Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 631: Vai diễn tinh Lâm Sơ Nhất (length: 7694)

Buổi sáng cất cánh, buổi sáng đến.
Vừa ra khỏi khoang máy bay, ngước mặt nhìn lên bầu trời sân bay Kennedy, câu đầu tiên Lâm Sơ Nhất nói là, "Ta đã bảo đừng đi sớm như vậy rồi mà, ghét nhất cái sự chênh lệch thời gian này. Sáng bay, sáng đến, muốn ngủ cũng không ngủ được, phát điên mất thôi."
"Biết làm sao được, buổi chiều còn phải đi chụp tạp chí, chịu khó một chút đi." Kim Tiểu Cái ở sau lưng đẩy vai hắn một cái.
Jung Soo-youn bên cạnh cũng cười, "Không phải ngươi tự mình muốn đến sao, bọn ta đều bảo có thể mua vé chuyến khác mà."
"Than phiền chút cũng không được sao, hơn nữa, ta đến đây để làm gì, ngươi chẳng phải là biết rõ nhất sao." Lâm Sơ Nhất quay đầu liếc nhìn hai người, sau đó nhìn xuống đường băng, đám người thuộc tổ sản xuất chương trình đã bắt đầu ghi hình, "Gấp gáp vậy à."
"Hiếm khi có được cảnh quay trực tiếp thực tế như thế này, PD bọn họ muốn quay nhiều chút thôi." Kim Tiểu Cái giải thích.
Nhìn mấy lần rồi thu ánh mắt lại, Lâm Sơ Nhất gật đầu, "Ừ, vậy mọi người làm việc đi, ta không đi qua quán rượu với mọi người, phòng đã đặt xong rồi, đến lúc đó tự mọi người đăng ký là được."
"Oppa, lần này anh ở đâu vậy?" Seo Ju Hyun đi theo sau, mắt lóe lên hỏi một câu.
Mấy người còn lại cũng có chút hiếu kỳ nhìn người đàn ông này, chẳng còn cách nào khác, người này ở New York sở hữu khá nhiều bất động sản. Nếu không có chuyện đóng thuế bất động sản, phỏng chừng hắn sẽ mua nhiều hơn nữa.
"Mọi người ở gần công viên trung tâm, vậy ta sẽ ở penthouse ở gần đó thôi~, xong việc lúc nào có thể qua mở tiệc." Vốn là Lâm Sơ Nhất định ở khu vực thúy Beca, vì dưới nhà chính là khu phố, rất thoải mái.
Nhưng nghĩ đến Tiểu Lộc Bambi và Thái Tiểu Nhuyễn cũng ở gần công viên trung tâm, vậy liền tiện thể đến penthouse ở luôn.
Có nhiều nhà thì chẳng có nỗi phiền nào, nơi nào tiện thì cứ đến đó nghỉ ngơi.
"Vậy anh định ở đây mấy ngày, mấy ngày nay phải thu hình Gameshow, còn có quay chụp tạp chí nữa. Làm xong hết cũng phải 3, 4 ngày, đến lúc đó tính tiếp." Kim Tiểu Cái tính toán thời gian rồi nói với Lâm Sơ Nhất.
Nghe xong, Lâm Sơ Nhất nhún vai, "Không vấn đề, ta đến đây cũng phải bận mấy ngày, chỉ có điều buổi tối vẫn rảnh, xem thời gian của mọi người thôi."
"Tỷ Tỷ, bọn mình phải đi xuống rồi, PD bọn họ đang nhìn bọn mình kìa." Seo Ju Hyun đúng lúc thúc giục hai bóng người phía trước, trò chuyện mãi chưa hết à.
Kim Tiểu Cái liếc nhìn tình hình đường băng, vội đẩy Jung Soo-youn phía trước rồi đi xuống thang máy.
Phía sau, Seo Ju Hyun tạm biệt Lâm Sơ Nhất rồi cũng đi xuống theo.
Sau đó là Kim Hyo Yeon, Yuri, Sooyoung.
Chờ mấy người kia đều xuống đường băng, cuối cùng Tiểu Lộc Bambi và Tiểu Thái Dương mới chậm rãi từ phòng chờ đi ra.
"Ăn chưa no hay sao, ăn rồi còn mang, không cần thiết thế đâu."
Lâm Sơ Nhất dựa vào cửa máy bay nhìn tình hình hai người này, liền bật cười.
"Ngon." Lâm Tiểu Lộc cầm một miếng bánh trứng bơ cắn một cái, vừa vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông kia.
Bên cạnh, Tiểu Thái Dương vừa đi ngang qua liền đạp hắn một cái.
Ở trong Lưỡi Hái thương khố còn chưa hành hạ đủ sao, trên máy bay còn hành hạ hắn, làm nàng bị mấy người kia cười cho đi ngang qua.
Cú đá này Lâm Sơ Nhất không né, chỉ mặc cho Tiểu Thái Dương trút giận xuống.
Sau đó đứng trên nhìn xuống đường băng thêm chừng mười mấy phút, đợi các nàng lên xe rời đi, mới từ tiếp viên hàng không nhận lấy kính râm, mang đôi giày không quân số 1 đặt riêng, rồi đi xuống cầu thang.
Điều đáng tiếc duy nhất là nơi này không phải Los Angeles hay Miami, nếu không hắn đã có thể xỏ dép lê rồi.
Han So-hee đã đợi sẵn dưới đường băng, thấy Lâm Sơ Nhất vừa xuống liền hỏi, "Boss, đầu tiên chúng ta đi đâu?"
Lúc này, cô thư ký nhỏ mặc đồ công sở màu xanh lam, bên trong là áo sơ mi, váy ngắn công sở, đôi chân dài trắng nõn khép lại đứng yên tại chỗ, đi một đôi sandal cao gót hở mũi, để lộ mười đầu ngón chân tròn trịa, trên móng được sơn một màu tím nhạt, trông tựa như quả nho, quyến rũ vô cùng.
"Đi đến chỗ Lý Nhiên và đội môtơ trước đi, vừa xuống máy bay là họp, ta đúng là cố gắng cày cuốc quá rồi, thảo nào ta kiếm được tiền."
Lâm Sơ Nhất như nhận mệnh, ủ rũ trả lời, liền mềm nhũn ngồi xuống ghế, nhìn thấy Han So-hee bên cạnh bật cười, "Ơi Boss, không đến mức vậy chứ, anh cũng lâu không họp rồi mà, lâu lâu một lần có sao đâu."
"Hai tên kia mà túm được ta là không thoát được đâu, ngươi xem, chắc lại phải thức đêm làm việc liền một tuần lễ cho mà xem." Lâm Sơ Nhất bất lực nghĩ đến lần họp ở trang viên, hai mắt bắt đầu thất thần.
Lần này, Han So-hee không để ý đến vai diễn diễn sâu của ông chủ nữa, mở điện thoại thông báo tình hình với Lão Cẩu và Arthur, sau đó đoàn xe bắt đầu rời khỏi sân bay.
Mặc dù New York kẹt xe nghiêm trọng, nhưng đến phố Wall cũng không tốn quá nhiều thời gian, khoảng 40 phút sau đó, Lâm Sơ Nhất đã đứng trên đường phố rồi.
Ngẩng đầu nhìn rừng bê tông cốt thép, cảm nhận đám người hối hả sau lưng, tiếng nói các nước vang vọng bên tai.
Không sai, thành phố thoang thoảng mùi khai khai của nước tiểu này, đúng là New York rồi.
Ở phía sau, nếu Han So-hee không biết nguyên nhân và tình hình, có lẽ sẽ nghĩ ông chủ mình đang làm dáng hoặc đang cảm khái cái gì đó.
Nhưng nàng biết, Boss của nàng chỉ là không biết văn phòng mới nằm ở tòa nhà nào tầng mấy mà thôi, nên mới đứng ngẩn người ở đó.
"Boss, bên này."
Sau khi Han So-hee cất tiếng, Lâm Sơ Nhất liền quay đầu nhìn cô, "À, đến rồi."
Arthur bên cạnh hơi rũ mắt, Paul thì toe toét miệng, Judy thậm chí còn bật cười thành tiếng.
"Boss, anh làm ông chủ không xứng chức quá đấy, đến cả công ty ở đâu cũng không biết." Vừa dẫn Lâm Sơ Nhất đi về phía tòa nhà bên cạnh, Han So-hee vừa nhìn bóng dáng bên cạnh, có chút buồn cười, lại có chút tức giận nhìn hắn.
Nhưng mà Lâm Sơ Nhất lại bình thản tỏ vẻ bình thường, "Ta nhiều công ty như vậy, sao có thể nhớ hết từng cái chứ. Mà không phải còn có các ngươi sao, ta phải hiểu điểm phối hợp công việc chứ, như vậy mới là cảnh giới làm ông chủ cao nhất chứ."
"Phải phải phải, anh nói đúng, vậy Boss anh có biết khi nào bọn môtơ chuyển sang đây không?" Han So-hee vừa cười vừa hỏi.
"Cái này ta nhớ, đầu năm mà."
Thật ra Lâm Sơ Nhất không phải không biết, chỉ là không muốn lật trí nhớ ra mà thôi, đã thấy là không quên được đối với hắn vẫn là rất đơn giản, chỉ là cần nhớ lại thôi.
Nhưng khi có thư ký nhỏ và Arthur bên cạnh, hắn có thể lười biếng thì cứ lười, một chút ý định suy nghĩ cũng không muốn động não.
Trong lúc tán gẫu, mấy người đã đi tới cửa đại sảnh, hai nhân viên bảo vệ khi nhìn thấy Lão Cẩu phía sau, lại nhìn thấy Han So-hee một thân đồ công sở hạ Luyện Khí hơi thở, khẽ bước sang một bên nhường đường.
Những ánh mắt dò xét này, là người thông minh thì ai cũng có cả.
Ở bên kia, Thiếu Nữ Thời Đại vừa đến khách sạn đã gặp được một vài người quen...
Bạn cần đăng nhập để bình luận