Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 141: Rum Pum Pum Pum! (length: 15192)

Sân bay Incheon, bên ngoài phòng nghỉ dành cho khách quý, Jimmy chậm rãi đẩy cửa bước vào.
"Boss, cô Lâm đã được đưa đi rồi, chúng ta cũng có thể đi."
Trên ghế sofa, Lâm Sơ Nhất đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy thì mở mắt, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng hoan hô náo nhiệt, có chút không vui hỏi, "Biết bên ngoài đang đón máy bay của ai không?"
Jimmy cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt Lâm Sơ Nhất, cúi đầu đáp, "Hình như là một nhóm nam ca sĩ thần tượng, mấy thành viên của Bigbang."
Bigbang?
Câu trả lời của Jimmy khiến Lâm Sơ Nhất nhớ đến cái quán bar mà hắn gặp Đào lần đầu khi vừa đến đây, còn có cả những chuyện nổi tiếng về sau này.
"Kệ bọn họ đi, chúng ta đi lối VIP, không ồn ào đến chúng ta được, đi thôi."
Lúc vừa xuống máy bay, đáng lẽ Bambi sẽ cùng hắn về luôn. Nhưng bên ngoài đám fan đó, ngay cả đi lối VIP cũng hơi nguy hiểm, nên Lâm Sơ Nhất dứt khoát bảo lão cẩu sắp xếp người đưa nàng về trước, mình theo sau.
Dù tình hình lần này hơi không thoải mái, nhưng hắn cũng lười so đo với bọn họ. Đợi đến ngày nào thực sự chọc hắn khó chịu, thì tài phiệt cái gì, hắn cũng lật bàn cho xem, hắn không tin đến lúc đó đám hậu thuẫn ngu ngốc đó có thể vớt được hắn ra khỏi cục cảnh sát các nước khác.
Thực ra đối với những cái cảnh mà đám đông cứ chen lấn lấp đầy sân bay như thế, Lâm Sơ Nhất trước đây vẫn luôn không hiểu, chẳng phải có lối VIP sao? Từ khi có thẻ đen, hắn toàn ngồi máy bay và trực tiếp đi theo lối chuyên dụng dành cho khách VIP, gần như không bao giờ phải đi qua sảnh lớn kia nữa.
Trên đường về, Jimmy thấy Boss nhà mình thắc mắc thì giải thích cho hắn nghe. Thì ra là lối đi VIP đó, sân bay đều phải thu phí, còn thu theo đầu người hay theo lượt thì mỗi sân bay không giống nhau, Jimmy cũng không tiện nói.
Đương nhiên, thẻ đen thì ngoại lệ. Thẻ đen hàng năm đã giải quyết hết những chuyện rắc rối đó rồi.
"Vậy ý Jimmy là, mấy cái gọi là thần tượng minh tinh không phải không muốn đi lối VIP, mà là công ty không chịu bỏ tiền cho họ rồi?"
Ngồi dựa vào ghế sau, nghe Jimmy giải thích như vậy, Lâm Sơ Nhất thấy buồn cười.
"Có thể lắm, cũng có thể là công ty họ muốn giữ độ hot, hoặc là hút thêm chút lượt xem trên mạng thôi." Jimmy tuy không từng lăn lộn trong giới giải trí, nhưng làm ở vị trí quản lý của Shangrila, nên mấy bí mật về giới minh tinh anh biết còn nhiều hơn người ngoài.
"Cứ đồn thổi như vậy, rồi thành quen thôi, mà mấy đứa trẻ bây giờ lại thích như thế."
Gật đầu, Lâm Sơ Nhất có chút khinh bỉ bĩu môi.
Nghe thấy những lời này, Jimmy và lão cẩu đều cố nhịn cười. Boss nhà mình mới ngoài 20 tuổi mà lại nói như ông cụ non, hài quá đi.
"Khỏi nhịn cười làm gì, cười đi."
Lâm Sơ Nhất cũng nhận ra điều đó, dứt khoát bật TV lên, để lại không gian riêng cho bọn họ. Còn mình thì cầm điện thoại, tán gẫu với Bambi.
Nửa tiếng sau, xe chậm rãi dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm quen thuộc. Vì đây là lần đầu tiên Jimmy đến nên anh rất chăm chú nhìn ngắm xung quanh, ghi nhớ những thông tin đường xá để có thể đáp ứng nhanh nhất khi Lâm Sơ Nhất cần.
"Ta nghỉ ngơi trước, các ngươi cũng đi nghỉ đi. Đến đây thấy thoải mái hơn New York và Los Angeles nhiều, không cần quá căng thẳng đâu."
Nhìn lão cẩu và Jimmy, Lâm Sơ Nhất cười, "Chờ một thời gian nữa ta lại cho các ngươi về nước một chuyến, nghỉ phép cho thật đã."
Vừa về đến căn hộ, việc đầu tiên Lâm Sơ Nhất làm là nằm dài ra chiếc ghế sofa trên ban công, tận hưởng cảm giác quen thuộc này.
Ở đây có cả đội của Alina quản lý, nên căn hộ này và biệt thự bên kia đều có nhân viên chuyên nghiệp đến chăm sóc hàng ngày. Vì thế không lo nhà lâu ngày không có người ở, sàn nhà và đồ đạc sẽ bị bụi bẩn.
Căn hộ bên cạnh của Bambi cũng do Alina lo liệu, theo tính toán của cô, nhanh nhất có thể vào ở cuối tuần.
Nằm trên ghế sofa, phơi ánh nắng trưa chói chang, đón gió điều hòa mát mẻ.
Từ từ, Lâm Sơ Nhất cũng chìm vào giấc ngủ.
...
...
"Tỷ tỷ, chúng ta bao giờ thì được nghỉ ngơi đây? Cả tháng làm việc liên tục không nghỉ ngày đêm rồi, muốn chịu không nổi nữa rồi."
Luna, người luôn ít nói trong nhóm, lần này hiếm hoi than vãn với Tống Thiến. Amber cũng ở bên cạnh gật gù đồng tình, không chịu nổi nữa rồi.
Còn Tống Thiến thì lúc này sắc mặt cũng có vẻ mệt mỏi hơn trước rất nhiều.
Cô liếc nhìn Krystal và Shirley bên cạnh, Krystal cũng có vẻ mặt uể oải, còn Shirley trước đây vốn yếu ớt lại đang mặt mày tươi tỉnh chơi điện thoại, thỉnh thoảng còn bật cười.
Không so được a, không so được.
Thấy Shirley như vậy, Tống Thiến cũng ghen tị lẩm bẩm.
Tuy Shirley đều làm việc liên tục ngày đêm cùng cô, nhưng sau khi kết thúc một ngày làm việc, Shirley về đến căn hộ sẽ qua căn hộ Lâm Sơ Nhất thuê.
Ở đó, nhân viên chuyên nghiệp của Tứ Quý Tửu Điếm SPA sẽ mỗi tối mát-xa cho cô một lần để xua tan mệt mỏi trong ngày.
Quan trọng nhất là trước khi ngủ, Shirley sẽ được uống một bát thuốc tỉ mỉ chuẩn bị, nghe Annie nói hình như là canh của nữ vu Gypsy do nhà Alina truyền lại, xem tài liệu thì đó là thuốc.
Tuy không có chứng minh khoa học, nhưng kiểm tra hiệu quả và dinh dưỡng thì cực tốt, hơn nữa nguyên liệu cũng rất quý.
Vì được Lâm Sơ Nhất tận tâm chăm sóc như vậy, dù Shirley theo Tống Thiến đi làm việc liên tục ngày đêm thì tinh thần và sắc mặt vẫn luôn tốt.
Dù sao mỗi ngày Annie và Alina đều nhận được điện thoại của Boss, bọn họ thật sự không dám lơ là.
Có một lần trong lúc chờ lịch trình, mọi người buồn chán nên đã lén tính xem mỗi ngày Shirley tiêu hết bao nhiêu tiền. Tuy không có hóa đơn cụ thể, nhưng mọi người cũng biết sơ giá cả của SPA Tứ Quý.
Mà Shirley lại còn được phục vụ riêng, chắc chắn sẽ đắt hơn. Cộng thêm bát thuốc mà ngay cả Annie cũng phải nói đắt kia nữa, mỗi ngày ít nhất cũng tốn cả chục ngàn đô.
Sau khi tính ra những con số này, mọi người đều ngây người ra. Đến cả Krystal nhà giàu cũng ngạc nhiên nhìn Shirley.
Mười ngàn đô một ngày, bây giờ mỗi ngày mọi người chạy lịch trình, chia đều ra có lẽ còn không kiếm được nhiều tiền như thế.
Nên bây giờ Tống Thiến nhìn Shirley đầy tinh thần kia, vừa ghen tị vừa thấy càng ngày càng hài lòng về Lâm Sơ Nhất.
Tuy anh không thể ở cạnh Shirley, nhưng những gì nên làm và có thể làm, anh gần như đã làm đến cực hạn. Cho dù là tiền, cũng đổ hết vào.
Sau nghĩ lại, cô cũng không thể trách anh được, dù sao anh cũng không phải không muốn bên cạnh mà chỉ là do vấn đề thân phận mà thôi.
Suy nghĩ xoay một vòng, rồi lại quay về vấn đề mà Luna vừa nói, Tống Thiến suy nghĩ đến cuộc trò chuyện với người đại diện trước đó, "Cũng chỉ còn hôm nay thôi, sau hôm nay lịch trình của nhóm sẽ thưa ra vài ngày, mọi người luân phiên đi mấy chương trình phát thanh là được rồi."
"Tốt quá, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Tỷ tỷ, sẽ có bao nhiêu ngày?"
Amber nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc tầm hai ba ngày thôi, sau đó sẽ có chương trình quảng bá ca khúc mới." Tính toán thời gian xong, Tống Thiến trả lời.
Mọi người nghe xong đều nở nụ cười vui vẻ, lịch trình lần này tuy không phải là lịch trình "giết người" nhưng cũng không khác gì mấy. Nếu không có Shirley được bạn trai chống lưng giúp từ chối kha khá những lịch trình rác, chắc chắn là một lịch trình giết người rồi.
Dù sao hiệu quả lần này cũng coi như tốt nhất kể từ khi các cô ra mắt, nếu không tranh thủ nắm bắt thời cơ để kiếm thêm chút tiền mồ hôi nước mắt, ngu ngốc như công ty chắc cũng là quá ngu xuẩn rồi.
Đúng lúc này, Shirley như nhìn thấy tin gì bất ngờ, sau đó đứng dậy nhìn Tống Thiến với vẻ kích động, "Tỷ tỷ, có phải sau khi kết thúc lịch trình này thì buổi tối chúng ta không có lịch nữa đúng không?"
"Ừ, chương trình phát thanh tối nay cần hai người, ai đi cũng được."
Tống Thiến gật đầu, dường như đoán ra điều gì, "Sao thế, tên Lâm Sơ Nhất kia đến?"
"Hình như là vậy, vừa mới nhận được tin báo cửa căn hộ bị mở. Mà bình thường nhân viên dọn dẹp đều đến buổi sáng, bây giờ là buổi trưa rồi nên..."
Dù Shirley chưa nói hết nhưng giọng cô nghe như đã khẳng định điều đó rồi.
"Biết rồi, biết rồi. Vậy tối nay em đi với Soo Jung đi, các em nghỉ ngơi thật tốt." Tống Thiến nhìn Krystal, không phải cô thiên vị mà chương trình phát thanh có một chỗ cố định dành cho Krystal rồi.
Trong tâm trạng hưng phấn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, mấy người Shirley liền kết thúc hành trình, ở cúi người chào nói tạm biệt những PD, tiền bối kia xong. Shirley cũng không để ý lộ ra cái gì, trực tiếp liền ngồi lên chiếc xe thương vụ do Annie lái tới, sau đó tự mình đi trước.
Nhìn chiếc xe rời đi, một tiền bối ánh mắt nhìn về phía bãi đậu xe bên kia, một chiếc nhà xe.
Bạn trai tài phiệt của Fx Shirley, lại tặng nhà xe lại đưa xe siêu tốc độ, hơn nữa ở Yeouido còn có chiếc siêu du thuyền. Những tin tức này dường như đã là điều công khai trong giới, khiến cho bọn họ vừa mới còn muốn trêu đùa mấy nữ sinh này, nghĩ lại cũng không quá dám.
Mà khi đào vui vẻ chạy trở về nhà trọ, mở cửa định cho oppa nhà mình một kinh hỉ thì mùi thơm thức ăn đã xông vào mũi rồi.
"Về rồi à?"
Tiếng cửa mở khiến Lâm Sơ Nhất từ phòng bếp đi ra, nhìn đào đã lâu không gặp ở cửa, cũng khá, không gầy gò và tiều tụy như trong tưởng tượng, liền lộ ra nụ cười hài lòng và ôn nhu nhìn đào.
Hình ảnh Lâm Sơ Nhất trong dáng vẻ đầu bếp gia đình khiến đào hơi sững sờ, nhưng không nghĩ nhiều liền lao vào lòng đối phương. Ôm chặt đối phương, cảm nhận hơi thở và cảm giác quen thuộc như trước.
"Oppa, sao ngươi biết rõ ta sẽ về vậy?"
Ôm nhau mấy phút, đào lúc này mới có chút luyến tiếc buông Lâm Sơ Nhất ra, tò mò hỏi.
"Chị gái ngươi lộ tin tức."
Lâm Sơ Nhất nghĩ đến buổi trưa đột nhiên nhận được tin nhắn của Tống Thiến thì cũng cười, "Nàng nói ngươi muốn về, vội vàng chuẩn bị cho ngươi chút bất ngờ. Nghĩ đi nghĩ lại, bất ngờ gì cũng không bằng ngồi xuống ăn một bữa cơm ngon."
Nghe nói là tin tức của Tống Thiến, đào liền chu cái miệng nhỏ nhắn, "Tỷ tỷ sao có thể như vậy chứ, vốn dĩ ta còn muốn tạo bất ngờ cho oppa."
"Bất ngờ gì chứ, ngươi chính là niềm vui bất ngờ nhất của ta." Bản năng giơ tay lên xoa đầu nàng, sau đó đột nhiên nghĩ ra mình đang nấu cơm, vội vàng rụt tay lại, "A, quên mất, ta vừa đang nấu cơm, tay có hơi bẩn."
"Không sao, không hề bẩn."
Cử chỉ nhỏ nhặt của Lâm Sơ Nhất làm đào càng vui, đưa tay nắm lấy, mặt cọ xát vào.
"Đồ ngốc." Lâm Sơ Nhất nhẹ nhéo má nàng một cái rồi đẩy nàng về phòng ngủ, "Được rồi, ngươi đi tắm đi. Bên này làm thêm một bát canh nữa là có thể ăn cơm."
"Oppa, ta đến giúp ngươi. Ta muốn ăn cơm xong sẽ cùng nhau dọn rửa."
Đào có chút chủ động ôm lấy cánh tay Lâm Sơ Nhất, nũng nịu gọi, "Được không, được không?"
"Ta đã bao giờ cự tuyệt ngươi, ngốc."
Cười lắc đầu, Lâm Sơ Nhất dẫn đào vào bếp rồi đưa cho nàng một cọng hành, "Ngươi giúp ta rửa chút đi, còn lại không có gì cần giúp nữa, cứ chuẩn bị trước là được."
Có thể giúp một tay là được, đào cũng không kén chọn. Nói đúng hơn thì nàng không phải đến giúp, chỉ là muốn quấn lấy oppa nhà mình mà thôi.
Cuối cùng món canh nghêu cũng làm rất nhanh, nên đào vào phụ không mấy phút đã bắt đầu dọn thức ăn lên.
Bữa cơm này đào ăn rất vui vẻ, vừa ăn cũng vừa kể cho Lâm Sơ Nhất nghe những chuyện thú vị trong lịch trình, nhưng lại không hề nói với hắn về những vất vả và mệt mỏi.
Vì đào biết, nếu Lâm Sơ Nhất nghe nàng nói như vậy, chắc chắn vẫn sẽ nói câu kia, thôi thì em rút lui đi, anh nuôi em.
Nếu như trước kia, đào chắc chắn rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng bây giờ nàng đã có chút lý tưởng rồi. Không nói có thể giúp Lâm Sơ Nhất cái gì, ít nhất cũng phải kiếm ít tiền để lo cho trang phục và phụ kiện bên ngoài của oppa.
Ví dụ như, lần sau nhất định phải tặng Lâm Sơ Nhất chiếc đồng hồ đắt và xịn hơn của Yoona tỷ tỷ.
Đào dù không có tâm tư gì, nhưng vẫn có chút lòng tự ái.
Nên kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền, đó là vấn đề đau đầu nhất của đào dạo gần đây. Nhưng cũng may, công ty ngu ngốc đối với nàng khá là ưu ái tài nguyên, các hợp đồng đại sứ hình tượng và quảng cáo cứ ầm ầm rót vào người nàng.
Danh hiệu Tiểu công chúa ngốc nghếch, dù không quá danh chính ngôn thuận, nhưng cũng không phải nói suông mà được.
Sau khi kết thúc bữa tối, hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa trong bếp, rồi lại ở trong cái ôm công chúa của Lâm Sơ Nhất trở lại phòng ngủ.
Tắm, thổ lộ, quấn quýt.
Đêm đó trong nhà trọ, đào đã biểu diễn hơn nửa đêm những ca khúc chủ đề trong album của mình, giọng hát kéo dài đến quá nửa đêm, mới từ từ dừng lại.
Mà mấy bộ đĩa CD bài hát bị đào để lại ở nhà trọ, trong tay Lâm Sơ Nhất đã trở thành chiến tích kỷ niệm, rơi xuống đất.
Rum Pum Pum Pum!
Thật là một ca khúc hay!!!
Đến đây nào các vị, bạch sam ở đây chờ đã lâu rồi nhé!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận