Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 265: Nhân duyên cùng ký Vương (length: 15899)

Lại vừa là một ngày sáng sớm, Lâm Sơ Nhất ở cửa nhà.
"Cha, các ngươi về đi thôi, chúng ta đưa Tống Thiến ra sân bay rồi trở lại, rất nhanh."
Ngồi vào ghế lái, Lâm Sơ Nhất thấy hai lão nhân vẫn còn đang cùng đào và Tống Thiến nắm tay nói lời từ biệt, cũng có chút xấu hổ, "Thật không cần phải vậy đâu, cũng không phải đi xa xôi gì. Lần sau có rảnh, ta lại đưa nàng đến chơi là được."
Sau đó liền bị một cái tát vào đầu, Lâm Sơ Nhất kịp thời kéo cửa kính xe lên, ở trong đó giả làm đà điểu.
Mấy người bên ngoài nói lời từ biệt mất tới mười mấy phút. Nếu không phải có máy bay tư nhân, mà phải ra sân bay để lên máy bay thì, không chừng đã trễ chuyến rồi.
Mười mấy phút sau, đào và Tống Thiến rốt cuộc cũng lên xe, chỉ là sau khi lên xe Tống Thiến vẫn tiếp tục đứng ở cửa sổ, nói với hai lão nhân đủ thứ chuyện giữ gìn sức khỏe, chú ý ăn uống, và không quên nói nếu nhớ nàng thì cứ gọi điện cho nàng.
Nghe vậy, Lâm Sơ Nhất từ kính chiếu hậu liếc nhìn Tống Thiến một cách kinh ngạc, mãi đến khi xe khởi hành mới hỏi: "Ngươi lưu số điện thoại cho ba mẹ ta à?"
"Kỳ lạ lắm sao? Hay là ngươi không muốn ta lưu?" Tống Thiến quay đầu liếc nhìn hai bóng người đang đứng ven đường, rõ ràng mới có mấy ngày chung sống mà đã có chút không nỡ rời rồi.
Lâm Sơ Nhất lắc đầu, "Ngược lại ta thì không sao, chỉ sợ bọn họ hay quấy rầy ngươi."
Dọc đường đi, ba người trò chuyện về chuyện Tết, cho đến sân bay cũng là lái xe thẳng vào một khu đất bằng ở trong sân bay.
Ở đó, máy bay đã được chuẩn bị sẵn sàng từ lâu để cất cánh.
Vốn dĩ Lâm Sơ Nhất và đào định đưa Tống Thiến về, nhưng mấy ngày này Tống Thiến suy đi nghĩ lại vẫn là không cần. Người đi rồi sẽ về, tiền bạc là chuyện nhỏ, lãng phí thời gian mới là chuyện lớn.
Thế là, tối hôm qua cô nàng đã thức khuya nói chuyện đến mức thuyết phục được Lâm Sơ Nhất và đào, không để hai người này đưa mình về.
Nhưng Lâm Sơ Nhất vẫn cứ muốn để Jimmy đưa nàng về nhà, sau đó sẽ rời đi. Về chuyện này, Tống Thiến cũng đã đồng ý, dù sao Jimmy cũng cần được nghỉ ngơi, đi cùng với mình cũng là chuyện bình thường.
Một lát sau, nhìn Tống Thiến cùng Jimmy cộng thêm đạn đồng thời lên máy bay, Lâm Sơ Nhất và đào cũng rốt cuộc ngồi trở lại xe.
"Oppa, chúng ta sau đó phải làm gì đây?"
Mấy ngày nay, đào cũng đã chơi rất vui vẻ, dù trước đó cô muốn cùng Tống Thiến đi chơi mấy ngày, nhưng bây giờ thì không đi được.
Nhưng ở chỗ này, đào cũng không thấy có gì không ổn, hơn nữa nàng còn cảm thấy hình như tạm thời chưa muốn hết chơi ở đây.
Lâm Sơ Nhất liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Thời gian cũng còn chút, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đến một ngôi miếu ở đây cầu phúc nhé. Có một cái miếu Đại Tiên Nhân mà ta bị người nhà mang đi từ nhỏ, rất nhiều người già tới đó cầu. Không nói có linh nghiệm hay không, đi trải nghiệm một chút cũng tốt."
"Oppa, lòng thành là linh." Đào dạo này nói tiếng Trung ngày càng lưu loát, đây, nghe thấy Lâm Sơ Nhất nói vậy liền ôm lấy khuỷu tay hắn đón lời.
"Thông minh nha, cũng đã học được nhiều từ như vậy rồi. Không sai, lòng thành là linh, đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo một chút."
Lâm Sơ Nhất cười, sau đó ôm đào cùng lên xe. Lão cẩu rất tự nhiên ngồi vào ghế lái, sau đó nghe Lâm Sơ Nhất hiệu lệnh khởi hành.
Lại một lúc nữa, xe lần nữa trở lại trấn, chỉ là lần này không đi thẳng về nhà. Mà là ở một khúc ngoặt, quẹo vào một hướng khác.
Thấy càng ngày càng nhiều ruộng lúa và dân cư, đào tò mò nhìn Lâm Sơ Nhất, "Oppa, có phải đi nhầm đường rồi không? Lúc trước chúng ta đi Nihon, mấy ngôi đền miếu chẳng phải đều ở trong núi hoặc là trong thành thị sao?"
Nàng tuy chưa nói hết câu, nhưng ánh mắt nghi hoặc Lâm Sơ Nhất cũng đã nhìn thấy, "Ừ, nhưng ở chỗ này thì không giống vậy. Đền miếu chỗ chúng ta có lớn có nhỏ. Lớn thì giống ngươi nói đấy, còn nhỏ thì lại kiểu thâm tàng bất lộ, đều ở vùng quê."
"Vẫn có chút khó hiểu." Dù sao mới lần đầu đến đây, đào vẫn có chút khó hiểu.
Trong ấn tượng của nàng, đền miếu hẳn là giống như bên Nihon, đều rất trang nghiêm thanh tịnh, hoặc có thể ở trong hẻm nhỏ của khu thị thành. Nếu ở trong thôn, cũng sẽ cách xa khu dân cư, thường là ở dưới chân núi.
Chủ yếu vẫn là do sự khác biệt về văn hóa, khiến cho đào chỉ hiểu biết lơ mơ về văn hóa ở đây. Gần một năm nay nhờ có Lâm Sơ Nhất mà nàng đã bù đắp và thông thạo thêm nhiều điều thông thường. Nhưng đối với những điều này về văn hóa, thì vẫn phải từ từ làm quen thôi.
Đúng lúc này, xe từ từ dừng lại, "Boss, phía trước không có đường nữa rồi."
Đào nhìn ra bên ngoài, xe đã chạy đến một con đường mòn trong thôn rồi. Hơn nữa những người dân quanh đó cũng đang nhìn chiếc xe xuất hiện, dù sao cũng không nhận ra đây là ai.
"Xuống xe thôi, là ở gần đây, lát ta dắt ngươi đi vào." Lâm Sơ Nhất cười, rồi mở cửa xe dắt tay đào xuống. Để lão cẩu ở đó trông xe, rồi đi vào con đường mòn.
Vừa đi vào, đào đã thấy hai bên đường cũng có một số người dân trong thôn đang nhìn hai người, ánh mắt không phải kiểu tàn ác gì, mà là kiểu tò mò cùng vẻ nhìn chăm chú rất bình thản.
Có chút ngại ngùng đào đành rũ đầu xuống, để cho Lâm Sơ Nhất dắt tay mình từ từ bước về phía trước.
Đi tiếp một đoạn nữa, dần dần hai người đã đi sâu vào trong thôn. Đào từ lúc cúi đầu cũng đã ngẩng lên, ngắm nhìn phong cảnh thôn quê, sau đó nàng từ từ nghe thấy một mùi thơm kỳ lạ, so với mùi nàng ngửi được ở Nihon thì có chút tương tự, mà lại không giống.
Mùi rất nồng, thậm chí hơi hắc, nhưng lại mang theo chút vị ngọt.
Lâm Sơ Nhất khi thấy biểu cảm nhỏ của đào liền cười hỏi, "Ngửi thấy rồi à?"
"Ừm, nhưng mùi thơm này có hơi kỳ lạ." Đào gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn. Tuy trước mắt vẫn là một hẻm nhỏ trong thôn, nhưng trên không trung cách đó không xa, một đám khói bụi đang quanh quẩn trên trời, oppa nói chắc là ở chỗ đó.
"Hương dùng trong miếu ở nông thôn không chú trọng như vậy đâu, toàn bộ đều là loại hương sản xuất đại trà, đốt lên thì khói hương cứ mãi, lại còn rất khó ngửi."
Lâm Sơ Nhất người của đời sau từng đi qua rất nhiều danh lam thắng cảnh cổ tích, lúc rảnh rỗi có nghe qua những kiến thức này, giờ nói ra thì cũng coi như là đã dỗ dành được đào đang ngạc nhiên, lại càng thêm ngưỡng mộ sự uyên bác của người đàn ông này.
Đang tận hưởng sự ngưỡng mộ của người con gái mình yêu, Lâm Sơ Nhất cũng cười và tiếp tục dắt đào đi về phía trước, "Đi thôi, sắp đến rồi."
Đi qua hai chỗ ngoặt, một ngôi miếu nhỏ hiện ra trước mắt đào và Lâm Sơ Nhất. Ngôi miếu nhỏ này được xây ở cạnh ruộng đồng, một con đường mòn quanh co kéo dài từ trong thôn ra đó.
Ở trước mặt miếu, là một mảnh ruộng đất. Rất nhiều ông bà lão trong thôn đang vùi đầu làm ruộng vất vả, hoặc trồng rau, hoặc thu hoạch mùa. Cũng có người gánh nước tưới, còn có một vài đứa trẻ chạy nhảy nô đùa trên ruộng.
Còn ở sân miếu nhỏ kia, cũng không thiếu những người lớn tuổi đang dẫn con cháu mình đến thắp hương bái lễ.
Thấy một màn như vậy, đào liền quay sang hỏi Lâm Sơ Nhất, "Oppa, lần này chúng ta đến đây là để thắp hương à? Mà hình như chẳng mang gì hết."
Đào nhìn hai bàn tay trắng của mình và Lâm Sơ Nhất, có chút kỳ lạ.
"Trong miếu có, mà dù sao thắp hương cũng là chuyện nhỏ thôi. Ở đây còn có cả Nguyệt Lão, nói cách khác có thể cầu nhân duyên đấy, đào."
Lâm Sơ Nhất cười, sau đó kéo tay nàng đến gần. Ở trên bàn đặt gần cửa miếu, rất là thành thục rút mấy nén hương, rồi đưa cho đào.
Hương que ở các trấn rất rẻ, nên thường người ta sẽ chuẩn bị sẵn ở đây cho khách thập phương dùng. Với lại số lượng người đến cũng không nhiều, đương nhiên sẽ không hạn chế việc người ra vào như ở các thành phố lớn, cũng như hạn chế cả hương hỏa.
Đào nhận hương, ngẩng lên nhìn vào tấm biển phía trên với ba chữ mà mình không mấy quen thuộc, tâm tình bỗng trở nên có chút xao động.
Bởi vì nàng biết chữ 'nhân duyên', khi học về văn học, nàng đã nghe Tống Thiến nói về ý nghĩa của từ này.
Nó gần nghĩa với duyên phận, nhưng lại còn sâu sắc và lãng mạn hơn cả duyên phận.
Nhân duyên nhân duyên, đúng như ý nghĩa, hôn nhân duyên phận, chính là nhân duyên.
Vừa mới nghe Lâm Sơ Nhất nói nơi này có thể cầu nhân duyên, tâm trạng nàng liền có chút bất ổn. Về sau khi nghĩ đến hai chữ hôn nhân thì lại càng thêm mất bình tĩnh.
Lần đầu đến những ngôi miếu nhỏ như vậy, đào cũng hết sức cẩn thận để không va vào những người lớn tuổi hay bọn trẻ, mười ngón tay đan chặt với tay của Lâm Sơ Nhất đi theo từng bước chân của hắn, chầm chậm bước vào bên trong.
Vốn đào cứ nghĩ là ở đây chỉ có mình và Lâm Sơ Nhất là người trẻ thôi, bởi vì nhìn từ ngoài vào, cửa miếu gần như toàn là người già và trẻ con.
Mãi đến khi Lâm Sơ Nhất dẫn nàng vượt qua bậc cửa, bước vào bên trong, nàng mới phát hiện là có không ít các cặp đôi trẻ tuổi đang tụ tập ở một góc nhỏ nào đó, không rõ là đang làm gì.
"Oppa, ngươi nói là chỗ đó sao?" Nhìn cảnh tượng đó, đào có chút kích động kéo vạt áo của Lâm Sơ Nhất hỏi.
Lâm Sơ Nhất nghiêng đầu qua nhìn bên kia rồi cười, "Ừ, cứ lên hương trước đã, lát nữa ta đưa ngươi tới đó xem."
Đào rất ngoan ngoãn gật đầu, cùng với Lâm Sơ Nhất tiếp tục đi vào sâu bên trong miếu nhỏ.
Nhìn mấy tượng thần đất kia, rồi châm hương, cắm hương, cuối cùng thành kính cúi mình.
Mà theo một loạt chương trình kết thúc, Đào từ cuối năm đến nay vẫn luôn có chút bất an về tinh thần và ý tưởng, vào giờ khắc này không khỏi yên tĩnh lại.
Tiếp đó Lâm Sơ Nhất dẫn Đào cũng đi dạo một vòng miếu nhỏ, cuối cùng đến trung đình nơi đặt lư hương, cầm trong tay mấy nén hương cuối cùng cắm vào lò đã đầy tro hương.
Làm xong hết thảy những việc này, Lâm Sơ Nhất lúc này mới dắt tay Đào đi về phía bên hông miếu, nhưng cũng không trực tiếp chen vào đám tình nhân trẻ tuổi, mà đi đến cái bàn bên cạnh, cầm lên cái ống đựng quẻ trông rất cũ kỹ đưa cho Đào.
"Này, rút một que đi."
"Rút thế nào? Cầm trực tiếp sao?" Đào chưa từng thử, không biết.
Lâm Sơ Nhất liền cười biểu diễn cho nàng xem, hai tay cầm ống đựng quẻ, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, độ nghiêng từ từ tăng lên, cho đến khi một que xâm từ từ vượt qua những que còn lại, trồi ra.
Nhưng khi que sắp rơi ra, Lâm Sơ Nhất dừng lại, trả ống đựng quẻ lại cho Đào, "Giống như ta vừa nãy, nghĩ xem ngươi muốn hỏi điều gì, rồi lắc đi."
Thật thần kỳ, thật bí ẩn, khiến người ta khao khát một cảnh tượng như vậy, khiến nét mặt Đào từ vui sướng chuyển sang nghiêm túc.
Nhận lấy ống đựng quẻ từ Lâm Sơ Nhất, Đào ngước mắt nhìn Lâm Sơ Nhất đầy tình ý một lúc, mím môi, thầm nghĩ về mình và oppa, rồi từ từ lắc ống đựng quẻ trong tay.
Trong giờ khắc này, tiếng ồn ào náo nhiệt trong miếu chợt biến mất, trong thế giới riêng của Đào, tinh thần chỉ tập trung vào ống đựng quẻ trước mắt.
Câu nói vừa rồi của Lâm Sơ Nhất 'có thể hỏi về nhân duyên' khắc sâu trong tim nàng, đời này Đào chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Chầm chậm, một que xâm trong ống đựng quẻ từ từ nhô lên, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ và hồi hộp của Đào, que trượt ra khỏi ống đựng quẻ, rơi xuống đất.
Chưa đợi Lâm Sơ Nhất cúi xuống, Đào đã nhanh chóng nhặt lên, rồi nhìn vào que trúc, khóe miệng lập tức xịu xuống.
Tình huống này khiến Lâm Sơ Nhất hoảng sợ, vội vàng hỏi, "Sao vậy?"
Xong đời rồi, chẳng lẽ gặp điều xui xẻo sao?
"Oppa, quẻ tốt nhất chẳng phải có ba chữ sao, que này chỉ có hai chữ." Đào mím môi, cảm giác như muốn khóc. Dường như nếu một giây nữa không được an ủi, khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ bắt đầu khóc nức nở.
"Không thể nào đâu."
Lần này Lâm Sơ Nhất dẫn Đào đến đây, ngoài việc nơi đây có ngôi miếu nhỏ cầu duyên, cũng là muốn cho tâm trạng Đào vui vẻ hơn chút.
Vì hắn từ nhỏ đã đến đây, biết rõ việc rút quẻ ở miếu này phần lớn đều là quẻ tốt, rất ít quẻ trung bình hoặc hạ, quẻ hạ hạ càng không có.
Cho nên Lâm Sơ Nhất biết rõ những điều này chỉ là hù dọa, mới dẫn Đào đến, muốn dỗ dành cô bé đáng yêu này, tránh cho nàng ở nhà nghĩ lung tung, khiến tinh thần vừa mới khôi phục lại trở nên tồi tệ.
Chẳng qua nhiều năm như vậy không đến, có lẽ người ta đã đổi ống đựng quẻ rồi, có điều ống đựng quẻ vẫn giống như khi mình còn nhỏ hay chơi. Lâm Sơ Nhất thầm nghĩ, hy vọng không gặp xui xẻo, nếu vậy thì xong đời.
Sau đó hắn hơi hoảng hốt nhận lấy que trúc từ tay Đào, nhanh chóng nhìn vào chữ được khắc trên que.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, hắn liền sửng sốt. Liếc nhìn Đào, lại nhìn que trúc trên tay.
Lúc này, Lâm Sơ Nhất nghĩ rằng mình chỉ muốn làm Đào vui lên mà thôi, sao bây giờ lại cảm thấy có chút bất ngờ thế này?
"Oppa, sao thế, có thật là không tốt không?"
Thấy Lâm Sơ Nhất nhìn xung quanh phản ứng, Đào cũng sợ hãi đến mức khuôn mặt sắp khóc. Thật ra nàng cũng không quá tin những chuyện này, nhưng nàng rất tin Lâm Sơ Nhất.
Cho nên, nàng tưởng tượng như lời mình đã nói với Lâm Sơ Nhất, tấm lòng thành sẽ linh nghiệm để an ủi bản thân, nhưng giờ an ủi cũng không có được sao?
Thấy vẻ mặt nàng, Lâm Sơ Nhất vội lắc đầu, "Không phải không tốt, mà là quá tốt, quẻ Vương đó. Thật đấy, ta đây là lần đầu tiên gặp."
Lâm Sơ Nhất vừa nói, vừa đưa que trúc cho Đào, rồi lấy điện thoại ra gõ chữ "Ký Vương", để Đào nhìn chữ trên que trúc xem có đúng không.
Xác nhận oppa không lừa mình, khuôn mặt Đào liền từ ảm đạm chuyển sang tươi tắn, cười rạng rỡ nhìn Lâm Sơ Nhất.
"Oppa, vậy quẻ này nói gì?"
"Nếu là quẻ khác, chắc ta phải dẫn ngươi đi tìm người để giải nghĩa. Nhưng quẻ này thì ta biết rõ, gần như ai cũng biết." Lâm Sơ Nhất liếc nhìn que trúc lần nữa, cũng cảm thấy có chút thần kỳ.
Quẻ Vương này, hồi nhỏ mình đến đây không biết bao nhiêu lần cũng chưa thấy ai rút được. Trừ khi là người ta trực tiếp chọn loại đã được biết trước, còn kiểu rung quẻ như thế này thì thật chưa từng gặp.
Cho nên lúc này Lâm Sơ Nhất cũng có chút mơ hồ, chẳng lẽ thật sự có chuyện 'tâm thành sẽ linh' sao?
Mang theo những ý nghĩ này, Lâm Sơ Nhất dẫn Đào đi đến một cái giá đặt cạnh bàn, lật tấm thẻ giải quẻ phía trên cùng xuống đưa cho Đào.
Trên tấm thẻ này có rất ít chữ, phía bên phải là hai chữ to "Ký Vương".
Còn lại bên trái là hai hàng chữ từ phải qua trái...
Giai ngẫu thiên thành, thần tiên mỹ quyến vậy.
Còn cầu mong gì?
Giải quẻ: Đúng là giai ngẫu, thần tiên mỹ quyến. Trăm năm giai lão, không cần lại mịch lương duyên!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận