Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 343: Lần thứ hai xui xẻo Han Hyo-joo (length: 15388)

Đi ở New York trên phố, kết thúc lịch trình ở Boston, Han Hyo-joo cũng thấy buồn chán, tùy tiện đi dạo, tuy chẳng có mục đích nhưng lại rất thảnh thơi.
Vừa mới cuối năm ngoái nhận được giải Ảnh hậu Thanh Long, nàng cũng tự thưởng cho mình một chuyến du lịch. Một mình, từ tháng 4 khi nhiệt độ bắt đầu ấm dần lên.
Khởi hành từ châu Âu, sau đó đến Bắc Mỹ. New York là điểm dừng chân thứ tư của nàng, cũng coi như là trạm quá độ. Mục đích chính của nàng ở bên này vẫn là Los Angeles.
Muốn đến xem thánh địa diễn xuất Hollywood, cũng muốn ngắm nhìn bãi cát và đường bờ biển, gió biển thổi, uống cà phê và rượu ngon, tận hưởng ánh chiều tà, chắc hẳn sẽ là một trải nghiệm rất tuyệt.
Còn về việc tại sao một đại mỹ nhân như Han Hyo-joo lại có thể nghĩ ra được việc ở New York để đi đến Los Angeles, chủ yếu vẫn là vì ở đó có quá nhiều kẻ lang thang tụ tập.
Khu phố không dơ bẩn như trong tưởng tượng, có lẽ chỗ dơ bẩn nàng vẫn chưa thấy, nhưng số lượng kẻ lang thang lại nhiều hơn nàng nghĩ.
Han Hyo-joo không phải lần đầu đến New York, đóng phim, lịch trình, mua sắm, nàng đã đến đây rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần đều có bạn bè hoặc trợ lý đi cùng.
Cho nên khi đó nàng không cảm nhận được gì, cho đến khi lần này một mình đi trên phố. Han Hyo-joo mới cảm thấy một nỗi run sợ, cảm giác bất an không an toàn bắt đầu.
Vì trời đã tối dần, Han Hyo-joo tùy tiện đi dạo một chút, kết quả là đi vào một con phố nhỏ tương đối vắng vẻ.
Thực ra cũng không quá hẻo lánh, vẫn có người đi lại, chỉ là so với đường chính thì ít hơn chút thôi. Hơn nữa cũng chưa đến mức lạc đường, vì cách đó hai dãy phố là đại lộ Fifth Avenue nổi tiếng của New York rồi.
Sau khi cảm thấy bất an, Han Hyo-joo khẽ cau đôi mày thanh tú lại. Chân lặng lẽ xoay hướng, đi về phía Fifth Avenue.
Nhưng có lẽ đã hơi muộn, khi một bóng người đi sau lưng nàng, đối phương chợt xông đến, giật phăng chiếc túi xách nhỏ bên trái của nàng, khiến nàng ngã nhào xuống đất.
Lúc này, Han Hyo-joo không còn tâm trí quan tâm đến tình trạng ngã của mình, mà chỉ kịp hét lớn "Ăn trộm, cướp" bằng tiếng Hàn, đó là bản năng kêu lên tiếng mẹ đẻ khi gặp nguy hiểm.
Han Hyo-joo rất nhanh chóng nhận thấy sự bất ổn, vội vàng chuyển sang tiếng Anh, và đuổi theo. Nhưng đáng tiếc, bước chân loạng choạng của nàng vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của tên trộm chuyên nghiệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy về phía khúc ngoặt, chuẩn bị biến mất.
Lúc này, trong lòng Han Hyo-joo vô cùng hụt hẫng, nếu chỉ là mất tiền thì không sao, nàng không thiếu tiền. Nhưng trong túi xách có một vài giấy tờ tùy thân quan trọng, còn có điện thoại di động và giấy thông hành.
Mất những thứ này, nàng chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Nhưng ngay sau đó, một cơ hội xuất hiện. Một đôi bóng dáng trai xinh gái đẹp từ chỗ rẽ đi ra, hai người tay cầm xúc xích, cúi đầu trò chuyện, Han Hyo-joo không thấy rõ mặt họ. Thế nhưng màu da của họ có vẻ thân thiết hơn những người da trắng và da đen xung quanh.
Vì vậy, với chút hy vọng cuối cùng, Han Hyo-joo đã cất tiếng kêu bằng tiếng Anh "Ăn trộm, cướp!". Mà tất cả những chuyện từ lúc nàng bị cướp đến giờ, thực ra mới trôi qua chưa đến mười giây đồng hồ.
. . .
. . .
"Boss, muốn ăn gì không?"
Hiếm khi thấy Lâm Sơ Nhất đồng ý để mình mời, mà đây cũng là lần đầu tiên mình mời khách. Sau khi ra ngoài từ cửa hàng Bốn Mùa, ý nghĩ đầu tiên của Han So-hee là đưa Lâm Sơ Nhất đi ăn một bữa tối đắt tiền nhất New York.
Có thể đắt nhất không phải là tốt nhất, nhưng tốt nhất chắc chắn rất đắt. Suy luận tương tự, đắt nhất ít nhất cũng không thấp hơn tiêu chuẩn của mỹ thực.
Tiếc là khi Lâm Sơ Nhất biết được ý tưởng điên rồ này của nàng thì ngay lập tức cười phá lên. Thật sự muốn ăn đắt nhất thì "Tiểu thư ký" Tiểu Kim khố của nàng có lẽ sẽ hao hụt không ít đấy, mà hắn cũng không thích.
Vậy là sau khi bị cự tuyệt, Han So-hee chỉ đành đổi ý, trực tiếp đưa câu hỏi cho Lâm Sơ Nhất.
"Đi dạo quanh đây chút đi, tìm một nhà hàng Trung Quốc ăn. Ngày nào cũng ăn đồ Tây ngán quá rồi, xem có nhà hàng Trung Quốc nào ở đây không, kêu ông chủ xào cho đĩa thịt xào cũng ngon hơn món của cô."
Lâm Sơ Nhất suy nghĩ một chút rồi dẫn Han So-hee vào con hẻm nhỏ bên cạnh đại lộ. Thông thường, nhà hàng Trung Quốc sẽ không ở Fifth Avenue, vì tiền thuê mặt bằng và việc phục vụ khách du lịch không mang lại lợi nhuận.
Cứ như vậy, sau khi hai người đi thêm khoảng mười phút, vẫn chưa tìm được nhà hàng Trung Quốc. Thay vào đó, hai người mua hai cây xúc xích ven đường để ăn, vừa ăn vừa bàn về hương vị khác nhau của xúc xích ở New York, Bán Đảo và Nghê Hồng.
Vừa đúng lúc này, một giọng nữ kinh hoảng thất sắc vang lên, "Ăn trộm, cướp!".
Lâm Sơ Nhất theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người mặc áo nỉ có mũ trùm đầu đang chạy về phía mình, vừa chạy vừa đe dọa những người đi đường xung quanh để họ tránh ra. Khi nhìn thấy Lâm Sơ Nhất và Han So-hee, hắn trừng mắt nhìn.
Dù đổi màu da, Lâm Sơ Nhất cũng chẳng thèm để ý. Nhưng đối với những kẻ yếu như này, Lâm Sơ Nhất thật sự không ưa, huống hồ hắn còn dám đe dọa mình. Dám trừng mắt nhìn hắn, ai cho hắn cái gan đó chứ.
Vậy nên, ngay giây phút sau đó, dưới ánh mắt có chút lo lắng của Han So-hee, khi tên kia chuẩn bị lướt qua, Lâm Sơ Nhất hơi lùi người về phía sau, bản năng giơ tư thế tấn công.
Sau đó, dưới con mắt soi mói của không ít người, một cú quét chân điêu luyện được tung ra. Kẻ đang huơ tay giơ chân có vẻ không ngờ Lâm Sơ Nhất dám ra tay, những thành công ngày trước khiến hắn quên mất nguy hiểm.
Vì thế, hắn mở toang trung môn và bị Lâm Sơ Nhất đá văng ra xa gần hai mét. Phải biết rằng, lực đá đó đã bị giảm bớt đi nhiều khi hắn đang chạy trốn và khi cú đá đã va chạm xuống đất rồi. Vậy mà tên kia vẫn bị văng ra ngoài.
Cộng thêm thể chất của người da đen kia, khiến cho không ít người đi đường ngỡ ngàng nhìn về phía Lâm Sơ Nhất. Một thanh niên tướng mạo không có gì nổi bật, không ngờ lại lợi hại đến vậy.
Đối mặt với sự kinh ngạc của họ, Lâm Sơ Nhất vẫn rất bình thản. Luyện tập quyền anh và đối chiến gần một năm, hiếm khi có dịp dùng đến, không ngờ hiệu quả cũng khá tốt.
Nếu hỏi vũ khí nào được ca ngợi nhất trong Thái Quyền thì chắc chắn câu trả lời sẽ là quét chân. Thái Quyền quét chân nổi danh thiên hạ với sự nhanh và mạnh.
Quét chân và roi chân tuy nhìn bề ngoài có vẻ giống nhau, nhưng bản chất và lực sát thương của chúng rất khác nhau. Không cần nói nhiều, nếu lần này Lâm Sơ Nhất dùng roi chân, thì tên kia cùng lắm cũng chỉ mất khí hoặc gãy một vài cái xương sườn.
Nhưng đây là quét chân, mở rộng sức eo, giống như một cây gậy quét ngang, búa bổ xuống, đến mức không gì cản nổi. Hơn nữa thể chất của Lâm Sơ Nhất còn được cả Lão Binh kỳ cựu trên chiến trường công nhận, với một cú quét chân như thế, ngay cả bọn họ cũng không dám đối đầu trực diện.
Vậy nên khi lão cẩu và đám người chạy đến, bảo vệ Lâm Sơ Nhất và Han So-hee ra phía sau, Ô Nha đã kiểm tra xong tình trạng của tên kia, "Một cước trúng ngay ngực, chắc chắn gãy nhiều xương sườn, nội tạng thì chưa rõ."
Lão cẩu nghe xong liền nghiêm túc hỏi Lâm Sơ Nhất, "Boss, ngài có thu bớt lực lại không?"
"Ừ, ban đầu theo bản năng là dùng hết sức, nhưng sau đó đã thu bớt." Lâm Sơ Nhất gật đầu, trước đó lão cẩu có nhắc với hắn. Dùng toàn lực có lẽ sẽ gây ra vấn đề, vậy nên sau đó đã thu lại một chút.
Cũng may là Lâm Sơ Nhất đã luyện tập lâu, cộng thêm thân thể đã phát triển nên có thể khống chế được sức mạnh. Nếu không thì một cú đá này cũng không đáng lãng phí tài nguyên y tế.
"Vậy thì vẫn có thể cứu được, gọi điện thoại báo cảnh sát đi." Ô Nha cũng là người từng đối luyện với Lâm Sơ Nhất, rất tin vào câu trả lời của Boss mình. Bởi vì qua vài lần đối luyện nghiêm túc, anh ta xác thực không thể thắng được Boss mình.
Dù nói là một bác sĩ chiến trường không giỏi cận chiến, nhưng cũng phải xem là so với ai. Cho nên sức chiến đấu của Lâm Sơ Nhất, đám nhân viên an ninh này đều hiểu rất rõ và vô cùng tín nhiệm.
Mà lúc này, Han Hyo-joo vừa mới kêu la cũng rốt cuộc đi tới, rất cảm kích nói với Lâm Sơ Nhất và mọi người "Cảm ơn các anh chị rất nhiều, một lát cảnh sát đến tôi sẽ ra mặt làm chứng rằng tên kia cướp giật, mong các anh chị giúp đỡ."
Lão cẩu không trả lời mà né người sang, để lộ Lâm Sơ Nhất đang được bảo vệ phía sau. Khi nhìn thấy Han Hyo-joo, người sau đó có chút buồn cười nói, "Chà, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây."
Khi Lâm Sơ Nhất lên tiếng, Han So-hee đang trong trạng thái kinh hoàng cũng dần bình tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu nhìn xem người quen mà Boss nói là ai, một cái liền nhận ra, Han Hyo-joo vừa mới đoạt giải Ảnh hậu năm ngoái, ở Bán Đảo rất nổi tiếng.
Han Hyo-joo cũng nhìn thấy Lâm Sơ Nhất sau khi lão cẩu né sang, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nàng nhận ra người đàn ông này, lúc trước hắn nhặt điện thoại của nàng sau đó lại có những hành động kỳ quái, suýt nữa hù chết nàng.
Không ngờ a, lần này lại có thể ở bên này đụng phải, hơn nữa lại giúp mình một lần.
"Là ngươi, oa, thật thật trùng hợp. Cám ơn ngươi a, lại giúp ta một lần."
Đưa mắt nhìn lên Han Hyo-joo trước mặt, ánh mắt của Lâm Sơ Nhất từ trên hướng xuống nhìn lướt qua, sau đó có chút ngẩng đầu lên ra hiệu chỗ nàng bị thương, "Chảy máu, không đau sao?"
Sau khi Lâm Sơ Nhất vừa nhắc nhở cái này, Han Hyo-joo mới chú ý tới tình huống trên người mình. Bởi vì vừa mới bị kéo ngã trên đất, hai cánh tay và đầu gối cũng đều có vết thương, nhìn thì không nghiêm trọng, nhưng cảm giác đau đớn vẫn có.
Chỉ là vì vừa mới quá hốt hoảng, thần kinh não bộ thoáng cái không phản ứng kịp. Bây giờ bị nhắc nhở xong, Han Hyo-joo lúc này mới cảm thấy đau nhức toàn thân, toàn bộ sắc mặt cũng thoáng cái trắng bệch.
"Ngươi thật là quá xui xẻo, đã gọi cảnh sát cùng xe cứu thương, chờ đi."
Thấy phản ứng của Han Hyo-joo, Lâm Sơ Nhất cũng đoán được tình huống. Vì vậy từ dưới chân nhặt cái túi vừa mới bị rơi trả lại cho Han Hyo-joo sau đó, cũng để cho tiểu Bí thư đến đỡ nàng xuống.
Mấy phút sau, tới hiện trường không phải cảnh sát, mà là Jimmy và quản gia Tứ Quý Tửu Điếm, còn có một luật sư trực thuộc.
Jimmy vừa qua tới, cũng liếc nhìn tình trạng Boss của mình trước. Phát hiện không có vấn đề gì, hơn nữa thấy được dáng vẻ của Han Hyo-joo sau, cũng rất nhanh đoán được đại khái chuyện này.
Nhưng vẫn là cẩn thận hỏi một chút sự tình, sau khi biết được toàn bộ sự việc xảy ra và kết thúc từ miệng của Lâm Sơ Nhất và Han Hyo-joo, liền quay người sang trao đổi với luật sư phía sau.
Lại qua vài phút, hai chiếc xe cảnh sát chạy tới. Nhưng có Jimmy và luật sư ra mặt, Lâm Sơ Nhất và những người khác cũng vô cùng ổn định. Duy chỉ có Han Hyo-joo là rất kinh ngạc nhìn đối phương, cái thao tác của vị tổng tài này, thật khiến nàng kinh ngạc đến ngây người.
. . .
. . .
9 giờ tối, cuối cùng sau khi đi hết các thủ tục lấy khẩu cung, Lâm Sơ Nhất vặn eo bẻ cổ đi ra khỏi cục cảnh sát. Đi bên cạnh hắn là tiểu Bí thư thiếp thân, còn có Han Hyo-joo, người đã băng bó tay chân bằng băng vải.
"Thương thế của ngươi, đoán chừng phải dưỡng thương vài ngày đó, dự định trở về Bán Đảo hay là ở bên này nghỉ ngơi a."
Vì người của 120 nói rằng bị thương phải đến bệnh viện xử lý, hơn nữa còn phải nằm viện. Han Hyo-joo không muốn phiền phức như vậy, cộng thêm việc Ô Nha ở bên cạnh nói là chuyện nhỏ sau khi hỏi ý nàng, Lâm Sơ Nhất trực tiếp để Ô Nha cho nàng xử lý.
Kết quả là dưỡng 4, 5 ngày là tốt hơn nhiều, chỉ là trầy chút da. Nếu như không sợ đau thì khi tắm trực tiếp đụng nước cũng không có vấn đề gì.
Han Hyo-joo có chút cảm kích nhìn về phía Lâm Sơ Nhất, vừa mới ở trong bót cảnh sát, mặc dù mình là người bị hại, nhưng ngay từ đầu thái độ của mấy cảnh sát đó rất không tốt. Cho đến khi Lâm Sơ Nhất lấy khẩu cung xong qua xem, giúp mình ra mặt, sau đó thái độ của đối phương mới khá hơn.
Mà đối mặt với câu hỏi của Lâm Sơ Nhất, Han Hyo-joo cũng rất quả quyết trả lời, "Trước dưỡng thương cho khỏe rồi về đi, trạng thái này của ta mà về bên kia, phỏng chừng báo chí mới ra sẽ làm họ vui vẻ chết."
"Cũng đúng, Tân Ảnh Hậu gặp nạn ở nước ngoài. Tiêu đề giải trí này có thể rất kích thích, có thể khiến cho họ điên cuồng cả nửa tháng đó." Là tên khốn của D xã, Lâm Sơ Nhất cũng học được không ít điều ở bộ phận của công ty.
Vừa nói xong, lão cẩu cùng mấy người cũng lái xe đến, đang chờ mình ở bên đường rồi, "Đi thôi, ngươi ở đâu, ta tiễn ngươi một đoạn đường."
"Cảm ơn, ta ở Tứ Quý Tửu Điếm bên này." Han Hyo-joo không từ chối, ngược lại cảm thấy phiền phức đối phương quá nhiều rồi.
"Trùng hợp vậy sao?" Nghe được lời này của Han Hyo-joo, Lâm Sơ Nhất có chút bất ngờ.
Ngay cả tiểu Bí thư cũng hơi kỳ quái liếc nhìn Han Hyo-joo, vị đại minh tinh này không lẽ là đang nhắm vào Boss của mình đó chứ, quá trùng hợp rồi. Vốn là bữa tối của hai người thế giới cứ vậy mà không có, trong lòng tiểu Bí thư có chút buồn bực.
Bất quá buồn thuộc về buồn, vừa mới cảnh tượng cũng hù dọa nàng, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một ý nghĩ.
Vì vậy, trên đường trở về. Tiểu Bí thư rất hiếm khi không ngồi cùng xe với Lâm Sơ Nhất, mà là ngồi trong xe do lão cẩu lái. Xe của Lâm Sơ Nhất do Ô Nha lái.
Một đường không nói, cho đến khi thấy được kiến trúc khách sạn không xa, Han So-hee mới nói câu đầu tiên sau khi lên xe, mà những lời này trực tiếp làm lão cẩu giật mình.
"Lão cẩu, ta có thể học quyền kích hay là kỹ năng chiến đấu một chút không? Nếu được thì các loại súng ống, ta cũng muốn học."
Cái gì gọi là Bí thư, Han So-hee vẫn luôn học về vấn đề này. Nhưng từ đầu đến cuối đều có quá nhiều câu trả lời khuôn sáo, không phải điều nàng muốn.
Cho đến hôm nay, nàng giống như tìm được con đường của chính mình.
Nhật ký hằng ngày: Tiểu thư xinh đẹp có thể xui xẻo, bất quá ta vẫn thích tiểu Bí thư, tiểu Bí thư muốn tiến hóa rồi, không muốn làm bình hoa a! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận