Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 34: Thường ngày vặt vãnh (length: 7841)

Lại là một buổi sáng quang đãng.
Lâm Sơ Nhất thảnh thơi ngồi trên ghế mây ở sân thượng, phơi nắng, đã hai ngày trôi qua kể từ đêm mưa ấy. Trong hai ngày này, hai cô gái ở nhà trọ cũng bắt đầu công việc riêng.
Park Ji Yeon thì bận rộn với việc ra mắt single của nhóm và album cá nhân, có điều Lâm Sơ Nhất không mấy coi trọng single nhóm của cô, rõ ràng chỉ là tung ra để thử phản ứng thôi, kết quả kiếp trước cũng đã chứng minh nhận định của Lâm Sơ Nhất.
Tuy vậy hắn lại rất thích ca khúc đó, là hành khúc mà, ai cũng hiểu.
Còn Goo Hara thì được công ty cử sang Nhật Bản chạy lịch trình, nghe đâu còn tiện thể đóng vài bộ phim truyền hình, chắc là muốn lấn sân sang mảng phim ảnh.
Lâm Sơ Nhất thấy ý tưởng này của công ty cô nàng, chỉ muốn nói "các ngươi đang muốn ăn ***".
Sau khi mắng thầm về tư cách của hai cô "gà cay" này, Lâm Sơ Nhất cũng nghĩ đến phần thưởng đêm đó, thẻ tiêu dùng gấp bội.
Thẻ này thực sự càng có lợi cho người giàu. Ví dụ 100 triệu, gấp đôi là 200 triệu, cộng thêm đã mua hàng hóa 100 triệu, thì thành ba trăm triệu.
Nhưng với người không có tiền, trong người có 300 nghìn, mua một cái túi, gấp đôi thành 600 nghìn, thì thật chẳng để làm gì cả.
Vậy nên nghĩ ngợi một lát, hắn quyết định cất phần thưởng này đi, đợi có nhiều tiền mặt hơn rồi mới dùng. Hiện tại tài sản mấy trăm ngàn của hắn, lật không đủ dùng, không ngã cũng vừa đủ, vẫn nên chờ thì hơn.
Đúng lúc này, Tuyết Lê mặc áo sơ mi trắng, đôi chân dài tuyệt mỹ, từ phòng khách đi ra, ngồi lên người hắn, cầm quả nho đút vào miệng hắn.
"oppa, em lát nữa phải đến công ty, lần này cần huấn luyện đóng kín một thời gian."
"Nhanh vậy sao, mới nghỉ được mấy ngày mà?"
Lời của Tuyết Lê làm Lâm Sơ Nhất có chút ngạc nhiên.
Lắc đầu, Tuyết Lê cũng không rõ tình hình, "Không biết rõ, vì lúc nhận việc chỉ nói sẽ báo cho chúng ta biết thôi."
"Được rồi, nhưng mà các ngươi cũng ra mắt rồi mà còn huấn luyện đóng kín, cái công ty ngu ngốc này có hơi ngớ ngẩn rồi đấy." Lâm Sơ Nhất không vui, lẩm bẩm mắng công ty.
...
Nửa tiếng sau, xe ra khỏi bãi đậu, Lâm Sơ Nhất đưa Tuyết Lê đến địa điểm, nhìn bóng lưng nàng khuất sau khúc ngoặt rồi xuống xe, định đi mua chút bánh mì ở tiệm bánh ăn trưa, lười nấu cơm hoặc là chọn món ăn.
Kết quả đi lại không đúng lúc đụng phải một cái "tiểu cái", còn có chút xung đột nhỏ.
Vừa mới cầm chiếc bánh táo cuối cùng, Lâm Sơ Nhất ngẩng đầu đã thấy cặp mắt đối diện sắp bốc hỏa.
Chuyện gì xảy ra? Ta làm gì sai sao? Bị cái ánh mắt đó nhìn, Lâm Sơ Nhất theo bản năng kiểm điểm, rồi nhận ra thân phận người đối diện.
A, thái tiểu mềm mại.
Nhận ra rồi, hắn nhìn lại chiếc bánh táo trong khay, cười, "Ngươi muốn?"
Kim Tae Yeon hôm nay dậy sớm đi làm, đi ngang qua tiệm bánh ngọt gần công ty, lại cảm thấy bụng nhanh đói sau khi ăn vội một chút cháo mạch nên định mua bánh về để phòng ở công ty.
Vừa vào tiệm đã thấy chiếc bánh táo còn sót lại, siêu thích ăn táo nên mắt nàng sáng lên, vội cầm khay định gắp lấy.
Nhưng ai ngờ lại chậm một bước, trơ mắt nhìn một tên đáng ghét từ đối diện gắp bánh vào khay hắn.
Cuối cùng còn khiêu khích hỏi một câu "Ngươi muốn?"
"Không muốn."
Giọng cứng ngắc, tâm tình tức giận, Kim Tae Yeon trừng mắt tên hỗn đản, sau đó tiện tay gắp đại cái bánh mì muốn đi tính tiền.
Nhưng chưa kịp quay đi, Lâm Sơ Nhất lại nói, "Bánh mì quả hạch, ngươi chắc chắn ngươi ăn được?"
Hắn nhớ rất rõ, "thái tiểu mềm mại" này dị ứng quả hạch.
Kim Tae Yeon nghe xong, cũng cúi đầu nhìn cái bánh mình đã gắp, phía trên đúng là nổi những viên quả hạch.
Hắn lại biết mình dị ứng quả hạch sao?
"Ai cần ngươi lo."
Lẩm bẩm rồi, Kim Tae Yeon cũng ngoan ngoãn đặt bánh lại chỗ cũ, rồi kinh ngạc phát hiện chiếc bánh táo kia lại về vị trí ban đầu.
Ngẩng đầu nhìn, tên đáng ghét đã cầm bánh mì chà bông từ bên cạnh đi tính tiền. Vốn định cứng rắn không lấy cái bánh táo kia, nhưng cuối cùng nàng vẫn gắp nó lên khay.
Ở quầy tính tiền, Kim Tae Yeon đứng cạnh Lâm Sơ Nhất, chiều cao chênh lệch khá rõ khiến nàng ghét bỏ lùi lại hai bước.
Lâm Sơ Nhất chú ý chi tiết này, không nhịn được cười, kết quả là sau khi trả tiền thì vội rời khỏi tiệm.
Vì hắn phát hiện một vấn đề, chính là sau khi hắn cười xong, "thái tiểu mềm mại" lại bị mình làm nổ.
Lâm Sơ Nhất vừa bước ra, Kim Tae Yeon cũng đi theo ra ngoài, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm gã đàn ông đang chạy đến chiếc xe bên cạnh, "Aish, thật là, ta thật muốn đánh người mà."
Ngồi trong xe, Lâm Sơ Nhất nhìn Kim Tae Yeon cách đó không xa, tính cách thật khác với tưởng tượng của hắn.
"Sao cô nàng nhỏ bé này cứ như một thùng thuốc nổ thế, đụng cái là nổ."
Nhưng hắn không biết rằng, Kim Tae Yeon lúc này cũng đang suy nghĩ về tình huống vừa rồi. Rõ ràng mình không phải là người nóng nảy vậy mà, sao cứ hễ gặp tên khốn này là y như rằng hắn lại chọc đúng vào điểm kích nổ của mình thế.
Hình như từ lần gặp đầu tiên thì phải, Kim Tae Yeon nghĩ lại, từ khi tên hỗn đản đó chào hỏi như quen, rồi cả chuyện mình bênh magnae, bản thân đã không thích hắn rồi.
Xem ra ấn tượng ban đầu rất quan trọng.
Lâm Sơ Nhất nhìn Kim Tae Yeon ngoài xe lườm mình một hồi rồi mới quay đi, điện thoại di động của hắn đúng lúc vang lên.
Nhìn xuống, số gọi đến có lẽ là người gọi cho hắn nhiều thứ hai sau Tuyết Lê.
"Này, có chuyện gì?"
Busan, một bãi cát tương đối kín đáo, YoonA đang quay quảng cáo, tranh thủ giờ nghỉ trưa ngồi dưới dù che nắng gọi điện cho ai đó, kết quả người ta vừa nghe máy đã nói câu đầu tiên nghe thật chướng tai.
"Ya, ngươi nói cái gì vậy hả, cái gì mà 'có chuyện gì'?"
YoonA hoàn toàn đồng ý với cái nhìn của Kim Tae Yeon về Lâm Sơ Nhất, người này thật là mồm mép.
Lâm Sơ Nhất nhận sai qua loa, YoonA mới hết giận, rồi nói, "Có một tin cho ngươi nè, ngươi muốn biết không, bây giờ ta ở Busan."
Nghe câu trước Lâm Sơ Nhất còn có chút vui vẻ, hạt giống đã gieo cuối cùng cũng đơm hoa sao. Kết quả nghe câu sau, hắn xìu luôn.
"Không cần, nếu muốn ta đi Busan thì thôi đi. Tắt máy đây, ta lái xe trước, về Seoul ta mời ngươi ăn cơm."
Vốn chỉ là công việc "bắt cá", bây giờ mình đã phát triển được nội tuyến trong Girls Generation rồi, xem như cũng ghê gớm rồi. Còn muốn hắn bôn ba khắp nơi để lấy tin tức, Lâm Sơ Nhất thấy không cần thiết.
Đằng nào thì "bắt cá" hay không hắn cũng được trả lương như nhau, không cần liều mạng vậy chứ.
Thế là, YoonA trên bờ cát Busan nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy, vẻ mặt không thể tin được, đây thật sự là phóng viên của D xã xem bát quái như mạng sao?
Hay là mình gọi nhầm số rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận