Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 55: Muốn ta cùng hắn... (length: 8647)

"Bài hát này, ta muốn."
Kim Tae Yeon nói khiến YoonA có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là lắc đầu, "Ta cũng không biết là ai, một người bạn gửi cho ta, không rõ có phải người khác đã dùng qua ca khúc hay không."
"Ngươi giúp ta hỏi một chút được không." Kim Tae Yeon vẫn luôn chuyên tâm muốn làm ca sĩ, bài hát này rất hay, nàng biết rõ.
Mặc dù Kim Tae Yeon xuất đạo với dòng nhạc trữ tình OST, nhưng loại nhạc khúc thường phối hợp Piano hoặc phong cách nhạc giao hưởng, chủ yếu dựa vào sức cảm hóa của giọng hát để truyền tải cảm xúc, từng bước đẩy đến cao trào, cộng thêm những đoạn cao âm và những khoảnh khắc bùng nổ tâm tình để lay động người nghe.
Không phải nói không được, nhưng sẽ thiếu một chút sự nhẹ nhàng liên tục. Mà bài này trước mắt hẳn là ca dao tình ca thuần dựng bằng đàn Guitar, nàng lại càng chưa từng chạm qua, hoặc có lẽ là muốn thử một lần nhưng chưa có cơ hội.
Thêm vào đó, mấy năm gần đây chức năng thanh quản của mình cũng có chút khó khăn và bị bệnh, lực bộc phát cùng giọng hát trong trẻo kém xa so với lúc mới ra mắt. Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Khúc Phổ này, trong lòng Kim Tae Yeon sự kích động bắt đầu run rẩy.
YoonA cũng nhìn thấu sự mong chờ của Tỷ Tỷ, gật đầu, "Ta biết, Tỷ Tỷ."
Bất quá công việc trước mắt vẫn là phải chụp xong tạp chí, cho nên hai người liền vội vàng để điện thoại xuống, hướng khu chụp ảnh đi tới.
...
"Đào, ngươi khi nào mới hết thời gian cấm túc vậy, lâu quá, ta nhớ ngươi."
Bỏ tay xuống cần điều khiển, Lâm Sơ Nhất rất vui vẻ nghe Shirley gọi video đến.
Khi nói những lời yêu thương, không nên keo kiệt những câu nhớ ngươi, yêu ngươi... khi hiểu chuyện nên nói thì cứ nói. Nếu không hiểu thời điểm thì mỗi khắc đều nói, con gái sẽ không chán những lời bày tỏ tâm tình của ngươi, chỉ ngày càng yêu thôi.
Shirley cũng không ngoại lệ, nụ cười ngọt ngào nở trên môi, "Không rõ, trước đây vì Tỷ Tỷ, cũng sắp xong rồi, qua cuối tháng là được thôi."
"Vậy là còn phải đợi mấy ngày nữa rồi~, có chút không kịp chờ đây." Bĩu môi, Lâm Sơ Nhất biểu đạt rõ sự bất mãn của mình. Lại bắt đầu chia sẻ với Đào những chuyện lý thú gần đây của mình ở Okinawa, cả phong cảnh và suối nước nóng bên đó.
Chỉ từ sau khi cùng với Shirley, mỗi lần nói chuyện điện thoại, hoặc tin nhắn, Lâm Sơ Nhất đều rất vui vẻ chia sẻ những chuyện xảy ra bên mình, dù nhỏ nhặt như việc nhìn thấy một bông hoa ven đường, hắn cũng sẽ chụp lại gửi cho Đào.
Mà Đào cũng nhờ những sự chia sẻ của hắn, tính cách và tâm tình cũng sáng sủa hơn nhiều so với trước. Từ việc mới bắt đầu chỉ muốn chia sẻ cuộc sống với Lâm Sơ Nhất, đến phía sau muốn chia sẻ với Goo Hara, IU - Lee Ji Eun, lại đến bây giờ còn muốn trò chuyện cùng Tống Thiến.
Bởi vì Lâm Sơ Nhất luôn tin vào một câu nói: Nói yêu thương mà không chia sẻ cuộc sống, vậy thì còn gì là yêu, chỉ như tự mình ở nhà chơi trò bịt mắt thôi.
"Đợi một chút, oppa, khi em đến nhất định sẽ thật tốt với oppa." Shirley cũng có chút thương xót cho bạn trai, hai người ở bên nhau khoảng thời gian này, số lần được ở bên nhau thật quá ít.
Mà câu trả lời của nàng, lại khiến Lâm Sơ Nhất, người đã biết sự kiện sắp tới, trực tiếp bật cười, "Xem ra năm nay khó rồi."
"Không biết..." Shirley vừa định bác bỏ, nhưng nghĩ tới kế hoạch comeback sắp tới của nhóm mình, không dám chắc nữa. Khuôn mặt nhỏ cũng thoáng cái ỉu xìu, có chút buồn.
Cũng may, Lâm Sơ Nhất lại bổ sung một câu, "Nhưng chỉ cần ngươi không bị nhốt, như vậy chúng ta liền có cơ hội gặp nhau. Sau khi gặp nhau thời gian làm gì không phải chúng ta định đoạt sao. Nếu không đi xa được, ta liền mua một chiếc xe nhà đi theo lịch trình của ngươi."
"Sao phải mua xe nhà a, oppa, ngươi không phải có xe sao." Shirley nghe được lời này của Lâm Sơ Nhất xong, nụ cười vui vẻ lại lần nữa nở ra.
Kết quả Lâm Sơ Nhất cười đầy bí ẩn, "Bởi vì xe nhà có giường a."
Shirley nghe một chút, mặt đỏ lên, "A, oppa."
Hai người cứ lặp đi lặp lại nói chuyện phiếm, khiến tâm tình Shirley giống như đang đi cáp treo, theo tâm lý học, cách nói chuyện này cũng được xem là một hình thức giải tỏa áp lực.
Đến sau hai người lại trò chuyện một lát nữa, giờ ăn trưa kết thúc, Shirley lại phải tiếp tục công việc. Còn Lâm Sơ Nhất thì cắn miếng Pizza vừa đặt, tiếp tục công phá các màn game.
Lần trước đi Akihabara nâng cấp quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, nếu không lúc này hắn đã sớm bị bức chết ngộp rồi.
Lại tiếp tục chơi game một hồi, đợi đến khi hắn ăn hết miếng Pizza cuối cùng, điện thoại của YoonA cuối cùng cũng gọi đến.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, Lâm Sơ Nhất cười.
"Này, không phải Mỹ Lệ YoonA tiểu thư của chúng ta sao, xin hỏi có gì chỉ giáo đây."
Mọi khi đều là YoonA đàng hoàng nghiêm túc, lần này nghe Lâm Sơ Nhất nói giọng điệu trêu ghẹo thì trực tiếp bật cười. Nhưng vừa cười xong thì nghĩ đến dáng vẻ của mình, liền vội vàng thu hồi sắc mặt, mặc dù Lâm Sơ Nhất không nhìn thấy.
"Đừng có nói linh tinh, ta hỏi ngươi nè, bài hát vừa nãy ngươi gửi cho ta là gì vậy?"
Mắc câu rồi, nụ cười của Lâm Sơ Nhất càng xán lạn, "Bài hát đó á? Ta không có gửi mà."
"Haiz, ta còn đang bực đây, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?"
Thực ra, tuy rằng Lâm Sơ Nhất lần trước làm ra hành vi kia đã được Aragaki Yui ra mặt giải quyết, làm giảm bớt cơn giận của YoonA, nhưng nàng vẫn còn rất bực với thái độ của Lâm Sơ Nhất.
Nhưng không biết vì sao, mấy ngày nay càng nghĩ đến tình cảnh của đối phương, thì cơn bực dọc này tự nhiên cũng tiêu tan gần hết.
Nàng không hiểu tại sao, nhưng nếu như Lâm Sơ Nhất biết thì nhất định sẽ dạy cho nàng một bài học.
Bởi vì trong ký ức của con người, một khi bạn bắt đầu nhớ lại hoặc hồi tưởng lại chuyện gì đó, thì ký ức đó sẽ càng được khắc sâu.
Giống như có những người trong cuộc đời của bạn đã bỏ lỡ nhau, trở thành một loại tiếc nuối, nỗi tiếc nuối đó có chút ngọt cũng có chút đắng, theo hồi tưởng và tâm tình thêm vào, cuối cùng trải qua thời gian lên men dần.
Khi bạn một lần nữa nhớ lại đến đối phương, bạn không còn nghĩ đến người mình đã bỏ lỡ, mà trong đó còn xen lẫn vô số kỳ vọng của bản thân, cả việc nhìn thấy đủ loại dáng vẻ trong hiện thực tạo ra một hình tượng hoàn mỹ.
Lúc này trạng thái của YoonA cũng có chút giống như vậy, nhưng bởi vì thời gian chưa đủ, nên vẫn chưa xuất hiện một hình tượng hoàn mỹ, chỉ là sự bực dọc, đã từ lâu tiêu tan rồi.
Nàng không nói, Lâm Sơ Nhất cũng không biết, nhưng hắn vẫn nghe được trong sự tức giận của YoonA rằng sự khó chịu của nàng với mình đã vơi đi gần hết.
Vì thế hắn cũng không trêu đùa đối phương nữa, "A, vừa rồi cái Khúc Phổ ta gửi cho ngươi đó à, do ta viết đó, thế nào, hay không."
Đồ mà hệ thống thưởng cho mình, ta nhận là mình cũng không sao đi.
Lâm Sơ Nhất nghĩ đến vì phần thưởng này mà mình phải đi xa đến tận RB, tận tâm tận lực giúp một cô thiếu nữ thoát khỏi tên cặn bã, còn phải an ủi đối phương cả đêm mới lấy được phần thưởng này, bây giờ thừa nhận là của mình cũng không có gì quá đáng mà.
Nhưng mà câu trả lời của Lâm Sơ Nhất khiến YoonA ngây người, "Ngươi viết?"
"Ừ, ta viết, không tin à?"
Lâm Sơ Nhất tiếp tục cười, hắn cũng không sợ người khác nghi ngờ, các người tưởng cái cảm giác buổi sáng bị cái gậy nhạc lý đâm vào đầu khó chịu kia không sao hả?
Mấy phút sau, YoonA vẫn còn có chút hoảng hốt cúp điện thoại, đi tới chỗ của Kim Tae Yeon.
"Yoona, hỏi được chưa?" Kim Tae Yeon có chút mong chờ.
"Hỏi được rồi." YoonA nhìn Kim Tae Yeon với ánh mắt hơi kỳ lạ.
"Ai viết vậy, có thể..."
"Tỷ Tỷ, là Lâm Sơ Nhất viết."
YoonA cắt ngang lời nàng, đưa ra một câu trả lời khiến Kim Tae Yeon cũng có phản ứng y như nàng.
Cuối cùng, nàng lại bổ sung thêm một câu, "Hắn nói nếu như Tỷ Tỷ muốn bài hát này, muốn ta cùng hắn..."
Lúc này bên cạnh âm thanh bài hát của các nàng vang lên, lấn át giọng nói của YoonA, nhưng khoảng cách đủ gần nên Kim Tae Yeon vẫn nghe được, ngay sau đó vẻ mặt tức giận, "Cái gì, hắn sao dám nói vậy."
Đây mới gọi là đoạn chương, những thứ kia trước đều chỉ là đống cặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận