Đùa Giỡn Showbiz Hàn
Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 218: Kết thúc cùng bắt đầu (length: 30393)
Đứng ở cửa phòng suối nước nóng, Ham Eun Jung mặc áo choàng tắm nghe thấy tiếng Lâm Sơ Nhất bên trong, mím môi rồi bước vào.
Vừa vào, thấy hắn lại trần truồng chạy quanh suối nước nóng, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, "Này, không thể quấn lấy một cái khăn tắm sao?"
"Chỉ có một mình ta, sao phải thế, đi theo ta một hồi không được à."
Lâm Sơ Nhất cười, nhưng cũng nghe theo lời Ham Eun Jung, cầm khăn tắm trải lên mặt nước rồi nhìn nàng.
Dù hơi ngại, nhưng nếu đã đến, Ham Eun Jung chắc là bằng lòng mới đến.
Nên nghe hắn nói, đôi mắt long lanh đầu tiên trừng mắt hắn. Sau đó mới chậm rãi cởi áo choàng tắm, lộ ra bộ đồ đen bên trong rồi xuống suối nước nóng.
Chỉ là không đến gần Lâm Sơ Nhất mà ngồi đối diện, đôi chân đẹp dưới nước nhẹ nhàng đung đưa, "Lần đầu tiên, ngươi có suy nghĩ gì về chúng ta?"
Đêm khuya, bất kể nam nữ đều rất dễ xúc động, Ham Eun Jung lúc này như vậy. Nhìn người đàn ông trước mặt, lòng nàng như có ngàn vạn lời muốn nói.
"Con người ta khá tệ, cũng ích kỷ, không có nhiều ý tưởng lung tung, chỉ là thấy sự vật đẹp, không muốn nó bị tổn thương. Đồng thời, cũng muốn cho vào túi."
Ngước lên, Lâm Sơ Nhất hưởng thụ sự thoải mái dưới nước, nhẹ giọng trả lời Ham Eun Jung, "Ngươi đang lo lắng về chuyện hợp đồng trước đây sao?"
"Có chút, một năm rất dài nếu như chúng ta cứ thế này, chi bằng không trở lại."
Ham Eun Jung là người rất thông minh, biết rõ thời hạn của giới giải trí.
Đã suy tàn hơn một năm, lần này mà vực dậy được có lẽ còn cứu vãn, nhưng nếu thất bại thảm hại thì có lẽ sẽ như Park Hyo Min nói, lấy chồng sinh con.
"Yên tâm, chuyện khác không dám chắc. Nhưng tài nguyên thì không có vấn đề, PR cũng đảm bảo, ít nhất không như công ty các ngươi bây giờ."
Nghĩ đến việc Arteta đã phái người tới Nghê Hồng và Bán Đảo phụ trách công ty, sắp tới sẽ thay đổi tài nguyên. Nên chuyện trước kia nói với các nàng Tara, Lâm Sơ Nhất vẫn còn nói ít đi rồi.
Ham Eun Jung gật đầu, nàng khá tin Lâm Sơ Nhất. Dù sao trước đó chưa quen cũng kéo các nàng lên, huống chi bây giờ.
Nếu Lâm Sơ Nhất đảm bảo tài nguyên, thì còn lại phải nhờ chính các nàng. Nghĩ tới đây, Ham Eun Jung khẽ rên, "Nghỉ ngơi lâu thật."
"Sợ lúc đó các ngươi mệt chết." Tuy là công ty của mình, Lâm Sơ Nhất không can thiệp công việc. Nên sau này ai đi sắp xếp lịch trình, vẫn là do các nàng liên lạc công ty.
Tuy mọi người Tara chưa nói sẽ chuyển công ty, nhưng qua hai ngày chung sống, cộng thêm những cuộc trò chuyện này, vấn đề đã coi như ngầm định rồi.
"Mệt thì có mệt, bọn ta cũng thích cảm giác trên sân khấu."
Lúc này, chơi đã khá lâu, Ham Eun Jung bị Lâm Sơ Nhất kéo vào lòng, nàng cũng không giãy giụa, từ dưới nước trơn trượt tới, dựa lên vai hắn.
"Lúc đó ta đến thăm các ngươi, lại phiền phức rồi. Còn phải trốn fan và chó săn, đúng là thêm phiền phức cho ta."
Lâm Sơ Nhất nhìn mọi thứ luôn khác người, nhưng làm Ham Eun Jung bật cười.
Đừng xem Ham Eun Jung có vẻ mạnh mẽ, tính cách rất con gái, mềm mại dễ thương, lại còn quyến rũ nữa.
Lúc này, nụ cười tự nhiên khiến Lâm Sơ Nhất nhìn mà mê mẩn.
Thiếu nữ véo mũi hắn, cười nói, "Vừa hay, khi chúng tôi hoạt động thì ngươi sang Bán Đảo chơi, khỏi phải lo chúng tôi bám không kịp mà nhàm chán."
Nói rồi, nàng mếu máo, ôm hắn thật dịu dàng, tựa đầu lên vai, "Sau đó đến đợt hoạt động của người ta rồi, bọn mình nghỉ ngơi ha. Lúc đó, đừng quên tụi mình nhé."
Câu này đâm thẳng vào tim Lâm Sơ Nhất. Anh đưa tay nắm lấy cô gái, mỉm cười lắc đầu, "Em đó, thông minh quá cũng không tốt."
"Nhưng một cô gái thông minh lại hiểu chuyện, anh nên thích hơn chứ."
Nàng ngước lên, gương mặt xinh xắn như hoa, "Hay là nói, anh thích tỷ tỷ trưởng thành hơn. Thật là hư hỏng, chưa nghe loại ô mai còn có thể trồng hai nơi."
"Khụ, ô mai gì chứ, không phải ta chỉ trồng mỗi mình em sao?"
Không có chứng cứ thì không nhận, hai người mà nhận ra vấn đề này không phải là hỏng việc rồi sao. Nhân vật chính hiện giờ là cô gái này, cô ấy vui vẻ thì mình mới thoải mái chứ.
Chờ qua chuyện này rồi thì nhận thôi.
Cặn bã ấm áp nam, Lâm Sơ Nhất dần dần nắm được bí quyết.
"Đồ hư."
Quả nhiên, nghe Lâm Sơ Nhất chối bay, Ham Eun Jung không những không giận mà còn ôm chặt hắn hơn.
Mà Lâm Sơ Nhất cũng ngâm quá lâu rồi, "Đi thôi, qua bên bồn đá tắm thử nhiệt độ đi."
"Không muốn, cứng mà nóng lắm."
Ham Eun Jung không ngu như Qri mà từ chối thẳng, mà ngược lại ôm Lâm Sơ Nhất, cho hắn quả táo ngọt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cắn nhẹ tai hắn, "Oppa, phòng em có set karaoke nha."
Đứng lên, hít sâu, Lâm Sơ Nhất vung tay, "Đi, về."
Ngồi trong lòng Lâm Sơ Nhất, Ham Eun Jung mặt đỏ bừng xấu hổ cúi đầu.
Đêm nay, ngoài cửa mưa rơi tí tách, trong phòng lại vang lên tiếng động không ngớt.
...
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa, nên mọi người chia phe.
Không ra ngoài thì vào phòng khách xem phim. Nói là xem phim chứ thực ra là chơi điện thoại, chỗ nào hay thì hú vài tiếng, chỗ nào vui thì tám vài câu.
Muốn ra ngoài thì cả nhóm chống ô đi dạo trong mưa phùn.
Lâm Sơ Nhất không làm phiền các cô gái mà chạy vào phòng giải trí chơi game.
Còn đang ngủ là Ham Eun Jung, tối qua bị hành xác đến mức tàn tạ. Chỉ có hai bộ hát karaoke thôi mà đã hỏng hết rồi.
Đến bữa trưa, cô mới mơ màng ra ăn cơm. Ánh mắt đảo quanh người Lâm Sơ Nhất, không phải chỉ một hai lần.
Đêm đó, Jeon Boram ngủ ở phòng kế Ham Eun Jung vốn dĩ ngủ không sâu, cộng thêm nhớ tiếng ồn tối qua mà toát cả mồ hôi, nên không ngủ được định qua suối nước nóng ngâm.
Ai ngờ vừa ra thì thấy Lâm Sơ Nhất trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, đang mở cửa phòng của Qri.
Lâm Sơ Nhất thấy Jeon Boram ra thì hơi ngạc nhiên. Nhưng không quay lại mà mỉm cười với nàng rồi đi vào.
Thấy cảnh này, Jeon Boram há hốc mồm, kinh ngạc tột độ.
Trái ngó phòng Ham Eun Jung, phải nhìn phòng Qri, mình bị kẹp giữa, vậy đêm nay có ngủ được không?
...
Tối thứ hai, 1 giờ khuya Jeon Boram chưa ngủ, ra ghế ngồi ở cửa phòng, lắng nghe tiếng bước chân ngoài kia.
Vẻ mặt rất nghiêm túc, quyết cảnh cáo hắn, không cho người ta ngủ là có ý gì.
Vừa nghĩ đến đó thì tiếng chân vang lên.
Jeon Boram vội mở cửa, quả nhiên là Lâm Sơ Nhất, lần này hắn khá hơn một chút, mặc đồ ngủ.
Thấy Jeon Boram ló đầu dễ thương ra, Lâm Sơ Nhất cũng thuần thục cười chào, "Buổi tối vui vẻ."
"Oh, buổi tối vui vẻ."
Jeon Boram theo phản xạ đáp lại. Rồi trơ mắt nhìn đối phương lại vào phòng Ham Eun Jung.
Miệng nhỏ lại há hốc, cả hồn vía như bị sự đáng yêu của mình hù dọa một phen.
Tình huống gì đây, vừa rồi có phải là mình đáp lại hắn không?
...
Tối thứ ba.
Tối nay vừa nghe thấy tiếng động nàng mở cửa, thì Lâm Sơ Nhất đứng ngay cửa.
Vì quá vội, nàng đâm sầm vào ngực Lâm Sơ Nhất, may mà anh nhanh tay ôm lấy nàng, mới không bị ngã.
Ôm bé con Jeon Boram, Lâm Sơ Nhất lộ vẻ mặt tà mị khác thường ngày, cười vào tai nàng đang hốt hoảng, "Bé con, phải ngoan ngủ nhé, tối không chịu ngủ là bị đánh đòn đó."
Rồi theo tiếng "Bốp" giòn tan. Jeon Boram ôm mông, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nhìn người đàn ông kia quay lại cười, rồi chui vào phòng Qri.
Cảm giác tê dại khiến Jeon Boram trải qua một đêm khốn khổ.
...
Tối thứ tư.
Tối thứ năm.
Hai ngày sau đó, Jeon Boram đã ngã ngang, tối nào ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì… tuyệt đối không ra khỏi cửa.
Một cái tát kia, đánh vào mông nàng đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hơi tê, vì vậy dứt khoát ngày thứ hai trực tiếp kéo Lâm Sơ Nhất ra đi mua đồ.
Đúng vậy, cảm thấy mình đã nắm được nhược điểm của Lâm Sơ Nhất, nàng bắt đầu càn quét hết các món ăn vặt trên đường.
Kéo theo cả Park Ji Yeon cùng đi, lao vào từng quán ăn nhỏ mà thỏa sức.
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Sơ Nhất cũng nhận được một tin tốt. Đó chính là số liệu nghiên cứu mà hắn tự mình đưa đến trước đó đã bắt đầu thử nghiệm, hiệu quả rất tốt, không có cái vị giập nát như khi hắn tự thử lúc trước.
Vì vậy sau khi vui vẻ, hắn cũng hỏi thăm các thiếu nữ của Tara xem đã ngâm suối nước nóng đủ chưa. Nếu đã đủ rồi thì tiếp theo sẽ lên đường từ nơi này, chuẩn bị lấy Osaka làm điểm đến, dạo quanh thành phố này một phen.
Các thiếu nữ vừa nghe xong thì còn chờ gì nữa, rối rít bày tỏ có thể lên đường.
Cứ như vậy, Lâm Sơ Nhất lại dẫn theo một đám thiếu nữ xinh đẹp mở ra cuộc hành trình.
Chỉ có điều so với trước kia đi suối nước nóng, lần này bọn họ không ở mỗi nơi quá lâu, gần như chỉ ở thêm một đêm, sau đó ngày thứ hai lại tiếp tục lên đường.
Hơn nữa, vào buổi tối khi vào khách sạn, Jeon Boram lại bất ngờ chọn phòng kế bên phòng của Ham Eun Jung hoặc Qri. Kết quả lại thành ở hai người một phòng, khiến cho nàng không khỏi có chút thất vọng.
Sau đó khi đến Osaka, Lâm Sơ Nhất lại trực tiếp vào ở phòng tổng thống của Inter Continental Hotels. Phòng ngủ chính cộng với phòng khách, cả 7 người ở vừa đủ.
Tuy bề ngoài không được ở nhiều người như vậy, nhưng thẻ đen lại giải quyết tất cả vấn đề.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Sơ Nhất thực sự được trải nghiệm cuộc sống như một Hoàng đế. Khi tỉnh dậy thì có những thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh.
Ra đến phòng khách lại bị một đám oanh Yến vây quanh, những mùi hương hoàn toàn khác biệt nhưng vô cùng mê người khiến cho hắn đắm chìm vào một giấc mộng đầy màu sắc.
Chỉ là vì lượng người đi lại ở Osaka vẫn còn nhiều, nên những ngày sau đi chơi, Lâm Sơ Nhất sẽ không đi cùng các nàng nữa. Chỉ cho Đạn và Ô Nha đi theo bảo vệ, vốn còn muốn để Park Ji Yeon cầm thẻ của mình đi mua sắm, kết quả lại bị nàng trực tiếp cự tuyệt.
Nhìn ánh mắt quật cường của con khủng long nhỏ này, Lâm Sơ Nhất cười một tiếng, rồi thu lại thẻ đen, chuyển sang ngồi trên ghế sofa chơi game.
Phụ nữ đi mua sắm, có thể không phải một ngày là có thể thỏa mãn. Vì vậy, lần này Lâm Sơ Nhất cũng dừng lại ở đây mấy ngày, mỗi ngày đều ôm một cô thiếu nữ thức dậy, sau đó ra ngoài hòa vào đám đông phụ nữ khác để tận hưởng cảnh đẹp được vây quanh bởi các nàng.
Trong lúc đó, hắn cũng nhận được không ít quà, các cô gái đều tặng hắn.
Tỷ như bút máy, khuy măng sét, vớ, dây nịt, ngay cả quần lót Park Ji Yeon cũng mua cho hắn mấy cái.
Theo như lời nàng nói thì là, oppa ngươi mặc cái này sẽ càng men hơn.
Nhưng mà Lâm Sơ Nhất nhìn cái quần lót màu cam kia, vẫn cảm thấy mình bị cô nàng này trêu đùa.
Cho đến buổi sáng kết thúc chuyến đi chơi, Lâm Sơ Nhất nhìn những người thuộc Tara đang thu dọn hành lý trong phòng khách, lúc này mới phát hiện cơn cuồng mua sắm của các nàng mấy ngày nay thật là điên cuồng.
Vốn dĩ mỗi người chỉ có một cái vali, kết quả giờ thu dọn lại mới thấy, dù mỗi người hai cái vali cũng không đủ chỗ chứa đồ cho các nàng.
"Các ngươi có đem giá trị con người của mình cũng để lại ở Osaka luôn rồi hay không?"
Nhìn đống hành lý kia, Lâm Sơ Nhất nhìn về phía mọi người của Tara cười nói, "Lâu như vậy không có hoạt động gì, thu nhập còn chứ?"
Jeon Boram không biết nói gì, liếc người này một cái, sau đó nói thẳng ra câu trả lời được tất cả các thành viên công nhận, "Coi như làm rẻ cho ngươi đó, chúng ta thật sự không có tiền. Lúc về sẽ đi tìm công ty giải ước, sau đó sẽ nhờ cậy ngươi thôi."
Qri tiếp lời, "Còn nữa, phí giải ước tự chúng ta trả, chỉ là phải đợi kiếm được tiền rồi từ từ trả, chuyện này có thể ghi vào hợp đồng được."
"Ta thì không vấn đề gì, nhưng mà cái tính tiêu xài trả thù của các ngươi thế này, đúng là không chừa chút đường lui nào a."
Đối với sự lựa chọn của Qri và những người khác, Lâm Sơ Nhất cũng hiểu, sự rõ ràng giữa công và tư như vậy khiến hắn rất thích.
Vì vậy, sau khi cười nhẹ một tiếng, hắn vuốt cằm nhìn Jimmy, "Jimmy, ngươi về bảo Alina theo dõi tình hình của công ty các nàng một chút. Chỗ nào hợp đồng không hợp lý thì kiện trực tiếp, bị bóc lột lâu như vậy rồi, xem xem có lấy lại được chút nào không."
Nếu mấy người trước mắt đều đã chọn đi theo, thì Lâm Sơ Nhất sẽ phải giúp các nàng giải quyết trước những rắc rối, hơn nữa giảm số tiền phải bồi thường xuống mức thấp nhất có thể.
Jimmy lấy ra quyển sổ nhỏ, ghi lại việc tương đối quan trọng này, "Boss, trường hợp này tôi đề nghị giao cho Arteta Man xử lý thì tốt hơn, bởi vì các vấn đề của giới giải trí, giờ đã là do Arteta Man toàn quyền tiếp quản rồi, ở Bán Đảo cũng vậy."
"Vậy thì cứ để Arteta Man xử lý đi, làm nhanh vào, dao phải sắc. Dù là phải bỏ chút tài nguyên để đổi lấy bản hợp đồng này cũng không sao, ngược lại không thể để cho đối phương thoải mái, cứ nói với hắn như vậy."
Lâm Sơ Nhất suy nghĩ một chút, cũng đồng ý với cách nói của Jimmy, chỉ có điều dặn thêm một câu.
Mà những lời này của hắn, khiến cho đôi mắt của các cô gái bên cạnh trong giây lát phảng phất một tầng nhu quang, lấp lánh không thôi.
"Biết rồi, Boss." Jimmy gật đầu một cái, rồi lui ra khỏi phòng để trực tiếp liên lạc với Arteta Man.
Lâm Sơ Nhất còn lại ngồi trên ghế sofa nhìn vẻ mặt khác nhau của các cô gái, cười nói, "Sao ai nấy cũng biểu hiện như vậy hết thế?"
"Oppa, thật ra không cần phải lãng phí tài nguyên như vậy đâu." Mọi người ngại ngùng lên tiếng, chỉ có thể để Park Ji Yeon mở lời.
"Ngàn vàng khó mua được niềm vui, với lại, ta cảm thấy rằng cái tên Arteta Man kia đủ sức, mới có thể giải quyết hợp đồng của các ngươi mà không cần dùng đến sức lực. Cho nên a, ta chỉ đang phòng bị trước thôi, vấn đề không lớn."
Lâm Sơ Nhất cười xoa xoa mái tóc của Park Ji Yeon, để cho nàng hoặc có thể là mọi người không cần quá lo lắng.
Nếu Lâm Sơ Nhất đã nói vậy, Park Ji Yeon cũng chỉ còn cách quay sang nhìn các tỷ tỷ của mình, sau khi thấy mọi người đều gật đầu thì cũng không nói gì thêm.
Kết thúc đề tài này, mọi người lại tiếp tục thu dọn hành lý. Nhìn cái đống hành lý to đùng kia, Lâm Sơ Nhất cũng rất vui vì ở đây ngoài hắn ra, còn có Lão Cẩu và những người khác nữa.
Nếu không thì, chắc chắn phải gọi đến mấy người phục vụ mới khiêng hết được đống hành lý này xuống lầu mất.
Sau khi thu dọn xong hành lý, mọi người liền trực tiếp đến sân bay. Chiếc ba âm 787 kia đã sớm được sắp xếp bởi Jimmy, đã bay từ sân bay Kobe đến rồi, cho nên lần này bọn họ chỉ cần cất cánh trực tiếp từ Osaka là được, không cần phải đến sân bay Kobe nữa.
Hơn nữa, cộng thêm việc tất cả thành viên của Tara quyết định muốn giải ước, nên điểm đến lần này sẽ không bay đến Tokyo mà sẽ bay thẳng đến Seoul. Mặc dù đã có người của Arteta Man phụ trách việc giải quyết giải ước, nhưng các nàng cũng cần có mặt để đối chiếu một số vấn đề trong hợp đồng.
Ngoài ra, việc thanh toán sau này cùng với việc chuyển hành lý nhà trọ, các nàng cũng cần phải trở về để xử lý.
...
...
Bán Đảo Seoul, hôm nay trời tuy âm u nhưng nhiệt độ lại rất dễ chịu.
Trong phòng trọ, đào ôm lấy cánh tay Tống Thiến, mặt mày hớn hở cười nói, "Tỷ tỷ, sau này sẽ khổ cho tỷ rồi."
"Biết rồi, ngươi nói đi nói lại nãy giờ rồi. Rốt cuộc là ngươi đang làm phiền ta đấy hay là đang khoe khoang với ta đây?"
Đánh nhẹ vào đầu đứa trẻ Shirley này một cái, Tống Thiến có chút buồn cười nhìn nàng, nhưng vẫn dặn dò, "Đi chơi thì cũng phải nhớ mà về nhé. Lịch trình sự kiện cuối năm kín mít cả rồi đấy, ngươi đừng có mà ham chơi quá lại quên mất đấy."
"Biết rồi, sẽ không quên đâu. Đến lúc đó cùng lắm tỷ tỷ nhắc nhở em một tiếng thôi, lúc nào cũng bay về được mà~."
Đầu tiên là nghiêm túc cam đoan, sau đó đào nghĩ một lát, sợ rằng mình ham chơi quá mà không để ý, vì thế liền vội vàng làm nũng nhìn Tống Thiến, ghé vào tai nàng nhỏ giọng cười nói, "Coi như là em đã sớm nhận được tiền lãi từ cái phòng ngủ trên máy bay của tỷ trước rồi đó, hừ hừ hừ."
Câu nói này khiến Tống Thiến đỏ bừng cả mặt, ký ức cũng theo đó hiện về những hình ảnh ngược lại trên không trung vạn mét đó, cả người nổi hết da gà.
Rồi thì lại có chút thẹn quá hóa giận ôm lấy đào, mặt mày ngượng ngùng, "Shirley a, ngươi hư quá rồi đó, giờ còn dám uy hiếp cả tỷ nữa rồi nha. Nói, tên kia còn nói gì nữa?"
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, lần tới gặp nhất định phải đánh cho Lâm Sơ Nhất một trận, cái tên kia mồm miệng chẳng có chút gì kín đáo cả, chuyện này mà cũng dám ăn nói bậy bạ sao?
"Không có, oppa không nói gì hết, là tự em đoán được đó."
Đào giơ tay lên đầu hàng, cười ha hả, "Bởi vì em không tin một người như oppa, sẽ bỏ qua cho tỷ trong hoàn cảnh đó đâu, tuyệt đối không thể nào."
Lời của đào khiến cho Tống Thiến cũng nhớ lại khuôn mặt sói đói của Lâm Sơ Nhất lúc đó, theo bản năng gật đầu đồng ý. Rồi sau khi phản ứng lại, thấy được nụ cười hớn hở kia của đào, nhất thời liền dừng lại.
"Này, đừng có cười nữa, mau thu dọn đồ đạc đi. Tên kia ở đâu, ngươi có nói cho hắn biết là ngươi có thể nghỉ ngơi rồi chưa?"
"Chưa nói gì hết, oppa mấy hôm trước vẫn còn ở Osaka mà, chắc bây giờ còn bên đó đấy. Em muốn cho anh ấy một bất ngờ, trực tiếp đến tìm anh ấy."
Lắc đầu, đào nghĩ trước giờ đều là oppa mang lại bất ngờ cho mình, lần này cũng muốn làm cho anh ấy bất ngờ một lần.
Kết quả là Tống Thiến sau khi nghe lời của nàng, biểu cảm hơi ngây ra, cười rồi lại thè lưỡi, "À, ra là vậy hả, thế thì xong đời rồi, Shirley ơi."
Đào thấy vẻ mặt này của Tống Thiến thì sắc mặt xám xịt lại, "Không thể nào, tỷ tỷ, chị đã nói cho oppa rồi hả?"
"Ừ, ta nghĩ ngươi có nói với hắn rồi, cho nên tối hôm qua sau khi trò chuyện vu vơ cùng hắn, đã lỡ miệng."
Đầu lưỡi dễ thương chậm rãi thu lại, Tống Thiến buông lỏng Shirley vừa bị nàng trừng phạt, như thể làm sai chuyện gì.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngay sau khi Tống Thiến vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động cũng vang lên ngay. Hai người theo bản năng cúi đầu liếc nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn trà, trên đó là ảnh chụp chung của Lâm Sơ Nhất và nụ cười rạng rỡ của Đào chiếm trọn màn hình.
Tống Thiến liếc nhìn sắc trời bên ngoài, "Chắc là hắn đến rồi."
"Được rồi, xem ra ta bị lỡ mất niềm vui bất ngờ rồi." Đào cũng không hề trách móc Tống Thiến, chỉ có chút chán nản mà thôi. Sau đó cầm điện thoại di động lên, bắt máy, "Alo, oppa, em xuống ngay đây."
Tại bãi đỗ xe, lời của Lâm Sơ Nhất còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe thấy giọng nói ỉu xìu của Đào, "Ừm, em ở bãi đỗ xe, sao vậy, giọng nghe mệt thế?"
"Không có gì, em xuống nói với anh."
Bĩu môi, Đào liếc nhìn Tống Thiến đang cười hì hì, sau đó xoay người cầm chiếc túi xách nhỏ trên ghế sofa rồi đi xuống. Về hành lý thì từ khi đi ra ngoài nhiều lần với Lâm Sơ Nhất, nàng đã quen có Jimmy sắp xếp mọi thứ đầy đủ cả rồi.
Huống hồ, nàng còn có Annie ở đây nữa.
Vài phút sau, Đào với vẻ mặt ủ rũ ngồi vào bên cạnh Lâm Sơ Nhất. Lâm Sơ Nhất nhìn kỹ mấy lần sắc mặt của Đào thấy không hề mệt mỏi hay tái nhợt thì mới thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi, "Sao vậy, ủ rũ cúi đầu thế kia, có chỗ nào không vui à?"
"Em vốn còn định nói sẽ đi máy bay đến Osaka tìm oppa, để tạo bất ngờ cho anh."
Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Lâm Sơ Nhất bật cười, cũng hiểu ra tại sao vừa nãy trong điện thoại như nghe thấy tiếng cười của Tống Thiến, "À, biết rồi, là do Tỷ Tỷ của em phá hỏng đúng không?"
"Hừ, không thèm để ý đến anh."
Nói xong còn bị trêu ghẹo, Đào liền làm bộ tức giận.
Nhưng mà Lâm Sơ Nhất chỉ cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói một câu, "Đào à, không nhớ oppa hả?"
Cái miệng nhỏ mới vừa bĩu ra, ngay lập tức hết giận, sau đó lộn một vòng ngã vào trong ngực Lâm Sơ Nhất, "oppa anh chỉ biết bắt nạt em, chỉ biết bắt nạt em. Làm sao có thể không nhớ anh chứ, nhớ đến em sắp phát điên rồi."
"Từ lúc biết kỳ nghỉ này chúng ta có thể đi du lịch, em đã không ngừng nhớ đến anh rồi." Nói đến cuối, cái miệng nhỏ của Đào cũng đã trề ra, tủi thân thút thít.
Kết quả liền bị Lâm Sơ Nhất chặn lại, trao cho một nụ hôn gặp mặt.
Mút mát, hít thở, mút mát, hít thở, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng buông lỏng bờ môi.
Đào được Lâm Sơ Nhất ôm vào trong ngực, liếc nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nghi hoặc nói, "oppa, hình như đây không phải là đường về nhà trọ."
"Về nhà trọ gì chứ, đi thẳng lên đường du lịch luôn."
Ôm cô bạn gái trong lòng, hai tay của Lâm Sơ Nhất rất hiếm khi yên tĩnh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng và đùi của nàng.
Nghe Lâm Sơ Nhất nói vậy, Đào liền lập tức ngồi thẳng người, hiếu kỳ nhìn oppa của mình, "Nhưng oppa, chúng ta định đi đâu chơi vậy?"
"Vốn là muốn cùng em đến Nam Cực ngắm cực quang, nhưng mà luôn cảm thấy hơi không ổn, cứ như là có một ảo giác chia ly vậy."
Vừa nói đến đây, Lâm Sơ Nhất thấy ngay biểu cảm không vui của Đào, liền vội vàng giải thích, "Anh không phải nói chúng ta, mà là có cái cảm giác không hay này thôi, nên không tính đưa em đến Nam Cực xem cực quang nữa."
"Vậy chúng ta đi đâu ạ?" Đào đương nhiên biết Lâm Sơ Nhất không phải nói về hai người bọn họ, chỉ là hơi phụng phịu không vui thôi.
"Ví dụ như, hồ Hurt ở Úc, đảo hình trái tim Fiji, sông Cầu Vồng ở Colombia, sông băng Jacob ở Greenland, công viên quốc gia đá màu ở Mỹ, thác nước cầu vồng ở công viên quốc gia Mitty, hẻm núi Mostnica ở Slovenia, hồ tiên ở đảo Skye Scotland, còn có hồ nước xanh lam trong công viên quốc gia ở bên chỗ chúng ta nữa."
Lâm Sơ Nhất một hơi liệt kê ra một loạt phong cảnh, sau đó nhìn về phía Đào, "Đào cứ tùy tiện chọn một nơi đi, những phong cảnh này chúng ta sẽ từ từ đi hết."
Nghe những địa điểm phong cảnh mà mình chưa từng nghe đến bên tai, Đào vẻ mặt kinh ngạc, "oppa anh tìm những phong cảnh này ở đâu ra vậy, em còn muốn nói sẽ đến một thành phố nào đó ở châu Âu, hoặc đi dạo quanh thành phố Biên Thành của các anh là được rồi đấy."
"Nghỉ phép mà đi thành phố thì có gì vui, muốn đi thì nên đi những nơi có cảnh đẹp thiên nhiên, cảm nhận vẻ đẹp rung động lòng người, còn tốt hơn nhiều so với đi dạo phố ở thành thị."
Lắc đầu, Lâm Sơ Nhất rất không đồng ý với ý tưởng của Đào, "Chọn một chỗ đi, làm điểm bắt đầu cho chuyến đi này của chúng ta."
Nhưng Đào lại có chút ngượng ngùng liếc nhìn Lâm Sơ Nhất, cẩn thận hỏi, "oppa anh có thể nói lại lần nữa không, vừa nãy anh nói nhanh quá, em không nhớ lắm."
Lông mày Lâm Sơ Nhất hơi nhếch lên, trực tiếp bật cười, sau đó liền bị cắn (liếm) một cái, cuối cùng mới nói lại một lần.
Lần này Đào nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong thì trực tiếp chọn hòn đảo hình trái tim kia, khi Lâm Sơ Nhất hỏi vì sao thì lý do của nàng cũng rất đơn giản, "Vì nó là hình trái tim mà, cũng giống như tình yêu của em đối với oppa, hình trái tim đó."
Nói xong, còn rất đáng yêu đưa tay ra trước ngực tạo thành hình trái tim. Ừ, tim sữa.
Nhân vì lần lên đường này, đảo hình trái tim là điểm du lịch nổi tiếng ở Fiji, mà Fiji cũng là một quốc gia ở Nam Thái Bình Dương. Nên Lâm Sơ Nhất trên đường đến sân bay đã nghĩ một lát, hay là để cho lão cẩu gọi luôn mấy anh em đang tu dưỡng trong biệt viện đi cùng.
Phòng còn hơn tránh, nhỡ đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thêm một người cũng thêm một phần sức.
Hơn nữa trên máy bay còn có Ám Karl, và Shay cũng chuẩn bị cho Lâm Sơ Nhất một vài đồ phòng thân. Loại đường kính lớn đó, cứ như thế mang theo hắn bay mấy nước. Nếu không có bên Dubai cấp cho Lâm Sơ Nhất xác nhận chiếc phi cơ này thì chắc đã bị nhốt trong phòng tối nhỏ rồi.
Cho nên lần này đi du lịch dã ngoại, Lâm Sơ Nhất nghĩ đi nghĩ lại vẫn làm xong chuẩn bị chu toàn, vừa mới bắt đầu một cuộc sống tiêu sái, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Lão cẩu nghe Lâm Sơ Nhất nói xong, liền gật đầu, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nâng cao cảnh giác. Lần này địa điểm muốn đi có lẽ không còn là những quốc gia hòa bình ở Đông Á nữa.
"oppa, nguy hiểm vậy sao? Hay là..."
Nghe Lâm Sơ Nhất và lão cẩu nói chuyện với nhau, Đào cũng có chút lo lắng. Nhưng mà lời còn chưa dứt thì đã bị Lâm Sơ Nhất ngắt lời, "Để phòng vạn nhất thôi, với lại, chúng ta chỉ đi chơi thôi mà, không phải đi làm gì cả. Thả lỏng đi, tin tưởng lão cẩu và bọn họ."
Lão cẩu lúc này cũng rất nghiêm túc đáp lời, "Cô Shirley, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho ngài và Boss, bằng cả sinh mạng."
"Đừng nói nghiêm trọng như vậy, em không nói nữa là được."
Sau nửa năm tiếp xúc với Annie, Đào cũng học được cách nói tiếng Anh trôi chảy của Annie. Kỹ năng này đã giúp cô nhiều lần tỏa sáng trên gameshow thời gian vừa qua, mà còn là giọng Anh Anh chuẩn, vừa khớp với giọng Mỹ Anh của Krystal, hai loại phong cách khác nhau.
"Được rồi, đừng lo lắng, cứ giao tình hình này cho lão cẩu đi, chúng ta cứ việc đi chơi thôi."
Tiếp tục ôm chặt cô gái trong lòng, Lâm Sơ Nhất cười mở TV lên, cùng Đào ngồi phía sau tiếp tục âu yếm nhau.
Đến tầm 10 phút sau, Jimmy đột nhiên thông qua bộ đàm nói với Lâm Sơ Nhất một câu, "Boss, nếu như ngài muốn đến đảo hình trái tim thì tôi đề nghị đến Maldives sẽ thú vị hơn."
"Maldives?"
Đào rời khỏi vòng tay của Lâm Sơ Nhất, nhìn xuống TV, hai người cùng nhìn về phía Jimmy.
Mà Jimmy cũng đưa chiếc máy tính bảng trong tay lại, "Vâng, Boss ngài nhìn đi. Fiji có hai đảo hình trái tim, một cái thì nhìn từ trên cao xuống, một cái thì có thể lên đảo. Nhưng cũng chỉ là dạng phong cảnh thôi, đi một chuyến là xong, trên đảo không có điều kiện để ở."
Nói xong, lại đưa chiếc máy tính bảng khác cho Đào tay không, "Cô Shirley cô cũng xem đi, cái ở Maldives này có biệt thự độc lập để ở. Nếu như cô và Boss là đi nghỉ phép thì đề nghị đi Maldives sẽ tốt hơn."
Đào lướt qua thông tin phong cảnh và hình ảnh trên máy tính bảng của Jimmy, sau đó lại tiến đến chỗ Lâm Sơ Nhất liếc nhìn tình hình bên trong máy tính bảng của hắn, rất đồng tình gật đầu, "oppa, hình như Jimmy nói cũng đúng đó."
"Vậy thì đi Maldives đi, anh cũng không ngờ lại có thể tự mình chuẩn bị được một hòn đảo hình trái tim thế này, thật lợi hại đó."
Nghe Đào cũng quyết định, Lâm Sơ Nhất cũng không buồn xem thông tin về Fiji nữa. Quả thật, không có chỗ ở thì sẽ mất đi cảm giác nghỉ phép.
Trước mặt Jimmy rất muốn nói với Boss của mình, thật ra cái gọi là đảo hình trái tim này, trên toàn cầu rất nhiều không đếm xuể, chỉ riêng Maldives đã có rất nhiều rồi.
Nhưng mà vì giữ thể diện và uy nghiêm cho Boss của mình trước mặt bạn gái, Jimmy vẫn là chọn cách tắt chiếc máy tính bảng thứ ba, không nhiều lời nữa.
Lão cẩu đang lái xe đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Buổi chiều, một chiếc máy bay Boeing 787 từ sân bay Incheon chậm rãi cất cánh.
Cuộc hành trình, bắt đầu!!!
Các vị độc giả từng đọc qua truyện của ta, đoạn địa điểm Lâm Sơ Nhất vừa kể có quen thuộc không ạ. Đó, cô nàng không đi được, giờ thì sắp được đi rồi nhé!!!
Vừa vào, thấy hắn lại trần truồng chạy quanh suối nước nóng, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, "Này, không thể quấn lấy một cái khăn tắm sao?"
"Chỉ có một mình ta, sao phải thế, đi theo ta một hồi không được à."
Lâm Sơ Nhất cười, nhưng cũng nghe theo lời Ham Eun Jung, cầm khăn tắm trải lên mặt nước rồi nhìn nàng.
Dù hơi ngại, nhưng nếu đã đến, Ham Eun Jung chắc là bằng lòng mới đến.
Nên nghe hắn nói, đôi mắt long lanh đầu tiên trừng mắt hắn. Sau đó mới chậm rãi cởi áo choàng tắm, lộ ra bộ đồ đen bên trong rồi xuống suối nước nóng.
Chỉ là không đến gần Lâm Sơ Nhất mà ngồi đối diện, đôi chân đẹp dưới nước nhẹ nhàng đung đưa, "Lần đầu tiên, ngươi có suy nghĩ gì về chúng ta?"
Đêm khuya, bất kể nam nữ đều rất dễ xúc động, Ham Eun Jung lúc này như vậy. Nhìn người đàn ông trước mặt, lòng nàng như có ngàn vạn lời muốn nói.
"Con người ta khá tệ, cũng ích kỷ, không có nhiều ý tưởng lung tung, chỉ là thấy sự vật đẹp, không muốn nó bị tổn thương. Đồng thời, cũng muốn cho vào túi."
Ngước lên, Lâm Sơ Nhất hưởng thụ sự thoải mái dưới nước, nhẹ giọng trả lời Ham Eun Jung, "Ngươi đang lo lắng về chuyện hợp đồng trước đây sao?"
"Có chút, một năm rất dài nếu như chúng ta cứ thế này, chi bằng không trở lại."
Ham Eun Jung là người rất thông minh, biết rõ thời hạn của giới giải trí.
Đã suy tàn hơn một năm, lần này mà vực dậy được có lẽ còn cứu vãn, nhưng nếu thất bại thảm hại thì có lẽ sẽ như Park Hyo Min nói, lấy chồng sinh con.
"Yên tâm, chuyện khác không dám chắc. Nhưng tài nguyên thì không có vấn đề, PR cũng đảm bảo, ít nhất không như công ty các ngươi bây giờ."
Nghĩ đến việc Arteta đã phái người tới Nghê Hồng và Bán Đảo phụ trách công ty, sắp tới sẽ thay đổi tài nguyên. Nên chuyện trước kia nói với các nàng Tara, Lâm Sơ Nhất vẫn còn nói ít đi rồi.
Ham Eun Jung gật đầu, nàng khá tin Lâm Sơ Nhất. Dù sao trước đó chưa quen cũng kéo các nàng lên, huống chi bây giờ.
Nếu Lâm Sơ Nhất đảm bảo tài nguyên, thì còn lại phải nhờ chính các nàng. Nghĩ tới đây, Ham Eun Jung khẽ rên, "Nghỉ ngơi lâu thật."
"Sợ lúc đó các ngươi mệt chết." Tuy là công ty của mình, Lâm Sơ Nhất không can thiệp công việc. Nên sau này ai đi sắp xếp lịch trình, vẫn là do các nàng liên lạc công ty.
Tuy mọi người Tara chưa nói sẽ chuyển công ty, nhưng qua hai ngày chung sống, cộng thêm những cuộc trò chuyện này, vấn đề đã coi như ngầm định rồi.
"Mệt thì có mệt, bọn ta cũng thích cảm giác trên sân khấu."
Lúc này, chơi đã khá lâu, Ham Eun Jung bị Lâm Sơ Nhất kéo vào lòng, nàng cũng không giãy giụa, từ dưới nước trơn trượt tới, dựa lên vai hắn.
"Lúc đó ta đến thăm các ngươi, lại phiền phức rồi. Còn phải trốn fan và chó săn, đúng là thêm phiền phức cho ta."
Lâm Sơ Nhất nhìn mọi thứ luôn khác người, nhưng làm Ham Eun Jung bật cười.
Đừng xem Ham Eun Jung có vẻ mạnh mẽ, tính cách rất con gái, mềm mại dễ thương, lại còn quyến rũ nữa.
Lúc này, nụ cười tự nhiên khiến Lâm Sơ Nhất nhìn mà mê mẩn.
Thiếu nữ véo mũi hắn, cười nói, "Vừa hay, khi chúng tôi hoạt động thì ngươi sang Bán Đảo chơi, khỏi phải lo chúng tôi bám không kịp mà nhàm chán."
Nói rồi, nàng mếu máo, ôm hắn thật dịu dàng, tựa đầu lên vai, "Sau đó đến đợt hoạt động của người ta rồi, bọn mình nghỉ ngơi ha. Lúc đó, đừng quên tụi mình nhé."
Câu này đâm thẳng vào tim Lâm Sơ Nhất. Anh đưa tay nắm lấy cô gái, mỉm cười lắc đầu, "Em đó, thông minh quá cũng không tốt."
"Nhưng một cô gái thông minh lại hiểu chuyện, anh nên thích hơn chứ."
Nàng ngước lên, gương mặt xinh xắn như hoa, "Hay là nói, anh thích tỷ tỷ trưởng thành hơn. Thật là hư hỏng, chưa nghe loại ô mai còn có thể trồng hai nơi."
"Khụ, ô mai gì chứ, không phải ta chỉ trồng mỗi mình em sao?"
Không có chứng cứ thì không nhận, hai người mà nhận ra vấn đề này không phải là hỏng việc rồi sao. Nhân vật chính hiện giờ là cô gái này, cô ấy vui vẻ thì mình mới thoải mái chứ.
Chờ qua chuyện này rồi thì nhận thôi.
Cặn bã ấm áp nam, Lâm Sơ Nhất dần dần nắm được bí quyết.
"Đồ hư."
Quả nhiên, nghe Lâm Sơ Nhất chối bay, Ham Eun Jung không những không giận mà còn ôm chặt hắn hơn.
Mà Lâm Sơ Nhất cũng ngâm quá lâu rồi, "Đi thôi, qua bên bồn đá tắm thử nhiệt độ đi."
"Không muốn, cứng mà nóng lắm."
Ham Eun Jung không ngu như Qri mà từ chối thẳng, mà ngược lại ôm Lâm Sơ Nhất, cho hắn quả táo ngọt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cắn nhẹ tai hắn, "Oppa, phòng em có set karaoke nha."
Đứng lên, hít sâu, Lâm Sơ Nhất vung tay, "Đi, về."
Ngồi trong lòng Lâm Sơ Nhất, Ham Eun Jung mặt đỏ bừng xấu hổ cúi đầu.
Đêm nay, ngoài cửa mưa rơi tí tách, trong phòng lại vang lên tiếng động không ngớt.
...
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa, nên mọi người chia phe.
Không ra ngoài thì vào phòng khách xem phim. Nói là xem phim chứ thực ra là chơi điện thoại, chỗ nào hay thì hú vài tiếng, chỗ nào vui thì tám vài câu.
Muốn ra ngoài thì cả nhóm chống ô đi dạo trong mưa phùn.
Lâm Sơ Nhất không làm phiền các cô gái mà chạy vào phòng giải trí chơi game.
Còn đang ngủ là Ham Eun Jung, tối qua bị hành xác đến mức tàn tạ. Chỉ có hai bộ hát karaoke thôi mà đã hỏng hết rồi.
Đến bữa trưa, cô mới mơ màng ra ăn cơm. Ánh mắt đảo quanh người Lâm Sơ Nhất, không phải chỉ một hai lần.
Đêm đó, Jeon Boram ngủ ở phòng kế Ham Eun Jung vốn dĩ ngủ không sâu, cộng thêm nhớ tiếng ồn tối qua mà toát cả mồ hôi, nên không ngủ được định qua suối nước nóng ngâm.
Ai ngờ vừa ra thì thấy Lâm Sơ Nhất trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, đang mở cửa phòng của Qri.
Lâm Sơ Nhất thấy Jeon Boram ra thì hơi ngạc nhiên. Nhưng không quay lại mà mỉm cười với nàng rồi đi vào.
Thấy cảnh này, Jeon Boram há hốc mồm, kinh ngạc tột độ.
Trái ngó phòng Ham Eun Jung, phải nhìn phòng Qri, mình bị kẹp giữa, vậy đêm nay có ngủ được không?
...
Tối thứ hai, 1 giờ khuya Jeon Boram chưa ngủ, ra ghế ngồi ở cửa phòng, lắng nghe tiếng bước chân ngoài kia.
Vẻ mặt rất nghiêm túc, quyết cảnh cáo hắn, không cho người ta ngủ là có ý gì.
Vừa nghĩ đến đó thì tiếng chân vang lên.
Jeon Boram vội mở cửa, quả nhiên là Lâm Sơ Nhất, lần này hắn khá hơn một chút, mặc đồ ngủ.
Thấy Jeon Boram ló đầu dễ thương ra, Lâm Sơ Nhất cũng thuần thục cười chào, "Buổi tối vui vẻ."
"Oh, buổi tối vui vẻ."
Jeon Boram theo phản xạ đáp lại. Rồi trơ mắt nhìn đối phương lại vào phòng Ham Eun Jung.
Miệng nhỏ lại há hốc, cả hồn vía như bị sự đáng yêu của mình hù dọa một phen.
Tình huống gì đây, vừa rồi có phải là mình đáp lại hắn không?
...
Tối thứ ba.
Tối nay vừa nghe thấy tiếng động nàng mở cửa, thì Lâm Sơ Nhất đứng ngay cửa.
Vì quá vội, nàng đâm sầm vào ngực Lâm Sơ Nhất, may mà anh nhanh tay ôm lấy nàng, mới không bị ngã.
Ôm bé con Jeon Boram, Lâm Sơ Nhất lộ vẻ mặt tà mị khác thường ngày, cười vào tai nàng đang hốt hoảng, "Bé con, phải ngoan ngủ nhé, tối không chịu ngủ là bị đánh đòn đó."
Rồi theo tiếng "Bốp" giòn tan. Jeon Boram ôm mông, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nhìn người đàn ông kia quay lại cười, rồi chui vào phòng Qri.
Cảm giác tê dại khiến Jeon Boram trải qua một đêm khốn khổ.
...
Tối thứ tư.
Tối thứ năm.
Hai ngày sau đó, Jeon Boram đã ngã ngang, tối nào ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì… tuyệt đối không ra khỏi cửa.
Một cái tát kia, đánh vào mông nàng đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hơi tê, vì vậy dứt khoát ngày thứ hai trực tiếp kéo Lâm Sơ Nhất ra đi mua đồ.
Đúng vậy, cảm thấy mình đã nắm được nhược điểm của Lâm Sơ Nhất, nàng bắt đầu càn quét hết các món ăn vặt trên đường.
Kéo theo cả Park Ji Yeon cùng đi, lao vào từng quán ăn nhỏ mà thỏa sức.
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Sơ Nhất cũng nhận được một tin tốt. Đó chính là số liệu nghiên cứu mà hắn tự mình đưa đến trước đó đã bắt đầu thử nghiệm, hiệu quả rất tốt, không có cái vị giập nát như khi hắn tự thử lúc trước.
Vì vậy sau khi vui vẻ, hắn cũng hỏi thăm các thiếu nữ của Tara xem đã ngâm suối nước nóng đủ chưa. Nếu đã đủ rồi thì tiếp theo sẽ lên đường từ nơi này, chuẩn bị lấy Osaka làm điểm đến, dạo quanh thành phố này một phen.
Các thiếu nữ vừa nghe xong thì còn chờ gì nữa, rối rít bày tỏ có thể lên đường.
Cứ như vậy, Lâm Sơ Nhất lại dẫn theo một đám thiếu nữ xinh đẹp mở ra cuộc hành trình.
Chỉ có điều so với trước kia đi suối nước nóng, lần này bọn họ không ở mỗi nơi quá lâu, gần như chỉ ở thêm một đêm, sau đó ngày thứ hai lại tiếp tục lên đường.
Hơn nữa, vào buổi tối khi vào khách sạn, Jeon Boram lại bất ngờ chọn phòng kế bên phòng của Ham Eun Jung hoặc Qri. Kết quả lại thành ở hai người một phòng, khiến cho nàng không khỏi có chút thất vọng.
Sau đó khi đến Osaka, Lâm Sơ Nhất lại trực tiếp vào ở phòng tổng thống của Inter Continental Hotels. Phòng ngủ chính cộng với phòng khách, cả 7 người ở vừa đủ.
Tuy bề ngoài không được ở nhiều người như vậy, nhưng thẻ đen lại giải quyết tất cả vấn đề.
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Sơ Nhất thực sự được trải nghiệm cuộc sống như một Hoàng đế. Khi tỉnh dậy thì có những thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh.
Ra đến phòng khách lại bị một đám oanh Yến vây quanh, những mùi hương hoàn toàn khác biệt nhưng vô cùng mê người khiến cho hắn đắm chìm vào một giấc mộng đầy màu sắc.
Chỉ là vì lượng người đi lại ở Osaka vẫn còn nhiều, nên những ngày sau đi chơi, Lâm Sơ Nhất sẽ không đi cùng các nàng nữa. Chỉ cho Đạn và Ô Nha đi theo bảo vệ, vốn còn muốn để Park Ji Yeon cầm thẻ của mình đi mua sắm, kết quả lại bị nàng trực tiếp cự tuyệt.
Nhìn ánh mắt quật cường của con khủng long nhỏ này, Lâm Sơ Nhất cười một tiếng, rồi thu lại thẻ đen, chuyển sang ngồi trên ghế sofa chơi game.
Phụ nữ đi mua sắm, có thể không phải một ngày là có thể thỏa mãn. Vì vậy, lần này Lâm Sơ Nhất cũng dừng lại ở đây mấy ngày, mỗi ngày đều ôm một cô thiếu nữ thức dậy, sau đó ra ngoài hòa vào đám đông phụ nữ khác để tận hưởng cảnh đẹp được vây quanh bởi các nàng.
Trong lúc đó, hắn cũng nhận được không ít quà, các cô gái đều tặng hắn.
Tỷ như bút máy, khuy măng sét, vớ, dây nịt, ngay cả quần lót Park Ji Yeon cũng mua cho hắn mấy cái.
Theo như lời nàng nói thì là, oppa ngươi mặc cái này sẽ càng men hơn.
Nhưng mà Lâm Sơ Nhất nhìn cái quần lót màu cam kia, vẫn cảm thấy mình bị cô nàng này trêu đùa.
Cho đến buổi sáng kết thúc chuyến đi chơi, Lâm Sơ Nhất nhìn những người thuộc Tara đang thu dọn hành lý trong phòng khách, lúc này mới phát hiện cơn cuồng mua sắm của các nàng mấy ngày nay thật là điên cuồng.
Vốn dĩ mỗi người chỉ có một cái vali, kết quả giờ thu dọn lại mới thấy, dù mỗi người hai cái vali cũng không đủ chỗ chứa đồ cho các nàng.
"Các ngươi có đem giá trị con người của mình cũng để lại ở Osaka luôn rồi hay không?"
Nhìn đống hành lý kia, Lâm Sơ Nhất nhìn về phía mọi người của Tara cười nói, "Lâu như vậy không có hoạt động gì, thu nhập còn chứ?"
Jeon Boram không biết nói gì, liếc người này một cái, sau đó nói thẳng ra câu trả lời được tất cả các thành viên công nhận, "Coi như làm rẻ cho ngươi đó, chúng ta thật sự không có tiền. Lúc về sẽ đi tìm công ty giải ước, sau đó sẽ nhờ cậy ngươi thôi."
Qri tiếp lời, "Còn nữa, phí giải ước tự chúng ta trả, chỉ là phải đợi kiếm được tiền rồi từ từ trả, chuyện này có thể ghi vào hợp đồng được."
"Ta thì không vấn đề gì, nhưng mà cái tính tiêu xài trả thù của các ngươi thế này, đúng là không chừa chút đường lui nào a."
Đối với sự lựa chọn của Qri và những người khác, Lâm Sơ Nhất cũng hiểu, sự rõ ràng giữa công và tư như vậy khiến hắn rất thích.
Vì vậy, sau khi cười nhẹ một tiếng, hắn vuốt cằm nhìn Jimmy, "Jimmy, ngươi về bảo Alina theo dõi tình hình của công ty các nàng một chút. Chỗ nào hợp đồng không hợp lý thì kiện trực tiếp, bị bóc lột lâu như vậy rồi, xem xem có lấy lại được chút nào không."
Nếu mấy người trước mắt đều đã chọn đi theo, thì Lâm Sơ Nhất sẽ phải giúp các nàng giải quyết trước những rắc rối, hơn nữa giảm số tiền phải bồi thường xuống mức thấp nhất có thể.
Jimmy lấy ra quyển sổ nhỏ, ghi lại việc tương đối quan trọng này, "Boss, trường hợp này tôi đề nghị giao cho Arteta Man xử lý thì tốt hơn, bởi vì các vấn đề của giới giải trí, giờ đã là do Arteta Man toàn quyền tiếp quản rồi, ở Bán Đảo cũng vậy."
"Vậy thì cứ để Arteta Man xử lý đi, làm nhanh vào, dao phải sắc. Dù là phải bỏ chút tài nguyên để đổi lấy bản hợp đồng này cũng không sao, ngược lại không thể để cho đối phương thoải mái, cứ nói với hắn như vậy."
Lâm Sơ Nhất suy nghĩ một chút, cũng đồng ý với cách nói của Jimmy, chỉ có điều dặn thêm một câu.
Mà những lời này của hắn, khiến cho đôi mắt của các cô gái bên cạnh trong giây lát phảng phất một tầng nhu quang, lấp lánh không thôi.
"Biết rồi, Boss." Jimmy gật đầu một cái, rồi lui ra khỏi phòng để trực tiếp liên lạc với Arteta Man.
Lâm Sơ Nhất còn lại ngồi trên ghế sofa nhìn vẻ mặt khác nhau của các cô gái, cười nói, "Sao ai nấy cũng biểu hiện như vậy hết thế?"
"Oppa, thật ra không cần phải lãng phí tài nguyên như vậy đâu." Mọi người ngại ngùng lên tiếng, chỉ có thể để Park Ji Yeon mở lời.
"Ngàn vàng khó mua được niềm vui, với lại, ta cảm thấy rằng cái tên Arteta Man kia đủ sức, mới có thể giải quyết hợp đồng của các ngươi mà không cần dùng đến sức lực. Cho nên a, ta chỉ đang phòng bị trước thôi, vấn đề không lớn."
Lâm Sơ Nhất cười xoa xoa mái tóc của Park Ji Yeon, để cho nàng hoặc có thể là mọi người không cần quá lo lắng.
Nếu Lâm Sơ Nhất đã nói vậy, Park Ji Yeon cũng chỉ còn cách quay sang nhìn các tỷ tỷ của mình, sau khi thấy mọi người đều gật đầu thì cũng không nói gì thêm.
Kết thúc đề tài này, mọi người lại tiếp tục thu dọn hành lý. Nhìn cái đống hành lý to đùng kia, Lâm Sơ Nhất cũng rất vui vì ở đây ngoài hắn ra, còn có Lão Cẩu và những người khác nữa.
Nếu không thì, chắc chắn phải gọi đến mấy người phục vụ mới khiêng hết được đống hành lý này xuống lầu mất.
Sau khi thu dọn xong hành lý, mọi người liền trực tiếp đến sân bay. Chiếc ba âm 787 kia đã sớm được sắp xếp bởi Jimmy, đã bay từ sân bay Kobe đến rồi, cho nên lần này bọn họ chỉ cần cất cánh trực tiếp từ Osaka là được, không cần phải đến sân bay Kobe nữa.
Hơn nữa, cộng thêm việc tất cả thành viên của Tara quyết định muốn giải ước, nên điểm đến lần này sẽ không bay đến Tokyo mà sẽ bay thẳng đến Seoul. Mặc dù đã có người của Arteta Man phụ trách việc giải quyết giải ước, nhưng các nàng cũng cần có mặt để đối chiếu một số vấn đề trong hợp đồng.
Ngoài ra, việc thanh toán sau này cùng với việc chuyển hành lý nhà trọ, các nàng cũng cần phải trở về để xử lý.
...
...
Bán Đảo Seoul, hôm nay trời tuy âm u nhưng nhiệt độ lại rất dễ chịu.
Trong phòng trọ, đào ôm lấy cánh tay Tống Thiến, mặt mày hớn hở cười nói, "Tỷ tỷ, sau này sẽ khổ cho tỷ rồi."
"Biết rồi, ngươi nói đi nói lại nãy giờ rồi. Rốt cuộc là ngươi đang làm phiền ta đấy hay là đang khoe khoang với ta đây?"
Đánh nhẹ vào đầu đứa trẻ Shirley này một cái, Tống Thiến có chút buồn cười nhìn nàng, nhưng vẫn dặn dò, "Đi chơi thì cũng phải nhớ mà về nhé. Lịch trình sự kiện cuối năm kín mít cả rồi đấy, ngươi đừng có mà ham chơi quá lại quên mất đấy."
"Biết rồi, sẽ không quên đâu. Đến lúc đó cùng lắm tỷ tỷ nhắc nhở em một tiếng thôi, lúc nào cũng bay về được mà~."
Đầu tiên là nghiêm túc cam đoan, sau đó đào nghĩ một lát, sợ rằng mình ham chơi quá mà không để ý, vì thế liền vội vàng làm nũng nhìn Tống Thiến, ghé vào tai nàng nhỏ giọng cười nói, "Coi như là em đã sớm nhận được tiền lãi từ cái phòng ngủ trên máy bay của tỷ trước rồi đó, hừ hừ hừ."
Câu nói này khiến Tống Thiến đỏ bừng cả mặt, ký ức cũng theo đó hiện về những hình ảnh ngược lại trên không trung vạn mét đó, cả người nổi hết da gà.
Rồi thì lại có chút thẹn quá hóa giận ôm lấy đào, mặt mày ngượng ngùng, "Shirley a, ngươi hư quá rồi đó, giờ còn dám uy hiếp cả tỷ nữa rồi nha. Nói, tên kia còn nói gì nữa?"
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, lần tới gặp nhất định phải đánh cho Lâm Sơ Nhất một trận, cái tên kia mồm miệng chẳng có chút gì kín đáo cả, chuyện này mà cũng dám ăn nói bậy bạ sao?
"Không có, oppa không nói gì hết, là tự em đoán được đó."
Đào giơ tay lên đầu hàng, cười ha hả, "Bởi vì em không tin một người như oppa, sẽ bỏ qua cho tỷ trong hoàn cảnh đó đâu, tuyệt đối không thể nào."
Lời của đào khiến cho Tống Thiến cũng nhớ lại khuôn mặt sói đói của Lâm Sơ Nhất lúc đó, theo bản năng gật đầu đồng ý. Rồi sau khi phản ứng lại, thấy được nụ cười hớn hở kia của đào, nhất thời liền dừng lại.
"Này, đừng có cười nữa, mau thu dọn đồ đạc đi. Tên kia ở đâu, ngươi có nói cho hắn biết là ngươi có thể nghỉ ngơi rồi chưa?"
"Chưa nói gì hết, oppa mấy hôm trước vẫn còn ở Osaka mà, chắc bây giờ còn bên đó đấy. Em muốn cho anh ấy một bất ngờ, trực tiếp đến tìm anh ấy."
Lắc đầu, đào nghĩ trước giờ đều là oppa mang lại bất ngờ cho mình, lần này cũng muốn làm cho anh ấy bất ngờ một lần.
Kết quả là Tống Thiến sau khi nghe lời của nàng, biểu cảm hơi ngây ra, cười rồi lại thè lưỡi, "À, ra là vậy hả, thế thì xong đời rồi, Shirley ơi."
Đào thấy vẻ mặt này của Tống Thiến thì sắc mặt xám xịt lại, "Không thể nào, tỷ tỷ, chị đã nói cho oppa rồi hả?"
"Ừ, ta nghĩ ngươi có nói với hắn rồi, cho nên tối hôm qua sau khi trò chuyện vu vơ cùng hắn, đã lỡ miệng."
Đầu lưỡi dễ thương chậm rãi thu lại, Tống Thiến buông lỏng Shirley vừa bị nàng trừng phạt, như thể làm sai chuyện gì.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngay sau khi Tống Thiến vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động cũng vang lên ngay. Hai người theo bản năng cúi đầu liếc nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn trà, trên đó là ảnh chụp chung của Lâm Sơ Nhất và nụ cười rạng rỡ của Đào chiếm trọn màn hình.
Tống Thiến liếc nhìn sắc trời bên ngoài, "Chắc là hắn đến rồi."
"Được rồi, xem ra ta bị lỡ mất niềm vui bất ngờ rồi." Đào cũng không hề trách móc Tống Thiến, chỉ có chút chán nản mà thôi. Sau đó cầm điện thoại di động lên, bắt máy, "Alo, oppa, em xuống ngay đây."
Tại bãi đỗ xe, lời của Lâm Sơ Nhất còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe thấy giọng nói ỉu xìu của Đào, "Ừm, em ở bãi đỗ xe, sao vậy, giọng nghe mệt thế?"
"Không có gì, em xuống nói với anh."
Bĩu môi, Đào liếc nhìn Tống Thiến đang cười hì hì, sau đó xoay người cầm chiếc túi xách nhỏ trên ghế sofa rồi đi xuống. Về hành lý thì từ khi đi ra ngoài nhiều lần với Lâm Sơ Nhất, nàng đã quen có Jimmy sắp xếp mọi thứ đầy đủ cả rồi.
Huống hồ, nàng còn có Annie ở đây nữa.
Vài phút sau, Đào với vẻ mặt ủ rũ ngồi vào bên cạnh Lâm Sơ Nhất. Lâm Sơ Nhất nhìn kỹ mấy lần sắc mặt của Đào thấy không hề mệt mỏi hay tái nhợt thì mới thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi, "Sao vậy, ủ rũ cúi đầu thế kia, có chỗ nào không vui à?"
"Em vốn còn định nói sẽ đi máy bay đến Osaka tìm oppa, để tạo bất ngờ cho anh."
Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Lâm Sơ Nhất bật cười, cũng hiểu ra tại sao vừa nãy trong điện thoại như nghe thấy tiếng cười của Tống Thiến, "À, biết rồi, là do Tỷ Tỷ của em phá hỏng đúng không?"
"Hừ, không thèm để ý đến anh."
Nói xong còn bị trêu ghẹo, Đào liền làm bộ tức giận.
Nhưng mà Lâm Sơ Nhất chỉ cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói một câu, "Đào à, không nhớ oppa hả?"
Cái miệng nhỏ mới vừa bĩu ra, ngay lập tức hết giận, sau đó lộn một vòng ngã vào trong ngực Lâm Sơ Nhất, "oppa anh chỉ biết bắt nạt em, chỉ biết bắt nạt em. Làm sao có thể không nhớ anh chứ, nhớ đến em sắp phát điên rồi."
"Từ lúc biết kỳ nghỉ này chúng ta có thể đi du lịch, em đã không ngừng nhớ đến anh rồi." Nói đến cuối, cái miệng nhỏ của Đào cũng đã trề ra, tủi thân thút thít.
Kết quả liền bị Lâm Sơ Nhất chặn lại, trao cho một nụ hôn gặp mặt.
Mút mát, hít thở, mút mát, hít thở, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng buông lỏng bờ môi.
Đào được Lâm Sơ Nhất ôm vào trong ngực, liếc nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nghi hoặc nói, "oppa, hình như đây không phải là đường về nhà trọ."
"Về nhà trọ gì chứ, đi thẳng lên đường du lịch luôn."
Ôm cô bạn gái trong lòng, hai tay của Lâm Sơ Nhất rất hiếm khi yên tĩnh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng và đùi của nàng.
Nghe Lâm Sơ Nhất nói vậy, Đào liền lập tức ngồi thẳng người, hiếu kỳ nhìn oppa của mình, "Nhưng oppa, chúng ta định đi đâu chơi vậy?"
"Vốn là muốn cùng em đến Nam Cực ngắm cực quang, nhưng mà luôn cảm thấy hơi không ổn, cứ như là có một ảo giác chia ly vậy."
Vừa nói đến đây, Lâm Sơ Nhất thấy ngay biểu cảm không vui của Đào, liền vội vàng giải thích, "Anh không phải nói chúng ta, mà là có cái cảm giác không hay này thôi, nên không tính đưa em đến Nam Cực xem cực quang nữa."
"Vậy chúng ta đi đâu ạ?" Đào đương nhiên biết Lâm Sơ Nhất không phải nói về hai người bọn họ, chỉ là hơi phụng phịu không vui thôi.
"Ví dụ như, hồ Hurt ở Úc, đảo hình trái tim Fiji, sông Cầu Vồng ở Colombia, sông băng Jacob ở Greenland, công viên quốc gia đá màu ở Mỹ, thác nước cầu vồng ở công viên quốc gia Mitty, hẻm núi Mostnica ở Slovenia, hồ tiên ở đảo Skye Scotland, còn có hồ nước xanh lam trong công viên quốc gia ở bên chỗ chúng ta nữa."
Lâm Sơ Nhất một hơi liệt kê ra một loạt phong cảnh, sau đó nhìn về phía Đào, "Đào cứ tùy tiện chọn một nơi đi, những phong cảnh này chúng ta sẽ từ từ đi hết."
Nghe những địa điểm phong cảnh mà mình chưa từng nghe đến bên tai, Đào vẻ mặt kinh ngạc, "oppa anh tìm những phong cảnh này ở đâu ra vậy, em còn muốn nói sẽ đến một thành phố nào đó ở châu Âu, hoặc đi dạo quanh thành phố Biên Thành của các anh là được rồi đấy."
"Nghỉ phép mà đi thành phố thì có gì vui, muốn đi thì nên đi những nơi có cảnh đẹp thiên nhiên, cảm nhận vẻ đẹp rung động lòng người, còn tốt hơn nhiều so với đi dạo phố ở thành thị."
Lắc đầu, Lâm Sơ Nhất rất không đồng ý với ý tưởng của Đào, "Chọn một chỗ đi, làm điểm bắt đầu cho chuyến đi này của chúng ta."
Nhưng Đào lại có chút ngượng ngùng liếc nhìn Lâm Sơ Nhất, cẩn thận hỏi, "oppa anh có thể nói lại lần nữa không, vừa nãy anh nói nhanh quá, em không nhớ lắm."
Lông mày Lâm Sơ Nhất hơi nhếch lên, trực tiếp bật cười, sau đó liền bị cắn (liếm) một cái, cuối cùng mới nói lại một lần.
Lần này Đào nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong thì trực tiếp chọn hòn đảo hình trái tim kia, khi Lâm Sơ Nhất hỏi vì sao thì lý do của nàng cũng rất đơn giản, "Vì nó là hình trái tim mà, cũng giống như tình yêu của em đối với oppa, hình trái tim đó."
Nói xong, còn rất đáng yêu đưa tay ra trước ngực tạo thành hình trái tim. Ừ, tim sữa.
Nhân vì lần lên đường này, đảo hình trái tim là điểm du lịch nổi tiếng ở Fiji, mà Fiji cũng là một quốc gia ở Nam Thái Bình Dương. Nên Lâm Sơ Nhất trên đường đến sân bay đã nghĩ một lát, hay là để cho lão cẩu gọi luôn mấy anh em đang tu dưỡng trong biệt viện đi cùng.
Phòng còn hơn tránh, nhỡ đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thêm một người cũng thêm một phần sức.
Hơn nữa trên máy bay còn có Ám Karl, và Shay cũng chuẩn bị cho Lâm Sơ Nhất một vài đồ phòng thân. Loại đường kính lớn đó, cứ như thế mang theo hắn bay mấy nước. Nếu không có bên Dubai cấp cho Lâm Sơ Nhất xác nhận chiếc phi cơ này thì chắc đã bị nhốt trong phòng tối nhỏ rồi.
Cho nên lần này đi du lịch dã ngoại, Lâm Sơ Nhất nghĩ đi nghĩ lại vẫn làm xong chuẩn bị chu toàn, vừa mới bắt đầu một cuộc sống tiêu sái, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Lão cẩu nghe Lâm Sơ Nhất nói xong, liền gật đầu, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nâng cao cảnh giác. Lần này địa điểm muốn đi có lẽ không còn là những quốc gia hòa bình ở Đông Á nữa.
"oppa, nguy hiểm vậy sao? Hay là..."
Nghe Lâm Sơ Nhất và lão cẩu nói chuyện với nhau, Đào cũng có chút lo lắng. Nhưng mà lời còn chưa dứt thì đã bị Lâm Sơ Nhất ngắt lời, "Để phòng vạn nhất thôi, với lại, chúng ta chỉ đi chơi thôi mà, không phải đi làm gì cả. Thả lỏng đi, tin tưởng lão cẩu và bọn họ."
Lão cẩu lúc này cũng rất nghiêm túc đáp lời, "Cô Shirley, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho ngài và Boss, bằng cả sinh mạng."
"Đừng nói nghiêm trọng như vậy, em không nói nữa là được."
Sau nửa năm tiếp xúc với Annie, Đào cũng học được cách nói tiếng Anh trôi chảy của Annie. Kỹ năng này đã giúp cô nhiều lần tỏa sáng trên gameshow thời gian vừa qua, mà còn là giọng Anh Anh chuẩn, vừa khớp với giọng Mỹ Anh của Krystal, hai loại phong cách khác nhau.
"Được rồi, đừng lo lắng, cứ giao tình hình này cho lão cẩu đi, chúng ta cứ việc đi chơi thôi."
Tiếp tục ôm chặt cô gái trong lòng, Lâm Sơ Nhất cười mở TV lên, cùng Đào ngồi phía sau tiếp tục âu yếm nhau.
Đến tầm 10 phút sau, Jimmy đột nhiên thông qua bộ đàm nói với Lâm Sơ Nhất một câu, "Boss, nếu như ngài muốn đến đảo hình trái tim thì tôi đề nghị đến Maldives sẽ thú vị hơn."
"Maldives?"
Đào rời khỏi vòng tay của Lâm Sơ Nhất, nhìn xuống TV, hai người cùng nhìn về phía Jimmy.
Mà Jimmy cũng đưa chiếc máy tính bảng trong tay lại, "Vâng, Boss ngài nhìn đi. Fiji có hai đảo hình trái tim, một cái thì nhìn từ trên cao xuống, một cái thì có thể lên đảo. Nhưng cũng chỉ là dạng phong cảnh thôi, đi một chuyến là xong, trên đảo không có điều kiện để ở."
Nói xong, lại đưa chiếc máy tính bảng khác cho Đào tay không, "Cô Shirley cô cũng xem đi, cái ở Maldives này có biệt thự độc lập để ở. Nếu như cô và Boss là đi nghỉ phép thì đề nghị đi Maldives sẽ tốt hơn."
Đào lướt qua thông tin phong cảnh và hình ảnh trên máy tính bảng của Jimmy, sau đó lại tiến đến chỗ Lâm Sơ Nhất liếc nhìn tình hình bên trong máy tính bảng của hắn, rất đồng tình gật đầu, "oppa, hình như Jimmy nói cũng đúng đó."
"Vậy thì đi Maldives đi, anh cũng không ngờ lại có thể tự mình chuẩn bị được một hòn đảo hình trái tim thế này, thật lợi hại đó."
Nghe Đào cũng quyết định, Lâm Sơ Nhất cũng không buồn xem thông tin về Fiji nữa. Quả thật, không có chỗ ở thì sẽ mất đi cảm giác nghỉ phép.
Trước mặt Jimmy rất muốn nói với Boss của mình, thật ra cái gọi là đảo hình trái tim này, trên toàn cầu rất nhiều không đếm xuể, chỉ riêng Maldives đã có rất nhiều rồi.
Nhưng mà vì giữ thể diện và uy nghiêm cho Boss của mình trước mặt bạn gái, Jimmy vẫn là chọn cách tắt chiếc máy tính bảng thứ ba, không nhiều lời nữa.
Lão cẩu đang lái xe đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Buổi chiều, một chiếc máy bay Boeing 787 từ sân bay Incheon chậm rãi cất cánh.
Cuộc hành trình, bắt đầu!!!
Các vị độc giả từng đọc qua truyện của ta, đoạn địa điểm Lâm Sơ Nhất vừa kể có quen thuộc không ạ. Đó, cô nàng không đi được, giờ thì sắp được đi rồi nhé!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận