đau sao?"
"Không biết, cảm thấy...cũng không thấy đau, cảm giác cũng được."
"Ji Yeon à, ngươi xem tỷ tỷ ta là người mù hả?"
"... "
Nghe hai người đối thoại, cảm giác tê dại cứ liên tục công phá tinh thần Lâm Sơ Nhất. Vốn định mở mắt ra, lần này vẫn nhắm mắt, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên thêm chút.
Nhưng khi ba người đi ra khỏi phòng ngủ chính, đã là khoảng giữa trưa. Thật may hôm nay các nàng Tara được nghỉ một ngày, ngày mai mới bắt đầu hoạt động lại.
Khi Lâm Sơ Nhất từ trong phòng bước ra, phòng khách cũng không có nhiều người, chỉ có Jeon Boram và cô thư ký nhỏ đang ngồi cười nói chuyện phiếm.
Nhìn tình huống này, Lâm Sơ Nhất trực tiếp chen vào giữa hai người, đặt mông ngồi xuống giữa bọn họ, hai tay ôm lấy eo thon của cả hai, "Các nàng đâu rồi?"
"Boss, không được nghịch lung tung, em đến kỳ rồi."
Hàn làm hi khẽ vỗ vào bàn tay đang sờ soạng của Lâm Sơ Nhất, cô đâu phải tượng đá, nhất định là có cảm giác. Trong tình huống đặc biệt này, cảm giác đó chính là kiểu như tuyết lở vậy.
Câu trả lời này khiến Lâm Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn mặt cô thư ký nhỏ, khi thấy trên má nàng có một nốt mụn, liền cười thu tay lại.
Là người đàn ông từng trải, việc nữ giới đến kỳ hay không, cơ bản không cần bắt đối phương đi ăn kem hoặc xuống hồ bơi.
Muốn biết khi nữ giới đến kỳ hay không, bình thường trên mặt sẽ không có mụn, đột nhiên lại nổi một vài cái. Loại mụn này gọi là mụn "dì", sẽ mọc trước khi kỳ đến và đến khi hết kỳ sẽ biến mất.
Đương nhiên, không phải ai cũng biết, nhưng dựa theo kinh nghiệm đời sau và hơn một năm nay quan sát của Lâm Sơ Nhất.
Cho dù là người bình thường hay là hot girl, hoặc thần tượng nữ, phần lớn đều sẽ có tình huống như vậy, dù sao cũng là phản ứng tự nhiên của cơ thể con người.
Jeon Boram cúi đầu cười nhẹ, trả lời câu hỏi của Lâm Sơ Nhất, "Soyeon và cư lệ đi mua đồ, nói là hiếm khi có một ngày nghỉ, ở khách sạn quá chán. Hyo Min trước đó cũng thích một bộ quần áo, nên đi cùng xem thử."
"Sao ngươi không đi dạo?" Nói đến đây Lâm Sơ Nhất, lại nhìn sang cô thư ký nhỏ. Cô thư ký nhỏ chỉ là ăn ý gật đầu, thần ngữ nói tên viên đạn.
Nhắc đến đạn, Hàn làm hi không khỏi nghĩ đến tối qua, hắn đầy mồ hôi trên đường đuổi theo chiếc xe của mình đang dừng đèn đỏ, sau khi nói mình bị trừng phạt thì tình huống xảy ra.
Lúc đó, tài xế Ô Nha không hề che giấu mà cười lớn, cả Hàn làm hi nghĩ lại đến vẻ mặt hậm hực của boss nhà mình sau khi bị làm gián đoạn chuyện tốt, dáng vẻ giận cá chém thớt đến cả cái ghế mà ngồi phía sau cũng không nhịn được mà cười theo.
"Ta không muốn đi dạo, quá mệt, chân mấy nàng mỗi người đều dài, một bước của mấy nàng, ta phải chạy hai, ba bước mới theo kịp. Không bằng cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi, dạo này phía sau không có thời gian nghỉ."
Bị hỏi, Jeon Boram trực tiếp lắc đầu, có chút buồn bực nói ra một đoạn khiến Lâm Sơ Nhất bật cười.
"Không đến mức thế chứ, Boram, chân dài của ngươi cũng không kém quá nhiều đâu." Nghe xong câu trả lời Lâm Sơ Nhất vừa cười vừa rút một tay từ vòng eo của cô thư ký nhỏ ra, đổi thành đặt lên phần đùi trắng nõn phía dưới quần ngủ của Jeon Boram khoa tay múa chân.
Chỉ so một chút rồi biến thành vuốt ve.
Vốn dĩ đang thấy ngứa ngáy, gò má Jeon Boram lập tức đỏ bừng cả mảng, liền vội vàng nắm lấy bàn tay kia định tiếp tục đi vào làm chuyện xấu, "Boss, ngươi còn chưa ăn cơm, không đói sao?"
"Không tính là đói, vừa nãy ở trong phòng ăn đồ ngọt rồi." Lắc đầu, lời nói của Lâm Sơ Nhất mang ý khác.
Jeon Boram và Hàn làm hi cực kỳ thông minh, hiểu ngay ý trong lời nói, ánh mắt rối rít nhìn về phía phòng ngủ chính. Sau đó thu ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Sơ Nhất, ánh mắt mang theo chút hờn dỗi.
Lâm Sơ Nhất nhận được ánh mắt này, cuối cùng vẫn bảo cô thư ký nhỏ chuẩn bị bữa trưa. Hắn thì không đói bụng, chủ yếu là Long con và tĩnh ca ca trong phòng chắc đã đói lả, bởi vì vừa nãy văng nước quá nhiều.
Trong lúc Hàn làm hi đi chuẩn bị bữa trưa cho Lâm Sơ Nhất, Jeon Boram vẫn không thoát khỏi ma trảo kia, bị người đàn ông bên cạnh ôm ngồi lên chân.
Tuy động tác không lớn không nặng, nhưng càng tỉ mỉ nhỏ nhẹ lại càng có thể kích thích dây thần kinh nhạy cảm của Jeon Boram.
Cái này gọi là gì nhỉ...
Hơn 10 phút sau, Ham Eun Jung cũng đi ra khỏi phòng ngủ chính. Nhưng khi nàng bước vào phòng khách, thấy cảnh Jeon Boram xụi lơ như một bãi thạch rau câu.
Lâm Sơ Nhất ngồi bên cạnh nàng, hai tay chơi điện thoại, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến hắn.
"Tỷ Tỷ, có muốn uống chút nước không?" Ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt trong không khí, Ham Eun Jung đầu tiên là liếc mắt trừng nam nhân nhà mình rồi hỏi han Jeon Boram.
Jeon Boram nhẹ lắc đầu, đưa tay lấy chiếc gối bên cạnh, trực tiếp ôm vào trong lòng kẹp dưới chân, "Không sao, không có gì, cho ta nghỉ ngơi một lát."
Biết rõ tình hình, Ham Eun Jung gật đầu, đi qua Jeon Boram tiến đến trước mặt Lâm Sơ Nhất, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay hắn, "Boss, ngươi thật không biết mệt sao?"
"Cũng được, tập nhiều là quen." Bắt lấy bàn tay nhỏ của Ham Eun Jung, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình rồi hỏi, "Long con đâu rồi, còn chưa dậy sao? Ta bảo làm hi chuẩn bị bữa trưa rồi, một lát nữa có thể ăn."
"Đang rửa mặt."
Ưu tiên trả lời câu hỏi, Ham Eun Jung mới quay lại chủ đề ban nãy, "Sao mà tập luyện được như vậy, bọn em ngày nào chả tập nhảy, xếp đội hình, còn cả tập thể thao nữa."
Lúc này, Jeon Boram đang nằm bên cạnh cũng sắp tâm trí dồn vào cuộc đối thoại của hai người này, nếu có thể, nàng cũng muốn học chút.
"Đơn giản thôi, làm nhiều mấy kiểu vận động vừa nãy, thể lực và sinh lực, cũng sẽ có sự cải thiện rõ rệt."
Đáng tiếc là Ham Eun Jung đã quá đề cao tên vô lại Lâm Sơ Nhất này, vấn đề nghiêm túc đến đây thì hắn lại trở nên không đàng hoàng.
Nên khi nghe xong câu này của Lâm Sơ Nhất, nàng lại giơ tay lên vỗ vào cánh tay hắn, "A, Boss, em đang nghiêm túc đó."
"Ta biết mà, ta đang rất nghiêm túc trả lời đó."
Thật ra, Lâm Sơ Nhất không nói sai, kể từ khi thể chất và tiềm năng được cải thiện, cộng thêm tác dụng của thuốc và viên nhỏ bổ nhiệt độ. Hắn luôn dùng loại vận động này để tiêu hao và cải thiện, tuy rằng cũng có quyền kích và các loại vận động thông thường.
Nhưng sau một hồi, có vẻ như loại vận động kia càng thêm có tác dụng, càng giúp ích cho việc tiêu hóa tốt hơn.
Jeon Boram nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa vùi vào ghế sô pha, không muốn nói chuyện. Ham Eun Jung thì còn muốn động thủ tiếp nhưng bị Lâm Sơ Nhất nắm trước, kéo nàng xuống đặt trên đùi mà trừng phạt.
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng tiếng bàn tay vang lên trên mông, khiến gò má Ham Eun Jung càng đỏ ửng. Vừa mới kết thúc vận động, giờ lại lần nữa bị khơi dậy cảm giác.
Cắn chặt răng, không dám động đậy nữa.
...
...
Cũng vào lúc đó, Seoul.
Han Ga In nhìn bản hợp đồng trước mắt, mím đôi môi nhỏ nhắn đầy quyến rũ, nốt ruồi mỹ nhân trên chóp mũi cũng đang khẽ rung.
Hợp đồng quản lý của cô sẽ hết hạn vào tháng 9 năm nay, hiện tại có không ít công ty quản lý ném cành ô liu đến. Nhưng công ty phù hợp lại quá ít, nguyên nhân chính vẫn là vấn đề tuổi tác và danh tiếng.
Trước đây cô thật sự có danh tiếng rất cao, nhưng sau khi kết hôn rồi bán lui khỏi showbiz thì danh tiếng bắt đầu tụt dốc không phanh. Mấy năm trước, tuy rằng nhờ một bộ phim mà bùng nổ, nhưng vì không có tác phẩm nối tiếp theo kịp, đúng là vẫn không giữ được danh tiếng.
Nên hiện tại mấy công ty đưa ra hợp đồng đều là hợp đồng diễn viên bình thường, hoặc công ty cũ đưa ra điều kiện tốt.
Cho đến khi thấy một bản hợp đồng của một công ty có tên Dream đưa tới, đãi ngộ và số năm, đều khiến cô có chút động lòng. Tuy so với hợp đồng thời kỳ đỉnh cao vẫn còn kém một chút, nhưng cũng đã đạt mức của diễn viên hạng A hiện tại.
Tuy Han Ga In không cho là mình kém hơn diễn viên hạng A kia, nhưng vòng tròn và công ty ở Bán đảo lại rất bệnh hoạn, chỉ công nhận thành tích hoặc danh tiếng.
Han Ga In lại khá tiếc ở phương diện này, lúc danh tiếng tốt, vốn nên thừa thế chuyển đổi thành thành tích, tiếc là vì kết hôn lui về ở ẩn đã trực tiếp cắt đứt con đường đó.
Dù mấy năm trước "Mặt Trăng ôm Mặt Trời" có giành được vài giải thưởng, nhưng vẫn chưa đạt đến một độ cao nhất định, nên ở phương diện đãi ngộ hợp đồng vẫn cứ tương đối khó khăn.
Không ngờ bây giờ lại có thể nhận được một phần hợp đồng đãi ngộ diễn viên theo hạng mục, điều này làm nàng có chút kinh ngạc sau đó, lại cảm thấy như công ty này có chút quen tai.
"Dream, tên quen thật."
Nắm lấy phần hợp đồng kia, Han Ga In nhíu chiếc mũi đáng yêu, suy nghĩ về ký ức liên quan đến cái tên này trong đầu. Một lát sau, sắc mặt nàng đột nhiên kinh ngạc, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên này đã được nghe ở đâu.
Lần đó cả Seoul kinh hãi vì chuyện các công ty kinh doanh bị đào tường, nàng thực ra cũng nằm trong số đó. Chỉ là hợp đồng với công ty cũ còn hơn một năm nữa, nên Han Ga In không để ý đến tình hình này, mà là đầu tắt mặt tối khắp nơi tìm tài nguyên cho chồng mình.
Không có cách nào khi chỉ có một người kiếm tiền, lại không có tài nguyên thì chỉ có thể ăn vào vốn liếng. Với mức chi tiêu của hai người, sớm muộn gì cũng sẽ ăn không ngồi rồi.
Dù cho nàng và đối phương có chút bằng mặt không bằng lòng, nhưng vì tiền, nên ân tình và nỗ lực vẫn phải làm.
Đến giờ lần nữa nhận được cái hợp đồng này, Han Ga In động lòng.
Nếu như mình chuyển tới công ty này, hơn nữa có thể nhận được một ít tài nguyên thì sao. Có lẽ nào sẽ có thể lần nữa độc lập, không cần nhìn ánh mắt của đối phương để sống không?
Trước mặt hợp đồng, Han Ga In chỉ là động lòng. Phía sau cái ý nghĩ này, nàng thật sự muốn hành động.
Đưa tay lấy điện thoại di động ra, dự định hỏi bạn bè trong giới một chút tình hình, hỏi ý kiến xem công ty này rốt cuộc là như thế nào.
Tìm ai đây?
Suy nghĩ hồi lâu, Han Ga In đột nhiên nghĩ đến một người khá quen thuộc với nhân vật chính của vụ Địa Chấn kia. Vì vậy mở danh bạ ra, tìm được số điện thoại rồi gọi tới.
Một lát sau, điện thoại kết nối, Han Ga In mở miệng cười nói, "Suzy à, là ta đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận