Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 539 đại sự kiện lúc đầu (length: 12024)

Ngồi trong khoang thương vụ của tàu, Đào và Jung Soo Jung cuối cùng cũng có thể tháo khẩu trang ra.
Nên năm chỗ ngồi duy nhất của khoang đều là người quen.
Ba chỗ ở phía trước, Lâm Sơ Nhất ngồi một mình một ghế, hai ghế bên cạnh là của hai nàng. Hai ghế phía sau là Arthur và lão cẩu, hai người một mực đi theo sau lưng nhóm người, lại không hề làm phiền.
Khi đoàn tàu chậm rãi khởi động, rồi tiếp tục tăng tốc, cuối cùng đạt đến tốc độ 300 km/h, Đào lập tức nắm lấy tay Jung Soo Jung, "Soo Jung à, em thấy không, tốc độ 320km/h, điên mất rồi."
Thực ra không cần Đào mở miệng, Jung Soo Jung cũng đã nhìn thấy dòng chữ chạy trên màn hình ở phía trên lối đi của khoang tàu, cùng với con số khiến nàng cũng kinh ngạc không kém.
Mặc dù trước đó đã biết xu hướng phát triển mạnh mẽ ở nơi đây qua Internet, nhưng khi chính mình được tận mắt trải nghiệm, nàng thật có cảm giác như đã qua mấy đời, lại nghĩ đến một vài tin tức xem được trên mạng ở Bán Đảo.
Sau một hồi im lặng, nàng khẽ nhíu mày, cảm thán cho sự thiển cận của mình trước kia.
Lúc này, Đào lấy vé ra, nhìn thời gian trên đó rồi hỏi, "oppa, thời gian trên này là thời gian chúng ta lên tàu đúng không."
"Ừ, hai tiếng sẽ tới nơi." Lâm Sơ Nhất gật đầu.
"Bao nhiêu cây số vậy?" Đào có chút tò mò.
"Hơn 300 cây số thì phải, đại khái vậy, ta không để ý lắm." Vấn đề này Lâm Sơ Nhất thật sự không rõ.
Vậy nên Arthur luôn giữ im lặng ở phía sau lên tiếng giải đáp thắc mắc của Đào, "Boss, theo như đường đi này thì là 328km. Nếu so với khoảng cách bên Seoul thì đại khái bằng khoảng từ Incheon thẳng đến đảo Jeju."
"Ví dụ rất hình tượng, kiến thức uyên bác quá, Arthur, oppa bắt ngươi làm quản gia có hơi dùng sai người không?"
Đào quay đầu nhìn về phía Arthur đang cẩn thận tỉ mỉ kia, thích thú cười nói.
"Tiểu thư Shirley người quá khen, được làm việc cho Boss là vinh hạnh của ta." Arthur khẽ cúi đầu, nhìn xuống sàn nhà, không dám nhìn thẳng vào chủ mẫu trước mắt.
"Arthur, ta có thể hỏi anh tốt nghiệp đại học nào không?"
Jung Soo Jung cũng tò mò về quản gia riêng của Lâm Sơ Nhất này, vì từ chỗ chị gái mình, nàng biết được Arthur đã là đời quản gia thứ ba trong hai năm ngắn ngủi của Lâm Sơ Nhất.
Hai vị trước đó đều không hề bỏ việc, ngược lại còn được thăng chức. Nên trong tình huống này, Jung Soo Jung cũng có chút tò mò về Arthur thứ ba này, hẳn là lợi hại lắm.
"Oxford."
Câu trả lời của Arthur làm cho hai người giật mình, còn lão cẩu thì không biết gì.
"Oxford? Soo Jung, ta không nghe lầm chứ."
Trong hai năm này, kiến thức của Đào đã không còn là con người trước kia nữa. Trong khi hàng ngày luyện tập kỹ năng chuyên môn, đồng thời học hỏi các lối diễn đạt từ Annie, nàng cũng phát triển thêm kiến thức nền.
Lúc này nàng đã khác hoàn toàn với hai năm trước, cái lúc mới quen Lâm Sơ Nhất. Có thể nói giờ đây, nàng là một đối thủ khó ai bì.
Vô luận là kiến thức, diễn đạt, hay ánh mắt, tầm nhìn, đều không phải con người trước đây của nàng có thể sánh được.
"Không sai, chính là đại học Oxford, một sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ Oxford làm quản gia cho tên kia, đúng là có chút dùng người không đúng chỗ."
Jung Soo Jung vuốt cằm, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc và khó hiểu.
Kết quả giây tiếp theo, tiếng cười của Lâm Sơ Nhất truyền đến bên cạnh, "Có gì mà kinh ngạc chứ, lương năm của Arthur tính triệu đó. Các ngươi dám nói những người đi ra từ đó ai cũng có lương hàng triệu sao."
Phía sau, Arthur cúi đầu cười một tiếng, Boss này nói thế là thấp nhất đó. Triệu kia là lương cơ bản thôi, còn tiền thưởng với phúc lợi cộng vào cũng đâu chỉ có thế.
Điểm này thì Đào biết, nhưng Jung Soo Jung thì không, cho nên nàng lại thêm một phen kinh ngạc, "Triệu? USD?"
"Chẳng lẽ là tiền Hàn?"
"Nha, Lâm Sơ Nhất, ngươi không thể nào nói chuyện tử tế được sao?"
"Jung Soo Jung, ngươi có phải da lại ngứa rồi không, dám nói chuyện với ta kiểu gì thế."
"A!"
"Đào, tóm lấy nàng, cái đồ không biết sống chết kia."
"Ha ha ha, oppa, vậy nha, đừng có bắt nạt Soo Jung nữa."
Cuối cùng, trong tiếng cười như chuông bạc của Đào, hành trình du lịch cũng chính thức bắt đầu.
Trên bình nguyên nhị Hải ở cao nguyên Vân Quý, dưới chân núi Thương Sơn, bên cạnh nhị Hải là vị trí kinh đô của nước Nam Chiếu và nước Đại Lý cổ đại.
Mà ở nơi đó, còn có một Cổ Thành tồn tại, tên gọi: Du Lâm.
Du Lâm Cổ Thành phía đông dựa vào biển nhị Hải sóng nước biếc, phía tây dựa vào núi Thương Sơn quanh năm xanh tươi, có dạng Một dòng nước lượn quanh núi Thương Sơn, núi Thương Sơn ôm lấy Cổ Thành rất điển hình.
Cũng chính vì dạng cách cục này cộng thêm lịch sử sâu sắc, khiến người ta có cảm giác như thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh nhân gian.
Trời xanh mây trắng, kiến trúc cổ kính, cùng với những đóa hoa tùy ý khoe sắc, đi trên những phiến đá xanh rêu phong, khiến cho người ta vô tình gặp được những khoảnh khắc thời gian thảnh thơi, nhàn nhã.
Và lúc này, trước một sân viện trong Cổ Thành Du Lâm, hai chiếc xe trước sau dừng lại.
Đón ánh nắng mặt trời ấm áp trên đầu, Lâm Sơ Nhất cùng Đào, Jung Soo Jung bước xuống xe phía trước, nhìn căn sân viện trước mắt đã được mua, "Đây là nơi chúng ta ở trong vài ngày tới."
"Nhìn ở đây rất là hay nha."
Nhìn lướt qua những phiến đá gạch dưới chân xếp thành con đường giản dị cổ kính, hai bên dưới mái hiên còn trồng đủ các loại hoa cỏ thực vật tươi đẹp.
Nếu như nói con đường trước mắt đã khiến Đào thích thú, thì căn nhà nhỏ hai tầng mái ngói đỏ trước mắt còn khiến nàng vui hơn nữa, vì Đào rất thích cái hương vị cổ xưa này.
Thanh tịnh, dễ chịu.
Thật ra, ngay từ lúc xuống xe ở ga tàu, rồi bước vào Cổ Thành, Đào đã rất phấn khích rồi.
Thành nhỏ mang phong vị cổ kính thế này, nàng vẫn là lần đầu tiên được thấy ở ngoài đời thật đó, lần đầu nhìn thấy, ngoài từ tươi đẹp ra, không còn từ nào khác để diễn tả.
Dù sao, những gì nàng thấy trước đây đều chỉ ở trong phim truyền hình, hoặc là những bối cảnh dựng tạm lúc đóng phim, những thành phố điện ảnh lớn thì nàng cũng chưa từng xem, nói chi đến một Cổ Thành có bề dày lịch sử văn hóa hàng trăm năm như trước mắt này.
Ngoài Đào kinh ngạc, Jung Soo Jung cũng có cảm giác tương tự khi thấy Cổ Thành, cũng bị cảnh sắc khác hoàn toàn với những rừng bê tông cốt thép của các thành phố lớn kia làm cho choáng ngợp.
Nàng từng đi qua nhiều quốc gia và thành phố ở Châu Âu, cũng từng thấy nhiều di tích cổ Hy Lạp niên đại xa xưa hơn, nhưng có một Cổ Thành hoàn chỉnh, hơn nữa thanh bình, dễ chịu như vậy, thì nàng đúng là chưa từng đến.
"Boss, nơi này hơi cách đường đi bộ một chút, nhưng đi bộ mười mấy phút cũng có thể đến. Khu phồn hoa của Cổ Thành thì rất tốt, chỉ là hơi ồn ào, nên cân nhắc tình hình của ngài, cuối cùng tôi đã chọn nơi ở tương đối yên tĩnh này."
Sau lưng, Arthur nhẹ giọng giải thích với ba người khi đã mang hành lý xuống.
Đào vui vẻ ôm lấy khuỷu tay Lâm Sơ Nhất, "Tuyệt quá đi, đi bộ tản bộ cũng là một lựa chọn tốt, tiện thể đi dạo một chút Cổ Thành này."
"Đúng đó, ở gần quá thì ngược lại ồn ào, đi bộ mười mấy phút cũng không coi là xa xôi, tiện đi dạo một chút."
Jung Soo Jung rất tán đồng với ý kiến của Đào, so với việc vui chơi náo nhiệt, đi du lịch trong thoải mái, dưới con mắt nàng mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng Lâm Sơ Nhất lại quay đầu liếc nhìn núi Thương Sơn xanh ngắt ở phía sau, khẽ mỉm cười, "Arthur, cái sân viện này không đơn giản như vậy đúng không."
Nghe Lâm Sơ Nhất nói, Đào và Jung Soo Jung tò mò nhìn về phía Arthur.
"Vâng, thưa Boss. Sân viện này là một trong số ít các sân viện ở Cổ Thành có thể nhìn thấy đồng thời cả hai cảnh sắc nhị Hải và núi Thương Sơn, vốn dĩ đây là một nhà trọ, từ khi Boss nói muốn qua đây du lịch, tôi liền bảo người ta mua lại nơi này, sửa sang lại một chút."
Arthur khẽ gật đầu, nói ra những đặc điểm cực kỳ riêng biệt của sân viện này, đồng thời cũng là phong cảnh thu hút người ta nhất.
Thế nên, mang theo sự tò mò mạnh mẽ, ba người Lâm Sơ Nhất trước sau bước vào cánh cửa sân viện.
. . .
. . .
Hai ngày sau.
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Lâm Sơ Nhất mang theo Đào và các nàng đến Cổ Thành.
Trong sân thượng trên lầu hai của sân viện mang phong cách cổ kính, Lâm Sơ Nhất đang mặc áo hoodie và quần short, nằm trên ghế sô pha tắm nắng, một chút dáng vẻ của mùa đông cũng không có.
Còn trong hai ngày này, hai cô nàng Đào và Jung Soo Jung cũng đã chơi đùa đến điên rồi.
Hạ Quan phong, Thượng Quan hoa, Thương Sơn tuyết, nhị Hải nguyệt.
Bốn danh cảnh được ca tụng kia, lúc ngồi tàu, các nàng đã nghe Arthur phổ cập rất nhiều rồi.
Ba cái đầu thì còn cách hơi xa chút này nọ, nhưng mà cái nhị Hải nguyệt cuối cùng thì, hoàn toàn có thể thấy ngay trước mắt. Vị trí mà mình đang ở chỉ cách chỗ xoay của Cổ Thành, cũng tức là cửa thành Thương Sơn không xa, nên buổi chiều hôm đó, hai người đã chạy thẳng ra nhị Hải luôn.
Hôm qua lại lôi kéo cả Lâm Sơ Nhất đi vòng hơn nửa vòng, thậm chí còn trực tiếp lái xe đến trấn Song Lang chơi cả một buổi chiều rồi mới quay về.
Nhị Hải mặc dù được gọi là biển, nhưng thật ra chỉ là một cái hồ thôi. Chỉ là những người dân ở nơi này vì hướng đến biển, nên mới gọi là nhị Hải.
Nhưng mà, việc gọi là biển cũng nói lên được sự rộng lớn của nhị Hải. Bờ hồ dài đến 130 cây số, mỗi một vị trí có một khung cảnh khác nhau, nên Đào và Jung Soo Jung đã trực tiếp lái một chiếc xe mui trần mini bọ rùa để đi.
Đương nhiên, phía sau nhất định phải có người đi theo rồi.
Sáng sớm hôm nay, vì tối qua thức đêm xem tiểu thuyết nên Lâm Sơ Nhất dậy muộn, cho nên hai người liền tự mình lên đường, còn Lâm Sơ Nhất thì ở lại sân, thảnh thơi phơi nắng, uống nước ấm, giả vờ ngủ say.
Đối với việc bị bỏ lại, Lâm Sơ Nhất cảm thấy không có vấn đề gì. Vốn dĩ là dẫn các nàng tới chơi, chỉ cần các nàng vui vẻ là được.
Chỉ có điều Lâm Sơ Nhất vừa uống xong một ly nước, liếc nhìn ra xa mặt hồ Bích Lam, dự định đứng dậy xuống phố dạo một chút. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang gỗ vọng lên, hơi vội vàng, khiến hắn có chút bất ngờ nhìn sang bên cạnh.
Hai giây sau, Jung Soo Jung thở hổn hển xuất hiện ở sân thượng.
"Xảy ra chuyện gì, sao mặt mày tái mét thế này, không phải các ngươi mới đi sao? Có vấn đề gì à?"
Lâm Sơ Nhất hỏi vậy, ánh mắt hướng về phía Đào đi theo Jung Soo Jung, vì so với Jung Soo Jung cuống cuồng, Đào lại bình tĩnh hơn, nhưng đang cau mày.
"Oppa, ngươi không mang điện thoại theo à." Đào liếc nhìn bàn trà nhỏ bên cạnh ghế sô pha.
"Ừ, mới dậy không lâu, ra đây phơi nắng." Lâm Sơ Nhất gật đầu, tiếp tục hỏi, "Sao vậy?"
Trong lòng cũng có chút lo lắng, khiến Đào phản ứng như vậy, hẳn không phải chuyện nhỏ.
Sau đó còn chưa đợi Đào trả lời, Jung Soo Jung thở dốc đã nói ra tình hình, "Công ty phát một tin, là về tỷ tỷ."
"Tin gì?" Lâm Sơ Nhất cau mày, vừa bước qua cửa kính vào phòng ngủ vừa hỏi.
"Là tin về việc tỷ tỷ rời nhóm."
Một câu này khiến Lâm Sơ Nhất đứng sững tại chỗ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận