Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 9: Trên bờ cát nói nhỏ (length: 8099)

Xe bình tĩnh chạy trên đường phố Seoul, xuyên qua từng con phố, vượt qua không ít trung tâm thương mại, địa điểm quen thuộc trong trí nhớ, sau đó quay đầu lái ra khỏi khu vực nội thành Seoul, hướng đường cao tốc đi, lái về phía Busan.
Muốn ngắm biển, ở Seoul không tiện ngắm. Chỉ có thể đến Busan hoặc là đảo Jeju, nhưng đi Jeju thì phải đi máy bay, thân phận của Choi Sulli không thích hợp, vì vậy chỉ còn lại một lựa chọn.
Ngồi bên ghế phụ lái, Choi Sulli đã cởi giày, ngồi xếp bằng trên ghế nhìn Lâm Sơ Nhất đang lái xe chăm chú, tuy không đẹp trai bằng mấy nam tài tử yêu nghiệt trong công ty, nhưng ngũ quan cơ bản vẫn ổn, chỉ cần sửa sang lại kiểu tóc, quần áo một chút cũng không đến nỗi quá tệ.
Không biết vì sao, Choi Sulli đã bắt đầu tính toán sửa đổi kế hoạch cho Lâm Sơ Nhất.
Nhưng nhìn một chút, Lâm Sơ Nhất toát ra vẻ ấm áp và khí chất này, lại khiến Choi Sulli dần dần mê mẩn, cộng thêm chuyện tối qua và sáng nay xảy ra, Choi Sulli đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ chuyện say rượu tối qua thành thật cũng không có gì không thể a.
"Nhìn cái gì chứ, mặt ta dính gì à, ngươi cứ nhìn mãi."
Đang lái xe, tuy Lâm Sơ Nhất không nhìn thẳng Choi Sulli, nhưng ánh mắt nóng rực của nàng khiến hắn hơi bối rối.
Khuôn mặt Choi Sulli có chút xích lại gần, "Không có, chỉ muốn nhìn mặt ngươi một chút thôi, cơ bản vẫn được đấy chứ, sửa sang một chút thì cũng có thể đi làm idol thử xem."
"Ta không phẫu thuật thẩm mỹ, cám ơn."
Lâm Sơ Nhất có chút cạn lời cự tuyệt.
"Không nói muốn chỉnh sửa mặt nha, chỉ tỉa lông mày, vuốt mặt, dưỡng da một chút, thay kiểu tóc với quần áo, rất đơn giản."
Choi Sulli càng nói càng hào hứng, "Lâm Sơ Nhất, sau này quần áo và kiểu tóc của ngươi để ta lo có được không, ta quyết định cho ngươi luôn, ta cảm thấy gu thẩm mỹ của ngươi thật hơi kém đấy."
Nói xong cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, quần jean bó sát cùng áo sơ mi cổ chữ V lấm tấm, nếu không phải mình trời sinh xinh đẹp, e là mặc vào cũng khó coi đi.
"Được thôi, ngươi không ngại phiền phức thì ta đương nhiên không từ chối."
Lâm Sơ Nhất lắc đầu, rồi lại cười tươi.
Nói xong, chân ga đạp mạnh hơn một chút, tốc độ xe tiếp tục tăng lên.
Trên suốt quãng đường 4 tiếng, Choi Sulli không hề ngủ, mà là nói chuyện với Lâm Sơ Nhất cả đường. Từ những chuyện thú vị trong giới, đến chuyện va chạm giữa các thành viên, thậm chí cả những chuyện riêng tư cũng dần dần hé lộ với Lâm Sơ Nhất.
Khoảng 6 giờ tối, xe chậm rãi tiến vào một khách sạn ở Busan mà hai người đã đặt trước, đi từ cửa khách sạn ra không xa là bãi biển, qua một con đường là chợ đêm buôn bán, có thể coi là một vị trí cực tốt.
"Lại chỉ có một phòng, Choi Sulli ngươi có phải cố ý không đấy."
Người vừa nhận phòng cất lời, cười hì hì nhìn Choi Sulli đang né tránh sang một bên trêu đùa. Lúc ở trên xe chính nàng là người dùng điện thoại đặt phòng, cho nên đặt mấy phòng Lâm Sơ Nhất cũng không hề hay biết.
"Cười cái gì mà cười, ta là idol, nếu như tên ta cùng ngươi xuất hiện ở cái khách sạn này, chưa đến nửa tiếng sẽ có scandal đó ngươi biết không."
Choi Sulli lần đầu tiên cảm thấy thân phận idol này của mình cũng có chút tác dụng, ít nhất cũng có thể dùng để giải thích như vậy.
Nhìn Choi Sulli kiêu ngạo như công chúa, Lâm Sơ Nhất không vạch trần nàng, mà là kéo vành mũ lưỡi trai của nàng, coi như là đồng ý cách nói đó của nàng đi.
Mười mấy phút sau, sau khi xem qua căn phòng thấy tạm được, hai người quay ra đi chợ đêm gần đó.
"Ăn cơm trước hay là mua quần áo trước."
Vừa nói xong liền đi, cả hai đều không có hành lý gì. Lâm Sơ Nhất chỉ mang theo một bộ quần áo trong ba lô, còn bộ đồ của Choi Sulli vẫn ở khách sạn Seoul, nên vẫn cần phải mua một bộ để mặc.
"Ăn cơm trước đi, ngươi lái xe cả buổi chiều rồi, nghỉ ngơi một chút đã."
Choi Sulli rất quan tâm nhìn Lâm Sơ Nhất, sau khi nhìn quanh bốn phía, nàng chọn một tiệm thịt nướng, coi như là bù đắp chuyện buổi trưa bị ép đi đóng phim.
...
...
11 giờ đêm, sau khi ăn cơm tối, đi dạo phố, mua quần áo và cất ở khách sạn xong, hai người lúc này mới chậm rãi đi trên bãi biển.
Biển khơi một màu tĩnh lặng, dưới chân, sóng nhẹ nhàng hôn lên bãi cát. Trên mặt biển thâm thẳm mà tĩnh mịch, ánh đèn hải đăng xa xa nhấp nháy, giống như khảm trên không gian thần bí đen tối.
Gió biển mang vị tanh đặc trưng thổi nhẹ, vén lên mấy sợi tóc mai bên tai Choi Sulli, nàng đưa tay vén chúng ra sau tai, đôi mắt vẫn sáng ngời dù trong bóng tối trên bãi cát, nhìn về phía Lâm Sơ Nhất, "Ngươi chính là dẫn ta đến đây ngắm biển đêm thôi sao."
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, phần lớn là các cặp tình nhân, sau đó là vài bậc phụ huynh dẫn con đến chơi đùa.
Nghe lời của Choi Sulli, Lâm Sơ Nhất cười một tiếng, "Ngươi nghĩ mà xem, ngươi đã bao lâu không được thoải mái như vậy ở bên ngoài."
Đúng vậy, thoải mái.
Với thân phận của Choi Sulli, chỉ cần ra ngoài, nếu nàng không trang bị phòng hộ, chẳng mấy chốc sẽ bị vây thành một vòng không nhúc nhích. Như bây giờ, không đeo khẩu trang, không đội mũ, giống như người bình thường đi giữa dòng người, nàng thật sự đã rất lâu rồi chưa từng thử.
Đừng nói chi là có thể cùng một nam sinh đi dạo thong thả trên bãi cát, điều này trước đây nghĩ đến thật sự là chuyện hoang đường.
Vì bãi cát tối tăm mang lại cho nàng sự che chở tự nhiên, biển khơi thần bí cũng thu hút phần lớn ánh mắt của mọi người. Cho nên giờ phút này Choi Sulli mới có thể thoải mái như vậy bước đi trên bãi cát mềm mại, từng bước từng bước tận hưởng sự tự do hiếm có này.
"Coi như ngươi cũng được."
Choi Sulli cúi đầu nở một nụ cười hết sức vui vẻ, sau khi ngẩng đầu lên cũng nhìn về phía mặt biển xa xăm, trong mắt càng thêm kiên định hướng tới tự do.
"Chúng ta có muốn ngắm bình minh không?"
Đi ngang qua một nhóm học sinh, nghe thấy kế hoạch ngắm bình minh của bọn họ, Choi Sulli nhìn Lâm Sơ Nhất rồi hỏi.
Lâm Sơ Nhất vẻ mặt khó xử trả lời, "Ngươi muốn ngắm sao, nếu ngươi muốn xem thì ta sẽ đi xem cùng ngươi."
"Cái vẻ mặt không muốn đó của ngươi, ta không mù được không?" Choi Sulli cười nhạo bắt đầu.
"Ta buồn ngủ nha." Lâm Sơ Nhất không phủ nhận, "Nếu như ngươi muốn xem mặt trời mọc thì chúng ta bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi đi, sáng sớm dậy sớm."
"Thôi được rồi, sau này còn cơ hội, phong cảnh đẹp không nhất thiết phải xem hết, cũng giống như một số chuyện không nhất thiết phải làm xong vậy." Choi Sulli nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Câu trả lời của nàng khiến Lâm Sơ Nhất hơi kinh ngạc, "Trương Chí Minh?"
"Ừ, ta xem rồi nha. Ngạc nhiên lắm sao, ta rất thích phim Hồng Kông được không." Vẻ kinh ngạc của Lâm Sơ Nhất làm Choi Sulli bật cười, cuối cùng cũng khiến người này ngạc nhiên một lần.
Lại thêm nửa tiếng tản bộ trên bãi cát, đến khi chân Lâm Sơ Nhất sắp bị chuột rút, Choi Sulli mới bỏ qua cho hắn, quay lại khách sạn.
Vừa về đến khách sạn, Lâm Sơ Nhất đã lập tức nằm vật ra giường, "Mệt quá, thật mệt mỏi, ta ngủ luôn được không?"
"Không được, đi tắm đã." Choi Sulli kéo Lâm Sơ Nhất dậy, đẩy hắn vào phòng tắm.
Không biết có phải vì chuyện qua đêm thăng hoa hôm qua, mà cả hai lúc này đều cảm thấy cực kỳ tự nhiên khi ở chung trong một phòng, bất quá vì đây là phòng có hai giường đơn, cho nên cũng bớt đi phần nào lúng túng.
Nhưng khi Lâm Sơ Nhất tắm xong đi ra rồi trực tiếp nằm xuống ngủ không lâu, một thân thể mềm mại nhu cũng vén chăn của hắn lên, rồi chui vào chăn của hắn, tựa sát vào người hắn đã ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận