Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 77: Hăm hở lắc lư người (length: 12396)

Vì đổi chỗ nghỉ ngơi, lại có chút lạ giường, Park Hyo Min sáng sớm đã tỉnh, nhìn căn phòng hành chính sang trọng trước mắt, nghĩ thế nào cũng cảm thấy như đang mơ.
Vốn dĩ công ty đã thông báo đúng lịch, yêu cầu mấy người cô đi tham gia vài buổi tiệc rượu. Kết quả, trong nháy mắt lại không biết từ đâu nhận được một thiệp mời dự tiệc, đến cả quản lý công ty cũng không dám lơ là, trực tiếp đồng ý.
Tiệc rượu với tiệc rượu, sự khác biệt thật lớn. Một bên là tư cách cá nhân, một bên là yến tiệc chính thức.
Kết quả là, Park Hyo Min ra mắt đã lâu, lần đầu tiên được trải nghiệm cái gọi là vui vẻ của giới tài phiệt.
Từ Seoul có máy bay đưa đón, lại tới dịch vụ khoang thương gia, cuối cùng đặt chân xuống đất nhận điện thoại, đều là những điều nàng chưa từng được hưởng thụ. Sau đó, nhờ Long thằng nhóc giải thích, nàng mới biết tất cả những thứ này đều do bạn trai của Choi Sulli sắp xếp.
Chính vì trải nghiệm đó, trong lòng nàng chợt nảy ra cái ý nghĩ, bản thân vất vả xông xáo, còn không bằng tìm một bạn trai tốt để sống qua ngày.
"Tỷ tỷ, dậy sớm vậy sao?" Sau lưng, thành viên mới của nhóm, Lý Nhã Lâm dụi mắt bước ra từ phòng mình.
"Ừm." Vì thời gian quen biết còn ngắn, Park Hyo Min cũng không quá nhiệt tình. Cô em gái này cũng rất hiểu chuyện, chào hỏi xong, liền đi lấy chai nước rồi lại trở về phòng.
Park Hyo Min cũng lấy điện thoại ra, mở máy điện thoại mà tối qua đã tắt. Vừa mở máy, liền nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
Nội dung rất thẳng thắn, trực tiếp hỏi mấy cô bây giờ đang ở đâu, tại sao tối qua lại tắt máy. Giọng điệu và lời lẽ rất tệ, âm lượng lại lớn, nếu giờ Park Hyo Min đang ở trước mặt hắn, có lẽ đã bị đánh rồi.
Có lẽ do đã quen với việc bị áp bức, Park Hyo Min không dám không nghe lời đối phương, liền báo cho đối phương chỗ mình đang ở. Sau khi cúp máy, nàng có chút nóng nảy đi tìm Park Ji Yeon, kể cho nàng nghe tình huống vừa rồi.
Park Ji Yeon vẫn còn ngái ngủ, nghe xong cũng trấn an tỷ tỷ, rồi tìm điện thoại của Lâm Sơ Nhất gọi.

Bên phòng tổng thống, hai người vừa mới thức dậy vẫn còn đang ngái ngủ nghe tiếng chuông điện thoại, cũng đành bỏ dở chút ôn tồn mở lời.
"Ai vậy."
Thấy Lâm Sơ Nhất cầm điện thoại lên, Đào có chút bực mình hỏi một câu, làm gián đoạn cô.
"Long thằng nhóc, ta nghe xem."
Thấy Park Ji Yeon gọi đến, Lâm Sơ Nhất cũng bắt máy, "Này, Long thằng nhóc, có chuyện gì?"
Từ lần say xỉn ở nhà trọ lần trước, cách xưng hô của Lâm Sơ Nhất với cô dần trở thành Long thằng nhóc, còn Park Ji Yeon cũng dần quen với cách gọi này.
Sau đó, cô kể lại tình huống vừa rồi của Park Hyo Min cho Lâm Sơ Nhất nghe một lượt, có chút lo lắng hỏi một câu.
"Oppa, nếu người đại diện đến đây làm ầm ĩ, có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không? Nếu ảnh hưởng, chúng em có thể đổi khách sạn, họ sẽ không làm phiền anh nữa."
"Không sao, nếu không có người ở trên tầng này, bọn họ lên không được đâu. Cứ nói là bên phía tiệc rượu đang liên lạc với các ngươi, đang bận công việc, không rảnh trả lời. Dù sao cũng nói các ngươi không biết gì, ngoài các ngươi ra còn có nhiều người mẫu, cứ như là đều gọi đến cho đủ người vậy thôi."
Nếu sau này có vấn đề gì, Shangrila sẽ giúp giải quyết. Không thì tốn mấy trăm ngàn đô la chỉ để làm cảnh sao? Khách hàng là thượng đế, là phải dùng tiền mua lấy dịch vụ chứ.
"Biết rồi, cảm ơn oppa."
Cúp điện thoại, Park Ji Yeon nghe thấy giọng của Đào ở bên cạnh Lâm Sơ Nhất. Dù tò mò tại sao Lâm Sơ Nhất đột nhiên lại giúp bọn họ giải vây, làm sao biết rõ, nhưng cô thông minh nhận ra, giờ không nên làm phiền đối phương là tốt nhất.

Buổi trưa, Shirley dẫn Lâm Sơ Nhất và Tống Thiến, cùng Krystal đến gặp mặt làm quen chính thức.
Trong phòng riêng, Lâm Sơ Nhất nhìn Tống Thiến đối diện, người mà lúc này vẫn còn khá non nớt, khác với dáng vẻ ngự tỷ sau này khi trở về nước, đưa tay trái ra trước, "Chào, ta tên là Lâm Sơ Nhất."
"Chào anh." Tống Thiến nhìn Lâm Sơ Nhất trước mặt, nói sao nhỉ, ấn tượng ban đầu rất đảo ngược, đảo ngược một cách bất thường.
Ban đầu, trước khi đến đây, Shirley đã kể là bạn trai mới tốt nghiệp đại học của cô đi chơi khắp châu Âu, nàng đã cảm thấy Lâm Sơ Nhất là kẻ lừa đảo. Kết quả, vào trưa hôm qua nàng nhận được thông báo rất đột ngột, nói phải đi tham gia tiệc rượu ở tận Pháp.
Nghe tin này, Tống Thiến lập tức nhìn Shirley, vì mấy ngày trước Shirley cũng nhận được một thư mời dự tiệc, cũng ở Pháp.
Shirley gật đầu, lúc đó Lâm Sơ Nhất cũng thông báo cho nàng biết tình huống này.
Còn màn đưa đón hoành tráng sau đó, khiến Tống Thiến và Krystal cũng ngây người như Park Hyo Min.
Cũng chính nhờ màn thao tác đậm chất nhà giàu này, mà Tống Thiến đã thay đổi hẳn thái độ với Lâm Sơ Nhất. Một sinh viên đại học ư? Mới tốt nghiệp, lẽ nào là phú nhị đại ở trong nước? Đi ra ngoài vui chơi với tiểu minh tinh, rồi sau đó về nước thừa kế gia sản?
Thấy sự đề phòng và khó hiểu trong mắt Tống Thiến, Lâm Sơ Nhất không giải thích gì thêm, dù sao đến lúc tự nhiên đối phương sẽ biết thôi. Giờ nói nhiều, ngược lại khiến cô nghĩ thêm, tội gì tự tìm phiền phức chứ.
Ngược lại, ánh mắt Krystal không hề giấu sự tò mò và đánh giá Lâm Sơ Nhất, điều đó khiến Lâm Sơ Nhất bất đắc dĩ nhìn lại đối phương một cái.
Nhìn đủ chưa?
Chưa đủ lắm.
Còn nhìn nữa là ta phản công đó nha.
Cứ tự nhiên.
Mấy ánh mắt qua lại, Lâm Sơ Nhất dứt khoát nhìn thẳng vào phần ngực lồ lộ dưới chiếc áo phông xanh nhạt của đối phương, trong lòng thầm tính toán. Rốt cuộc cái này lớn hơn một chút, hay cái lần trước mình cầm có vẻ đầy đặn hơn nhỉ?
Rùa con, vừa gọi lại bị Krystal ấn vào đầu Lâm Sơ Nhất, cô cố nén ý định đứng lên tạt nước nóng lên đầu đối phương, lảng mắt đi chỗ khác.
Khi đối phương vừa lảng mắt đi, Lâm Sơ Nhất cũng thu lại ánh mắt của mình.
Hai người chạm mặt nhau đúng lúc Shirley và Tống Thiến đang nói chuyện về tình hình bên người đại diện, nên không ai chú ý đến họ. Nếu không, có lẽ mối quan hệ giữa Đào và Krystal lại thêm một lớp băng nữa.
"Oppa, tiệc rượu khi nào bắt đầu vậy ạ?"
Shirley vừa kể lại lời Lâm Sơ Nhất nói với Park Ji Yeon cho Tống Thiến nghe xong, bỗng quay lại hỏi một câu.
"Ngày mai mà, trong thư mời chắc có ghi chứ, các cô không nhận được à?" Lâm Sơ Nhất nhớ rõ thời gian, ngược lại hắn hơi ngạc nhiên khi Shirley lại không biết chuyện này.
Tống Thiến và Shirley cùng lắc đầu, "Không có, thư mời đều do bên người đại diện giữ, nên em mới hỏi Shirley, không có thư mời thì phải làm sao."
"Tiệc rượu lần này là do ta tổ chức, các cô nghĩ ta cũng không có thư mời, vậy ta có vào được không?" Vẻ lo lắng của Tống Thiến khiến Lâm Sơ Nhất bật cười, câu trả lời cũng nhắc nhở nàng không cần lo lắng quá.
Cuối cùng, Tống Thiến vẫn không nhịn được hỏi, "Lâm Sơ Nhất, anh là phú nhị đại ở trong nước sao?"
"Tay trắng lập nghiệp, tất cả đều do tự mình phấn đấu."
Lâm Sơ Nhất vẻ mặt chính khí đáp trả câu hỏi của Tống Thiến, quay đầu nhìn giao diện hệ thống, còn thiếu hai đêm nữa là nhận được thưởng rồi, sắp tới rồi.
Nghe Lâm Sơ Nhất trả lời có vẻ đùa giỡn, Tống Thiến cũng không hỏi nữa.
Sau khi ăn trưa xong, Lâm Sơ Nhất cũng gọi quản gia Thêm Văn đến, dặn dò chuẩn bị lễ phục theo yêu cầu của mấy cô gái cho ngày mai.
Tống Thiến nghe Lâm Sơ Nhất nói vậy, liền lên tiếng từ chối, "Không cần đâu, bọn em tự mang theo mấy bộ rồi."
"Lễ phục Hàn Quốc à?"
Lời nói của Tống Thiến khiến Lâm Sơ Nhất và cả quản gia Thêm Văn đang đứng bên cạnh cũng nhíu mày, bất quá vì có Lâm Sơ Nhất ở đây, Thêm Văn không lên tiếng.
Còn Lâm Sơ Nhất thì có chút buồn cười mà hỏi ngược lại Tống Thiến, "Chị gái, người Hàn bủn xỉn thế nào chị còn không rõ à, tiệc rượu lần này còn hoành tráng hơn mấy cái thảm đỏ Thanh Long của các cô nhiều đấy, mấy cái váy lụa trắng của các cô thì thôi đi."
Nói xong, hắn nghĩ một chút rồi nhắc nhở thêm, "Nếu sau này cô có ý định của mình, ở đây cũng có vài đại ca người mình đó, lấy được số của họ thì sau này cô một mình tung bay cũng được. Cái công ty ngốc nghếch kia cũng chỉ làm mưa làm gió ở Seoul thôi, ra ngoài thì có là gì, cố gắng lên đi."
Dù hiện giờ Lâm Sơ Nhất chưa khiến công ty ngu ngốc kia nể mặt, nhưng không có nghĩa là sau này hắn vẫn như vậy. Vì thế, với mấy công ty hút máu ở Seoul, Lâm Sơ Nhất luôn muốn mắng cho hả dạ.
Đến khi có năng lực, ý định của hắn là mở một Văn phòng Luật Quốc tế ở Seoul, tìm mấy người có quyền thế quốc tế ném tới đó, chuyên nghiệp giải quyết vấn đề hợp đồng bá vương cho mấy cô em gái đáng thương.
Để mấy cái công ty kinh doanh đó nếm thử sự lợi hại của thiết quyền chủ nghĩa tư bản.
Một đấm này, công lực 1 triệu đô, mày đỡ nổi không? Có tiền thì có thể tiêu thế nào cũng được, chỉ cần tuân thủ một nguyên tắc.
Không vui, vậy hãy để tiền tiêu cho vui vẻ; tức giận, thì cứ lấp đầy miệng cống rãnh rác rưởi này.
Con đường này phỏng chừng còn phải từ từ đi, bản thân chiếc thuyền lớn này mới vừa dương buồm, cũng còn chưa xuất cảng đây. Bất quá tuy vậy cũng không trở ngại hắn trước từ mấy cái người đại diện đi theo tới bắt đầu, liền từ bước này bắt đầu đi về phía hình tượng cuối cùng.
Bên này mới hăm hở đem Tống Thiến mấy cô gái dọa cho sửng sốt một chút, chờ đến đối phương sau khi rời đi, Lâm Sơ Nhất lúc này mới vội vàng từ trong túi móc ra chiếc điện thoại di động vẫn luôn rung.
Thật may tốc độ tay khá nhanh, vừa mới điện thoại di động rung lên liền bị hắn đè nút âm lượng xuống, nhờ vậy mới không có vang lên. Nếu không vừa rồi câu nói vĩ đại kia, đã bị tiếng chuông điện thoại này đụng tan tành rồi.
Cúi đầu nhìn một cái, tên Jessica sáng loáng lóe lên ở phía trên.
"Sao lại là người này nữa vậy."
Từ lần buổi tối kia, Jessica bị hắn đánh bại một lần, hai người là vẫn luôn không liên lạc gì nữa. Đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, thế nào Lâm Sơ Nhất cũng có chút kinh ngạc.
Cuối cùng hắn vẫn là nghe máy, "Alo."
"Tới đón ta ở chỗ Claire đại sư đi."
Vừa kết nối, đầu dây bên kia Jessica đã truyền đến giọng nói của nàng, còn có yêu cầu đó.
Lâm Sơ Nhất trực tiếp hỏi lại một câu, "Jessica, tại sao ngươi lại cảm thấy ta nhất định phải đi đón ngươi a."
Ven đường, Jessica cắn môi, "Đồ rùa, bởi vì ngươi cho sai thông tin, hại ta phí công một chuyến, nơi này không có người này."
Mặc dù mục đích chính của mình không phải đến tìm người đại sư này, nhưng đến rồi mới phát hiện bên trong căn bản không có người này, cũng khiến nàng tức giận.
Lâm Sơ Nhất nghe một chút, biểu cảm cứng đờ, sau đó mới phản ứng được vấn đề về thời gian.
Đó là ở đời trước của hắn 15 năm sau mới có, bây giờ mới có 13 năm, sớm hai năm, phỏng chừng còn chưa chuyển đến ở đâu.
Vậy là vừa nãy còn dám chất vấn đối phương Lâm Sơ Nhất lần đầu tiên, lập tức tỏ vẻ vô cùng áy náy, đi mượn quầy chìa khóa xe, tự mình đi đón đối phương.
Đuổi theo không nổi thì thôi, chư vị đừng có nuôi, nuôi nữa là phải chết. Muốn nuôi truyện thì chờ sau đi, chương mới hy vọng mọi người kéo đến cuối, đuổi theo đọc không nổi rất phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận