Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 260: Đào ban đầu gặp gia trưởng thể nghiệm (length: 15777)

Đêm đó trôi qua, thời gian cũng bước sang hạ tuần, đoàn kịch bên phía đào rốt cuộc cũng đã quay xong vai diễn của nàng. Nhưng mà nàng không quay về với Lâm Sơ Nhất, mà vẫn là một mình trở lại nhà trọ.
Theo lời đào nói, đó là hai ngày này nàng phải đi gặp mặt xem mắt rồi mua sắm quà cáp, oppa sẽ thấy tủi thân một hai ngày thôi. Mua xong xuôi, nàng sẽ trở về.
Vốn Lâm Sơ Nhất còn muốn nói hắn có thể đi cùng, nhưng lại bị đào cự tuyệt. Về chuyện này, Lâm Sơ Nhất cũng chỉ có thể bất đắc dĩ véo một cái má nhỏ của nàng, rồi đưa nàng đến nhà trọ của IU - Lee Ji Eun, sau đó về nhà mình.
Trong hai ngày sau đó, Lâm Sơ Nhất cũng không còn chạy khắp nơi nữa. Bùi Thỏ rảnh rỗi tìm hắn cũng bị hắn từ chối. Nghỉ ngơi dưỡng sức, đồng thời cũng chuẩn bị chút quà cho các bậc trưởng bối và đàn em trong nhà.
Dù sao cũng là vinh quy bái tổ, không thể tay không mà về. Hơn nữa lần này trở về có thể ở lại lâu hơn chút, nên giải quyết dứt điểm chuyện phòng ở và xe cộ trong nhà luôn.
Có đại bản doanh ổn định, hắn mới có thể yên tâm lêu lổng ở bên ngoài... à mà công việc chứ.
Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua khi hai người chuẩn bị quà, đến lúc đào trở lại nhà trọ lần nữa thì Tống Thiến cũng đi theo cùng.
"Đi bây giờ hay là đợi thêm hai ngày nữa, mai đã là đêm giao thừa rồi."
Vừa bước vào và thấy Lâm Sơ Nhất, câu đầu tiên Tống Thiến nói với hắn là về thời gian.
Còn Lâm Sơ Nhất chỉ nhìn về phía hai người, "Máy bay có thể cất cánh bất cứ lúc nào, chỉ tùy vào hai ngươi thôi. Nếu các ngươi thu xếp ổn thỏa, bây giờ ta sẽ bảo bên tổ bay chuẩn bị chút."
"Vậy thì xuất phát thôi oppa, ở đây cũng không biết làm gì, về nhà ngươi xem một chút đi."
Đào đối với việc về quê của Lâm Sơ Nhất, đã mong đợi hơn nửa tháng, nghe thấy Lâm Sơ Nhất cùng Tống Thiến thảo luận, liền trực tiếp đưa ra câu trả lời của mình.
Nghe vậy, Lâm Sơ Nhất liếc nhìn Tống Thiến, đối phương cũng đang mỉm cười, thế là gật đầu, "Vậy thu dọn chút đồ đạc, chuẩn bị về nhà thôi."
...
Buổi trưa, một chiếc máy bay Boeing cất cánh từ Seoul, bay thẳng đến sân bay nhỏ ở thành phố quê nhà Darin của hắn. Vốn hắn còn tưởng trước tiên phải bay đến Dương Thành, rồi mới chuyển xe về đây.
Kết quả tổ bay cho hắn biết là có thể bay thẳng, lúc này mới phát hiện quê hương mình cái thành phố nhỏ hạng 4 kia hình như cũng phát triển không tệ nha.
Sau đó thì rất đơn giản, vốn cứ nghĩ tầm 8, 9 giờ tối mới về đến nhà, kết quả vào khoảng 4 giờ chiều đã hạ cánh xong xuôi rồi.
Đi ra khỏi cửa khoang, trước mặt là mấy nhân viên làm việc của sân bay, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới, cái thị trấn nhỏ này lại có đại lão máy bay tư nhân ghé qua.
Sau khi trò chuyện vài câu với mấy vị lãnh đạo sân bay, lão cẩu cùng người của hắn cũng ở bên ngoài thuê vài chiếc xe. Hơn nữa loại xe MPV xịn một chút này ở quê không có, phải nhờ nhân viên lái từ tỉnh về.
Sau khi lên xe, đào và Tống Thiến không ngừng nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, theo Lâm Sơ Nhất thấy thì phong cảnh quê hắn cũng bình thường thôi. Chỉ có thể nói hai người này là lần đầu tiên đến, nên mới thấy khá mới mẻ.
"oppa, lát nữa em gặp ba mẹ anh, nên xưng hô thế nào đây?"
Trong xe, đào vốn rất thông minh, lúc này lại có chút hồi hộp, đến cả xưng hô thế nào cũng không biết.
Tống Thiến bên cạnh cười ôm lấy đào, nhẹ nhàng xoa dịu sự lo lắng của nàng, "Này, khi mua quà ở Seoul, em chẳng vẫn luôn gọi chú bác đó sao? Cứ vậy mà gọi thôi, lẽ nào em muốn trực tiếp kêu công công bà bà à?"
"Em... em chỉ là có chút lo thôi." Mặt nhỏ của đào đỏ ửng, vội vàng giải thích.
"Yên tâm đi, ba mẹ anh tính tình rất tốt, không nghĩ ngợi nhiều đâu, chỉ là nông dân nên có chút cố chấp, đến lúc đó mấy em đừng để bụng là được."
Nghĩ đến ba mẹ mình, Lâm Sơ Nhất cũng cười.
So với một số phụ huynh kiểu Trung Quốc thì đã là rất tốt rồi, có thể cho mình có một tuổi thơ thoải mái, khi thành tích kém cũng không đánh mắng, mà có giỏi cũng chẳng khen.
Tóm lại một câu, đó là kiểu phụ huynh "thả rông".
Từ sân bay về đến nhà Lâm Sơ Nhất, tầm 40 phút, khi nghe thấy giọng của người dẫn đường nói càng ngày càng gần thì hai tay đào nắm chặt lấy cánh tay Lâm Sơ Nhất.
Ngay cả Tống Thiến bên cạnh cũng bắt đầu hơi căng thẳng. Mặc dù lần này tới với tư cách bạn bè, nhưng thực tế mối quan hệ giữa cô và Lâm Sơ Nhất, hai người đều biết rõ trong lòng, nên Tống Thiến có chút lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Cuối cùng, khi xe lái vào trong thôn, đi qua con đường chính có những xe bán đồ đạo, rồi vòng qua trường mẫu giáo mà Lâm Sơ Nhất nhắc đến, sau khi rẽ một khúc cua thì trước mắt bỗng sáng tỏ.
Một vùng ruộng bậc thang và rừng trúc như tranh vẽ hiện ra trong mắt đào và Tống Thiến.
Một con đường đất nhỏ dẫn nước từ giữa xuyên qua, chia bức tranh làm đôi.
"Đẹp quá."
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, cái khung cảnh bình thường trong mắt Lâm Sơ Nhất, lại là lời cảm thán từ miệng đào thốt ra.
Nhìn thấy vậy, Lâm Sơ Nhất cũng cười, rồi nhìn về phía Tống Thiến, "Sao hả, tôi đã bảo rồi mà, nhà tôi là ở nông thôn."
Nhớ lại lúc hai người mới gặp mặt không lâu, Tống Thiến tình cờ hỏi Lâm Sơ Nhất quê ở đâu. Khi hắn nói mình là dân quê, liền bị Tống Thiến chê bai không ngớt.
Một dân quê, thu nhập mỗi ngày hàng trăm triệu ư? Lừa ai vậy.
Bây giờ nhớ lại sự nghi ngờ ban đầu, Tống Thiến cũng chỉ cười cho qua, "Ai biết tay trắng lập nghiệp mà cậu lại phất nhanh như thế, thật khó hiểu. Kiểu này đem ra làm thương mại toàn cầu cũng xem như kỳ tích rồi đấy."
"Do may mắn thôi, vớ được mấy vận may lớn."
Đúng là vậy, nhiệm vụ hệ thống giao, vẫn là tự mình bỏ công sức hoàn thành mà. Lâm Sơ Nhất rất tán thành cách nói của bản thân, tay trắng dựng cơ đồ, thật sự là vất vả.
Khi xe chậm rãi dừng lại, hai người mới thấy được nhà của Lâm Sơ Nhất. Một căn biệt thự nhỏ hai tầng nằm sau một ao cá, giữa ao cá và nhà có một con đường mòn.
Mà phía trước biệt thự còn có một cái sân siêu rộng, trong đó trồng đầy rau xanh thường thấy ở nông thôn, chân tường rào còn trồng một ít hoa cỏ mà Lâm Sơ Nhất nói đến.
Hoa hồng, thủy tiên, xương rồng, nha đam, các loại cây leo, nói chung là thứ gì cần có đều có, hơn nữa còn được chăm sóc vô cùng ngay ngắn và ngăn nắp, không hề lộn xộn.
Ngoài ra, lần này trở về Lâm Sơ Nhất còn phát hiện trong nhà có thêm vài cây nhỏ, nhìn kỹ thì đây chẳng phải cây đào sao. Thế là hắn bật cười, hai ông bà già ở nhà vì hối mình chuyện này, đúng là nghĩ đủ chiêu trò.
Cũng may, lần này thông minh mang theo đào về chung, nếu không chắc chắn lại bị nói.
Sau khi xe dừng lại, Lâm Sơ Nhất xuống xe trước, vì xe đỗ trực tiếp ở cổng, nên ba mẹ Lâm Sơ Nhất đang hái rau ở nhà cũng chú ý đến chiếc xe.
Đến khi Lâm Sơ Nhất xuống xe, hai người mới buông rau cải trên tay xuống, vừa xoa xoa tay vừa cười bước ra.
"Về lúc nào sao không nói một tiếng cho chúng ta biết trước hả?"
"Đúng vậy đúng vậy, báo sớm thì chúng ta đã có thể nấu cơm đợi con rồi."
Thấy ba mẹ mình, Lâm Sơ Nhất cũng bật cười, "Không sao, không cần phiền phức như thế đâu, lát nữa con bảo người ta mang đồ ăn đến là được."
Mà khi hắn vừa nói dứt lời, đào và Tống Thiến cũng bước xuống xe. Lúc hai vị phụ huynh nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp này, nhất thời ngớ người, rồi nhìn về phía con trai mình, đây là tình huống gì vậy.
Thấy vẻ nghi ngờ lại có chút kích động của ba mẹ, Lâm Sơ Nhất liền gật đầu, kéo cô nàng đào có chút ngại ngùng đến rồi cười nói, "Đây là bạn gái con, Choi Sulli, còn đây là bạn của nàng, Tống Thiến."
Đã đoán ra được phần nào rồi, hai vị phụ huynh mừng rỡ cười không ngớt, hóa ra cô gái xinh đẹp này là bạn gái mà con trai mình dẫn về.
"Chú a di mạnh khỏe, cháu tên là Choi Sulli ạ."
"Chú a di mạnh khỏe, cháu là Tống Thiến."
Sau đó mọi chuyện cũng rất bình thường, có nàng dâu tương lai rồi, con trai xem như không thấy. Hai người lôi kéo đào hỏi han đủ điều, nếu không phải tháng này đào đi quay phim, cũng học được kha khá tiếng Trung thì chắc bây giờ giao tiếp sẽ khó khăn lắm.
Nhưng mà trình độ tiếng Trung của đào vẫn chỉ như nửa thùng nước thôi, nói chậm thì cô ấy còn nghe hiểu được, chứ tốc độ của hai ông bà đang kích động thì khiến cô rất hồi hộp, đành phải nhìn về phía Lâm Sơ Nhất và Tống Thiến cầu cứu.
"Ha ha, cha mẹ à, hai người đừng nói nhanh quá. Shirley không phải người ở đây, là người nước ngoài, tiếng Trung chưa sõi lắm, cứ nói chậm một chút thôi."
Lâm Sơ Nhất bật cười, sau đó để Tống Thiến ra hỗ trợ.
Còn hắn thì cùng lão cẩu khiêng hành lý và quà tặng từ trên xe xuống. Lần này trở về hắn không muốn làm gia đình bị choáng ngợp, nên Jimmy và mấy người đàn em không đi theo, chỉ tìm một nhà trọ trong thành phố mà thôi.
Khi hai người khiêng hết đồ đạc vào trong sân, liền thấy đào và Tống Thiến đang nói chuyện vui vẻ với hai ông bà lão rồi.
Tiếng cười rộn rã không dứt, mà khi nghe nói hai người vẫn chưa ăn cơm, ông Lâm ba liền xắn tay áo lên, chuẩn bị trổ tài nấu nướng.
Lâm Sơ Nhất thấy vậy liền vội nói, "Cha, hay mình ra ngoài ăn đi, cha chuẩn bị bây giờ không biết đến bao giờ mới xong đâu."
Sau đó liền bị mắng lại, "Ngươi biết cái gì, kia chẳng phải Shirley cùng Tống Thiến mới vừa về nhà là đi ăn cơm đấy. Dời đồ của ngươi đi, không cần ngươi lắm mồm, bây giờ ai quản việc nhà vẫn là cha ngươi đây. Nếu không phải xem ở mặt mũi Shirley, ta trực tiếp đã đánh ngươi rồi."
Bị mắng như vậy, Lão Tử đã nói thế rồi, con trai còn có thể nói gì nữa đây. Cho nên Lâm Sơ Nhất rất dứt khoát nhún vai một cái, tiếp tục cùng lão cẩu mang hành lý cùng quà vào trong phòng.
Trong lúc lão cẩu muốn nói để mình làm cho, nhưng khi nhìn thấy Boss nhà mình vừa mới bị mắng xong, liền không dám lên tiếng.
Mà lời này của Lâm ba mặc dù rất nhanh, nhưng Đào nghe hiểu, Tống Thiến càng không cần phải nói, nên hai người nhất thời cười ngặt nghẽo đi ra. Hai người quen biết Lâm Sơ Nhất lâu như vậy, vẫn là lần đầu thấy Lâm Sơ Nhất bị mắng không nói lại được lời nào như vậy.
Mấy phút sau, dời xong những thứ này lão cẩu cũng nhìn Lâm Sơ Nhất, tiếp theo mình nên làm gì đây.
"Lão cẩu ngươi về lại thành phố đi, Ô Nha không phải đang đợi ở bên ngoài đó sao. Để xe lại cho ta là được rồi, tới đây rồi thì không cần lo lắng, đây là thiên triều mà."
Lâm Sơ Nhất cười nhận lấy chìa khóa trong tay lão cẩu, mấy ngày xuân tiết này, thật ra hắn đã định để lão cẩu mấy người cũng nghỉ. Nhưng bên bọn họ mới ăn Noel, bây giờ Noel cũng qua rồi, nên liền lười quay về.
Còn về Jimmy thì, Lâm Sơ Nhất đã nói với hắn, đợi Tống Thiến quay về thì hắn cũng được nghỉ luôn.
Xử lý tốt hành lý và quà xong, Lâm Sơ Nhất cũng đến nhà bếp.
Bởi vì căn nhà này xây đã lâu rồi, nên nhà bếp không gian tương đối nhỏ, hai người già cộng thêm Đào và Tống Thiến đã chen hết cả bên trong.
"Ta nói này, các ngươi ở đó xem náo nhiệt gì thế."
Dựa vào cửa, Lâm Sơ Nhất cười nhìn mọi người bên trong, đặc biệt là Đào và Tống Thiến.
Vừa nói xong, Lâm Mẫu cầm cái chày giã rồi làm bộ gõ vào tường, "Mắc mớ gì tới ngươi, đi sang một bên, không có việc gì làm thì đi làm cỏ đi, vừa về đã thấy lười, không biết giúp ta một tay à?"
Vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên mặt Lâm Sơ Nhất, chỉ vào mình, "Lão mụ, ngươi đang nói ta đấy à? Ta mới vừa về đến nhà, mới vừa mang hành lý xuống xe, sao lại bảo lười?"
Bên cạnh, Đào và Tống Thiến đang trộm cười.
"Thôi được rồi, ngươi mang Shirley và Tống Thiến ra ngoài đi dạo đi, lát nữa ta với ba ngươi làm xong đồ ăn sẽ gọi."
Lâm Mẫu cười liếc cậu con trai đẹp trai của mình, cuối cùng vẫn đuổi Đào và Tống Thiến ra khỏi nhà bếp. Mặc dù hai người rất muốn giúp nhưng bị từ chối.
Thế là Lâm Sơ Nhất mang theo hai người đi xem xung quanh nhà. Còn cái vụ làm cỏ thì chắc chắn là nói đùa, nếu không Lâm Sơ Nhất mà thật mang theo hai cô gái đi làm việc này, chắc chắn giây sau sẽ bị Lâm ba cầm dao rượt chạy quanh xóm.
Ba người đầu tiên đi xem, dĩ nhiên là phòng ngủ của Lâm Sơ Nhất.
Nhà ở nằm ở tầng hai phía bên trái nhìn ra sân, mở cửa sổ là thấy được hồ cá phía trước, nhìn về phía trước nữa là rừng tre và một vài ruộng lúa, xóm làng kia vừa rồi đến ở bên phải, phong cảnh phải nói là cũng ổn.
"Oppa, giường của anh là giường sắt hả?"
Lúc này, Đào sờ chiếc giường sắt đã rỉ sét loang lổ kia, có chút thương xót nhìn Lâm Sơ Nhất.
Còn Tống Thiến bên cạnh thì đang xem mấy thứ trên bàn, ví dụ như cái máy chơi game hỏng không vứt, còn có mấy cuốn tiểu thuyết rách tả tơi cùng máy tính xách tay.
"Ừ, sao lại nhìn ta như vậy, bình thường thôi mà, cái giường này bền lắm, không tệ như em nghĩ đâu."
Lâm Sơ Nhất cười đi tới chỗ Đào, ôm lấy vai cô nàng, "Thật ra trước kia ta chỉ muốn để ba mẹ đặt mua lại mấy đồ dùng trong nhà cho êm ái, chỉ là lo họ tiết kiệm không mua hết nên đành chờ mình về rồi mua luôn."
"Ngày mai đi, cùng các em ra ngoài đi dạo, cái gì trong nhà cũng đổi lại một lần. Hai người xem cái gì muốn đổi thì nhớ nhé."
Tống Thiến nghe một chút liền hứng thú, rồi tiện tay nhặt cuốn sổ cùng bút bi trên bàn cười nói, "Cái này được đấy, đi, Đào, chị với em giúp chú dì mua sắm đồ mềm mại một chút nhé."
Vì thế cứ như vậy, trong lúc đi thăm thú xung quanh, Lâm Sơ Nhất nói ở trước, Đào và Tống Thiến thì ở sau chỉ chỏ vào mấy đồ gia dụng cũ kỹ và đồ trưng bày, ghi lại hết vào sổ những thứ muốn đổi.
Liếc nhìn tờ giấy ghi chép đã lật nhiều trang, Lâm Sơ Nhất đã đoán ra mức độ náo nhiệt ngày mai trong nhà mình.
Chẳng qua nếu chỉ là bản thân hắn đi chuẩn bị thì có khi lại bị mắng. Nhưng nếu do Đào và Tống Thiến làm chủ thì có khi hai ông bà già kia cũng chỉ còn biết tươi cười đón nhận.
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Nhất cũng rất hài lòng nở nụ cười. Xem ra lần này mình mang Đào và Tống Thiến về đúng là một quyết định rất chính xác.
Mà quan trọng nhất là, lúc nãy Đào trò chuyện với ba mẹ mình đã cười rất vui vẻ. Xem ra cái gì thiếu mất thì vẫn phải từ từ bổ sung thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận