Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 552: Muốn dược không có, cần người ở nơi này (length: 7721)

Sau hai ngày ở trong đó, Lâm Sơ Nhất ru rú trong cái ổ nhỏ, tức là phòng làm việc bí thư của mình, tận hưởng đãi ngộ như một ông hoàng.
Ngoại trừ ngày đầu tiên hắn nấu ăn, hai ngày sau đó đều là Han So-hee hầu hạ hắn.
Buổi sáng, nàng nấu xong cơm rồi gọi hắn xuống ăn, quản lý tốt máy chơi game, chỉnh sẵn cửa ải chờ hắn tới chơi.
Buổi chiều, nàng giúp người đàn ông này chuẩn bị đồ uống, đá lạnh đầy đủ; trái cây, đồ ăn vặt. Đặt ở dưới mái hiên che nắng của cái bến nhỏ liền kề hồ ở sau vườn, nhìn hắn nằm trên ghế tắm nắng câu cá, phơi mình dưới ánh mặt trời.
Còn nàng thì ngồi bên cạnh, cười híp mắt nhìn chăm chú hắn.
Buổi tối, theo lệ lặn vận động, vỏ chăn một ngày đổi ba lần.
Hai ngày cứ như vậy trôi qua.
Sáng ngày thứ ba, từ trên giường lớn tỉnh dậy, Lâm Sơ Nhất quen thuộc đi vào phòng vệ sinh bên cạnh rửa mặt xong, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha ở ban công nhỏ nhìn bầu trời xanh biếc ngẩn người, xua tan cơn buồn ngủ chậm chạp.
Không biết bao lâu sau, Han So-hee đi tới phía sau hắn, mỉm cười nói: "Boss, đến giờ ăn cơm rồi."
"Có thể mang lên đây không, ta không muốn động."
Mùa xuân tuy không nóng bức như mùa hè, không khiến người ta lười biếng mệt mỏi, nhưng buổi sáng thì vẫn buồn ngủ.
"Boss, anh xem giờ đi, em nấu luôn bữa trưa rồi, sao mà em mang lên đây được."
Han So-hee vừa buồn cười vừa bước đến chỗ cái ghế sô pha "Cát Ưu nằm" trước mặt người đàn ông, nhìn mái tóc vừa mới ngủ dậy có chút bù xù rối bời, chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ hoàn mỹ và đẹp trai của hắn trong lòng nàng.
"Mệt, không muốn động." Lâm Sơ Nhất khẽ rên.
Sau đó Han So-hee định đưa tay kéo hắn dậy, kết quả ngược lại bị Lâm Sơ Nhất kéo vào lòng, giở trò trêu ghẹo một phen, cho đến khi cả người nàng tê dại, mặt mày phiếm hồng hắn mới chịu buông tay, đứng lên.
Nửa giờ sau, sau khi ăn xong bữa trưa, Lâm Sơ Nhất lại lần nữa "Cát Ưu nằm" trên ghế sô pha.
Đặt đĩa trái cây lên bàn trà ở phòng khách, Han So-hee lên tiếng: "Boss, Annie vừa nói với em, chị Shirley có một lịch trình muốn đến Paris."
"Paris?"
Mấy ngày nay, Đào vẫn luôn ở lại khu nhà trọ. Vì công ty vừa tiếp quản, có chút vấn đề hợp đồng, còn có vấn đề tài nguyên đều cần nghệ sĩ có mặt. Cho nên không chỉ mình nàng, tất cả nghệ sĩ ở đó rất hiếm khi ra ngoài trong mấy ngày này.
Như vậy đến lúc cần tìm người thì cũng sẽ gặp phiền phức.
Để cho lãnh đạo cấp cao mới của công ty có ấn tượng tốt, những người ngày thường kiêu căng khó thuần trong mấy ngày nay cũng an phận hơn rất nhiều.
Nhưng trong đó không có Jung Soo-youn, cô nàng "công chúa băng giá" này ngay sáng ngày thứ hai sau khi Lâm Sơ Nhất đưa nàng về nhà đã vội vàng bay đến Burgundy rồi.
Lâm Sơ Nhất suy nghĩ một chút về thời gian, rồi mở miệng hỏi: "Lịch trình Paris bây giờ, hẳn là Tuần lễ thời trang nhỉ?"
"Không sai." Han So-hee nhẹ nhàng gật đầu.
"Thêm Văn vừa hay ở bên đó, bảo Thêm Văn và Annie đối chiếu đi." Lâm Sơ Nhất không hề do dự nói ra những lời này.
Cũng không phải không tin tưởng Annie, chỉ là về mặt giao tiếp và xử lý vấn đề ở một tầng mức cao hơn, Annie thật sự không bằng Thêm Văn. Vì vậy để Đào không bị cánh truyền thông viết ra viết vào những chuyện linh tinh, Lâm Sơ Nhất trực tiếp để Thêm Văn tiếp tục xử lý.
"Vâng."
Han So-hee rất hiểu ý của Lâm Sơ Nhất, nên sau khi để đĩa trái cây xuống thì liền xoay người gọi điện cho Annie. Chờ bên Paris đến giờ ban ngày thì báo cho Thêm Văn biết tình hình.
Sau khi giao phó xong vấn đề liên quan đến Đào, Lâm Sơ Nhất lại lần nữa nằm ngang. Cắn một miếng táo, chơi điện thoại, xem mấy bình luận dưới hai video mà mình đã đăng.
Nếu video của Tiểu Lộc Bambi xem như bình thường thì video của Đào lại có chút không ổn.
Tứ Thuyết: Ai có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là quay kiểu gì không? Đây có phải là AI không? Ngọa Tào, video kiểu này tôi từng thấy rồi, loại mà mang theo cả hiệu ứng theo sau đó.
Bắc Phương Ma Phỉ: Đừng hỏi, hỏi là không biết. Trời ơi cái tài khoản này là sao thế? Tôi bò ra khỏi tường sang INS của YoonA và Shirley nhắn tin rồi mà cũng chẳng thấy ai hồi âm.
Phong Hỏa Chi Ca: Có khả năng đây là thật không?
Trí Mỹ Lệ Ngươi: Cẩu, có cẩu, trên lầu là cẩu. Đồ khốn nạn, đừng nói bừa như thế, sao có thể là thật chứ. Ta không tin, không thể nào, giả, tất cả đều là giả.
Tiểu Lộc Bambi Chủ: Nói xem video của YoonA thì sao, sao không ai nói gì vậy.
Oothing 1972: Không quan trọng, quan trọng là có Tae Yeon hay không. Ta luôn có cảm giác đây là tài khoản nội bộ của công ty, dùng để phát triển fan hâm mộ.
Thiên Sứ Sulli: Nếu thật là vậy thì xin hãy đăng nhiều một chút, đăng thường xuyên một chút.
Mới nhất là cái bình luận 2 phút trước. Nội dung và ID cũng vô cùng thú vị, làm cho Lâm Sơ Nhất bật cười.
Shirley Đời Thứ Hai Ma Dục Dục: Cập nhật đâu rồi, cập nhật đâu rồi? Bao nhiêu lâu rồi mà không có video mới? Đăng thêm video về Shirley nữa đi, xem ID của ta này.
"Video thì có đấy, lại còn rất đáng xem nữa, nhưng mà không thể cho các ngươi xem được."
Lâm Sơ Nhất lẩm bẩm rồi cũng nảy ra ý định đăng video mới. Nhưng video tiếp theo là của ai thì lại không xác định được.
Không thể không có người, mà ngược lại có quá nhiều người, không dễ chọn.
Ai, khó quá đi.
Đúng lúc này, khi anh đang xem bình luận thì màn hình bỗng hiện lên một bức chân dung lớn, sau đó điện thoại vang lên.
Trong màn hình kia, dáng vẻ xinh đẹp đang giơ tay chữ V khiến Lâm Sơ Nhất hơi giật mình, ngón tay cái vuốt màn hình rồi đặt vào tai, vừa cười vừa nói: "A lô, năm mới vui vẻ nhé, Tôn Tiên."
Bên kia, Son Ye Jin vừa mới tập Yoga xong, nghe được giọng cười quen thuộc của anh, cũng cười đáp lại: "Nếu tôi không gọi cho anh thì có lẽ anh cũng như đêm ba mươi ngày đó, sẽ không nói gì đâu nhỉ?"
Quả thật là vậy, vì mấy ngày giao thừa và Tết vừa qua do vấn đề của SM, có quá nhiều chuyện phải bận. Cộng thêm bên cạnh còn có Đào và Jung Soo-jung nữa, nên số lượng lời chúc năm mới mà Lâm Sơ Nhất gửi đi năm nay rất ít.
Đa phần đều là trả lời thụ động, như trường hợp của Son Ye Jin lúc này.
"Ha ha, chuyện nhỏ, đừng có so đo chứ."
Tự biết đuối lý nên Lâm Sơ Nhất vội vàng chuyển chủ đề: "Tôn Tiên lần này gọi cho ta là có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện thì không được gọi cho anh hả?" Son Ye Jin tiếp tục công kích.
Hít một tiếng!
Lâm Sơ Nhất hơi nhếch mắt lên, chơi trò này thì mình không thua ai cả: "Cũng không phải là không thể gọi, có mục đích thì ta mới thấy cô cần đến ta chứ. Một nữ thần dân quốc dân cần đến ta ấy, điều này khiến người ta kiêu hãnh quá đi."
Một câu trả lời thú vị như vậy thì sao mà không làm người khác vui vẻ được chứ?
Cho nên Son Ye Jin cười vô cùng vui vẻ, hướng vào điện thoại nói: "Anh đó, cái miệng không biết mọc kiểu gì nữa, sao lại nói được những lời ngọt như vậy? Thảo nào mà lừa được nhiều cô gái đến thế."
Đối với câu hỏi này, Lâm Sơ Nhất im lặng, không phủ nhận, mà cũng không có gì mà phải chối cãi. Tình huống này thì từ ngày hai người mới quen biết, tất cả mọi người đều hiểu rõ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận