Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 317: Sân khấu sợ hãi chứng bùng nổ IU - Lee Ji Eun (length: 11615)

Chuyện gì đã xảy ra đêm đó, ngoại trừ người trong cuộc thì không ai biết. Chỉ rõ vào ngày thứ hai, người đầu tiên bước ra khỏi phòng ngủ, vẫn là Lâm Sơ Nhất.
"Boss, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Khi Lâm Sơ Nhất bước ra khỏi phòng ngủ, Han So-hee đã đợi bên ngoài, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong cho hắn. Dù hôm qua có hơi tức giận với hành động của Lâm Sơ Nhất, nhưng khả năng điều chỉnh của Han So-hee ngày càng tốt hơn, nên cô ấy đã nhanh chóng bình thường trở lại.
"Không giận chứ..., bé So-hee của ta." Đêm qua rốt cuộc đã thư giãn một phen, sáng nay Lâm Sơ Nhất cũng rất vui vẻ, đưa tay nhéo má mềm mại của Han So-hee.
Bị nhéo, Han So-hee không cảm thấy đau, chỉ có chút xấu hổ, liền vội vàng hờn dỗi đánh tay Lâm Sơ Nhất xuống, "Nha, Boss, có phải anh không giận tôi thì lại muốn chọc tôi nổi giận phải không."
"Được được được, không véo nữa là được chứ gì, ngoan lắm, tính cách so với trước kia trầm lặng đã hoạt bát hơn nhiều rồi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Han So-hee, Lâm Sơ Nhất nhớ lại vẻ mặt không vướng bụi trần của cô lúc mới quen. Nói thế nào nhỉ, thật ra là do cuộc sống tác động quá nhiều, có chút u ám.
Bây giờ đã khá hơn một chút, dù đôi lúc vẫn sẽ một mình buồn bã, nhưng ít nhất không còn nặng nề như vậy.
Nghĩ xong những điều này, Lâm Sơ Nhất cũng báo tình hình cho cô, "Pha thuốc đi, tối qua ăn no quá, uống không nổi. Sáng nay vừa hay bồi bổ, nếu không chắc không gượng nổi."
Han So-hee nhìn vẻ mặt thần thanh khí sảng của Lâm Sơ Nhất, hiển nhiên không phải anh nói về mình. Nếu không phải anh, thì ánh mắt Han So-hee nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, "Nấu mấy chén vậy?"
Mang theo một ít dược liệu là thứ Lâm Sơ Nhất thường mang theo mỗi khi xuất hành, nên Han So-hee trực tiếp hỏi cần bao nhiêu.
"Sáu cô cộng thêm ta cộng với ngươi, ngươi đếm xem bao nhiêu nào." Lâm Sơ Nhất chỉ một vòng, cuối cùng chỉ vào Han So-hee.
"Boss, tôi vừa uống một chén ở chỗ Alina xong rồi, còn chưa tiêu hóa hết đây." Càng tiếp xúc nhiều, Han So-hee cũng coi như đã biết giá trị của chén thuốc mà Boss cho mình uống trước đây.
Vì vậy về sau cô ấy cố hết sức cự tuyệt, nếu không được thì giảm số lần lại. Dù sao dựa theo tiền lương năm của mình, cũng uống không nổi mấy chén đâu.
Nhưng Lâm Sơ Nhất lại gõ nhẹ trán cô ấy, "Đây là phúc lợi của ngươi, Jimmy không nói cho ngươi sao?"
Lần này Han So-hee không lên tiếng nữa, từ chối một lần là phép lịch sự, lần thứ hai thì không hay. Hơn nữa cô cũng tự nhiên biết đây là phúc lợi của công ty, chỉ có điều cái phúc lợi này, cô ấy biết mình được ưu ái hơn Jimmy và những người khác rất nhiều lần.
Vừa lo sợ, cũng vừa càng cảm thấy mình khó mà báo đáp được Boss.
...
...
Khoảng 10 giờ sáng, Ham Eun Jung dẫn đầu bước ra khỏi phòng, Park Ji Yeon và Park Hyo Min cũng lần lượt rời khỏi giường. Sau đó bốn người liền ngồi xếp bằng trên thảm chơi đánh bài, giống như tiệc rượu năm ngoái.
Người vẫn là những người đó, nhưng lúc này thân phận và danh tiếng của Park Ji Yeon và mọi người đã khác hẳn. Đặc biệt là cơn ác mộng đã ám ảnh họ bấy lâu, cũng đã bị Lâm Sơ Nhất loại trừ, bây giờ họ và lúc trước khác nhau một trời một vực.
"Boss, mấy chị vẫn chưa chịu dậy sao? Thuốc cũng để lâu rồi."
Chơi một hồi, Ham Eun Jung liếc nhìn bát thuốc đã lạnh, quá rõ giá trị của nó, cuối cùng vẫn phải hỏi.
"Lúc ta thức dậy, bọn họ vẫn còn ngủ. Vậy không thì mỗi người các ngươi cầm một chén vào đánh thức bọn họ dậy uống đi, đúng là để lâu quá rồi, đừng để thuốc mất chất còn phải nấu lại."
So với Ham Eun Jung sợ lãng phí, Lâm Sơ Nhất chỉ cảm thấy nấu lại sẽ làm Han So-hee mệt hoặc có thể sẽ không ai để ý nữa, phí công sức và thời gian thôi.
Chỉ có điều Ham Eun Jung lại ấn Park Ji Yeon đang muốn đứng dậy, kéo Park Hyo Min đi tới, "Tôi và Hyo Min đi vào là được, không cần nhiều người vậy."
Lâm Sơ Nhất đang chia bài thì gật đầu, sau khi thấy các cô đi vào thì quay sang nhìn Park Ji Yeon, nhẹ nhàng cưng nựng mũi cô, "Chẳng phải đã nói với em rồi sao, có chuyện gì thì cứ nói với anh. Ngay cả Eun Jung còn thấy ra, anh mất mặt quá."
"Có phải em thấy anh coi thường em, nên giận anh không?"
"Không có, anh không phải như em nghĩ đâu." Bị nhéo mũi, Park Ji Yeon liền vội vàng ôm eo Lâm Sơ Nhất, cả người nằm trong ngực anh, "Em chỉ là không biết phải nói với anh như thế nào, cứ thấy là mình đang làm phiền anh."
Sau khi bỏ bộ bài đã chia sang một bên, Lâm Sơ Nhất mới ôm Park Ji Yeon, "Em xem em, anh đã bảo rồi, có chuyện gì cứ nói với anh trước. Đừng lo gì phiền phức không phiền phức, giải quyết được thì anh giải quyết, không được thì anh nghĩ cách giải quyết."
Nghe Lâm Sơ Nhất trả lời chắc chắn như vậy, cuối cùng Park Ji Yeon cũng kể ra chuyện muốn nói.
Tình hình khá đơn giản, thật ra là chuyện của IU - Lee Ji Eun.
Lúc này IU - Lee Ji Eun đang tổ chức concert ở Hồng Kông, nhưng vấn đề không phải ở concert mà là ở tình hình nội bộ của công ty kinh tế bán đảo.
Vấn đề cũng rất thường thấy, đó là không có tài nguyên, không có tiền quảng bá, không có lộ trình phát triển. Công ty ba không này, sau khi có được 'cây tiền' IU - Lee Ji Eun thì vẫn cứ hút máu cô ấy.
Trước kia còn có thể kiếm được ít tiền nhờ trào lưu Hàn, giờ thì trào lưu nhóm nữ đang dần hạ nhiệt, nếu IU - Lee Ji Eun không còn giữ được sức hút cá nhân của mình thì kết cục của cô ấy là sẽ bị đào thải.
Nếu vượt qua được thì con đường phía sau vẫn còn.
Nhưng giờ thì công ty không có tài nguyên lớn để IU - Lee Ji Eun phát triển danh tiếng, tài nguyên trong tay chỉ toàn là gameshow, phỏng vấn hoặc là mấy chương trình âm nhạc trẻ con, không có giá trị mấy.
Cho nên, sau khi biết tình hình của IU - Lee Ji Eun thì Park Ji Yeon cũng rất sốt ruột thay người bạn thân của mình. Đặc biệt là khi nghe Lâm Sơ Nhất nói đến toàn bộ kế hoạch ở bán đảo thì cô liền nghĩ ngay đến tình hình của IU - Lee Ji Eun, muốn hỏi xem liệu có thể giúp được không.
Có thể là vì biết hợp đồng của IU - Lee Ji Eun khác với mình, nếu phá vỡ hợp đồng thì có thể sẽ phiền phức hơn các cô nên Park Ji Yeon do dự cả ngày, không dám mở lời với Lâm Sơ Nhất.
Cho đến tối qua bị Ham Eun Jung bắt gặp, Lâm Sơ Nhất mới biết chuyện này.
"Ji Eun sao?"
Lâm Sơ Nhất ôm Park Ji Yeon trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve hông cô, trí nhớ dần dần ùa về.
Nghĩ lại thì khoảng cách từ lần chiếu mật cũng gần ba năm rồi. Ba năm này có lẽ là ba năm khó khăn nhất của IU - Lee Ji Eun. Nhưng nghĩ lại thì ở tương lai Lý Tri Ân dường như cũng nhất phi trùng thiên vào năm nay mà, không có vấn đề gì cả.
Trong giây lát, Lâm Sơ Nhất nắm bắt được điểm mấu chốt, liền nhìn Park Ji Yeon trong lòng, "Bé Long à, khi Tri Ân nói chuyện với em, chỉ nói mỗi chuyện này thôi sao?"
Không đúng lắm, có một chút khác biệt với tin tức mình biết. Là IU - Lee Ji Eun không nói, hay là Long cũng bị lừa?
Giọng của Lâm Sơ Nhất thay đổi đột ngột, khiến Park Ji Yeon rời khỏi vòng tay của anh, nhìn thẳng vào mắt đối phương, "Ừ, gần đây nói chuyện phiếm cô ấy cứ nói công ty ít tài nguyên quá, muốn nếu cứ vậy thì cô ấy muốn rút khỏi giới, không làm ca sĩ nữa."
"Cho nên oppa, anh xem có thể giúp Tri Ân một tay được không. Em vừa mới nhớ ra, hợp đồng của cô ấy hết hạn vào tháng 6, không cần công ty anh bỏ tiền phá hợp đồng gì cả, trực tiếp ký hợp đồng với cô ấy là được."
Nhìn biểu tình mong chờ của Park Ji Yeon, Lâm Sơ Nhất đưa tay xoa mặt cô ấy. Trong lòng thầm thở dài, bé Long à, nếu chỉ đơn giản vậy thôi thì tốt. Tiểu tỷ muội này của em, e là vẫn còn mắc chứng sợ sân khấu thôi.
Chắc là do mấy năm này áp lực quá nhiều, năm nay mới bộc phát. Giống như bong bóng, gánh quá nhiều nên vỡ tan.
Nhưng vì không muốn Park Ji Yeon lo lắng, Lâm Sơ Nhất vẫn cười an ủi cô, "Yên tâm đi, chuyện của Tri Ân cứ để anh lo. Nếu Đào mà biết thì cũng sẽ không để con bé phải chịu khổ như vậy. Có phải con bé không nói cho Đào không, mà để Đào không nói với anh."
"Ừ, cô ấy mới nói với em chuyện này hai hôm nay, chắc là chưa kịp nói với Shirley đâu." Park Ji Yeon gật đầu.
Hai ngày nay thôi sao, vậy vẫn còn được, vừa mới phát tác thì chưa tính là quá phiền phức. Lâm Sơ Nhất nghĩ một chút, có vẻ là cần bay một chuyến tới Hương Cảng.
Chờ hai người nói xong chủ đề này thì các cô gái bên phòng ngủ chính cũng lần lượt đi ra.
Đặc biệt là Qri và mọi người, mặt mày hồng hào, da dẻ căng bóng. Chỉ có điều bước chân hơi lung lay, có vẻ hơi mất sức.
Lâm Sơ Nhất nhìn mấy người tình huống, nghĩ tới tối hôm qua ba anh hùng chiến Lữ Bố nội dung cốt truyện, cũng là phi thường vui vẻ bật cười.
Phía sau tình huống cũng rất bình thường, mọi người ngồi chung đến ăn bữa sáng, lại uể oải ở trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Chỉ bất quá lần này Qri cùng Jeon Boram, còn có Park So Yeon ba người nhưng là đợi Lâm Sơ Nhất giống như hồng thủy giống như dã thú, cách hắn xa xa, gần cũng không muốn gần một chút.
Bất đắc dĩ, Lâm Sơ Nhất không thể làm gì khác hơn là ôm chính mình Long thằng nhóc một mình thương tâm trong lòng.
Mấy người đang ở ghế sofa nơi bên cạnh chơi game , vừa xem tin tức, mãi cho đến sắp tới 11 giờ. Lâm Sơ Nhất lúc này mới đứng dậy rời đi, ngày hôm qua hẹn xong Aragaki Yui bữa trưa, hắn không thể nuốt lời a.
Hơn nữa lúc này Tara mọi người ngoại trừ lác đác mấy người bên ngoài, mấy người khác phỏng chừng cũng còn muốn nghỉ ngơi thật khỏe một chút, chính mình liền đừng đem các nàng làm cho toàn quân bị diệt đi, như vậy không tốt lắm.
Ra tới bãi đậu xe Lâm Sơ Nhất, lần này không mang Han So-hee rồi, đỡ cho cô nàng này một hồi lại phải tức giận. Mà là giao phó nàng đi tìm mấy nhà bên này Nhật Bản chuyên nghiệp bệnh viện hỏi một chút nhìn chứng sợ sân khấu phương án trị liệu, thuận tiện cầm mấy cái trở lại tham khảo một chút.
Bởi vì theo Lâm Sơ Nhất, chính mình trạm kế tiếp mục đích nơi, đã xác định được a.
Có đặt không? Có phiếu tháng không? Có khen thưởng không? Không có thì, ta lát nữa hỏi thêm một cái Hàaa...! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận