Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 359: Lâm Sơ Nhất mang đến hiệu ứng hồ điệp (length: 15549)

Trên biển khơi, không trung mưa như thác đổ vỗ vào chiếc du thuyền đang chậm rãi di chuyển, âm thanh ầm ầm tuy có chút ồn ào nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng thoải mái.
"Boss, ngươi có thể bớt lại chút không?"
Tiểu thư ký Han So-hee nhìn sang Han Hyo-joo đang ngồi trên ghế salon cười hì hì xem phim, rồi quay sang nhổ vào mặt Lâm Sơ Nhất vừa lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra một câu.
"Ta đã rất tiết chế rồi đấy chứ, em à, ngươi chưa thấy ta điên cuồng hơn nữa đâu."
Lâm Sơ Nhất đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu thư ký, "Hơn nữa nếu ta không bớt đi thì ở đây đã sớm mở tiệc buffet rồi, hoặc lại là tình cảnh Siêu Mẫu cộng thêm tiệc lớn Hải Thiên đấy."
Theo Lâm Sơ Nhất 2 tháng, cộng thêm việc sư phụ mình là Jimmy nổi tiếng trong nước, nên Han So-hee cũng học văn hóa từ trong nước.
Từ những văn hóa chính thống đến những văn hóa mạng không đứng đắn, nàng cũng dần quen với các câu nói của Lâm Sơ Nhất. Đến khi nghe Lâm Sơ Nhất nhắc đến tiệc lớn Hải Thiên, nàng lại nhớ đến tư liệu Jimmy cho mình.
Sau đó nàng trực tiếp ôm trán, "Được rồi, Boss ngươi đúng là đã tiết chế rất nhiều, là do em chưa nói đi."
Đúng là vậy, nếu tài sản của Lâm Sơ Nhất đặt vào tay đám công tử bột thì chắc đã sớm chơi tới bến, sao có thể chỉ đơn giản loanh quanh với mấy idol thế này.
Chưa nói đến Thiên Nhân Trảm, Bách Nhân Trảm hay là nằm úp sấp trên thiên thể cũng sớm đã chơi đến chán.
Nhưng Han So-hee vẫn chưa yên lòng, không biết là cảm thấy Lâm Sơ Nhất không thoải mái với Han Hyo-joo, hay cảm thấy Lâm Sơ Nhất không thấy mình nên không thoải mái.
Sau khi trò chuyện với Han So-hee vài câu, Lâm Sơ Nhất cũng bưng một mâm trái cây đi đến chỗ ghế salon, ngồi xuống cùng Han Hyo-joo.
Vừa ăn trái cây, vừa xem phim.
Bên tai là tiếng mưa rơi tí tách, ngoài cửa sổ là cảnh mưa biển trời một màu, phong cảnh không thể nói là quá đẹp, nhưng chắc chắn không khó coi.
Mà đối với hai người Lâm Sơ Nhất và Han Hyo-joo không phải ngày nào cũng lênh đênh trên biển mà nói, có thể ngắm cảnh như thế này trong kỳ nghỉ thì là một chuyện rất đáng để vui vẻ.
"Lâm Sơ Nhất, thư ký của ngươi giỏi thật, rất không dựa dẫm đấy, tìm ở đâu ra thế?"
Cắn một quả nho, Han Hyo-joo nhìn Han So-hee pha cà phê cho mình xong lại trở vào phòng tiếp tục học, có chút hiếu kỳ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Là một diễn viên đỉnh cao trong giới điện ảnh, Han Hyo-joo không nói là đã gặp qua rất nhiều trai xinh gái đẹp. Nhưng nếu bắt hai người Lâm Sơ Nhất và Han So-hee đi chụp ảnh thì chắc chắn nằm trong top đầu.
"Nhặt ngoài đường thôi, thật may mắn."
Mỗi khi có người khen Han So-hee, Lâm Sơ Nhất đều rất vui vẻ. Là bộ mặt đối ngoại của mình, một người Jung Soo-youn, một người Han So-hee, đều không tệ.
"Hơn nữa ngươi cũng quá chiều chuộng thư ký của mình rồi, nào là quà, nào là thời gian tự do. Đây đúng là thư ký sao, sao ta thấy cứ như bạn bè vậy."
Hyo-joo lúc này đã biết rõ mâm trái cây mình đang ăn đều là do Lâm Sơ Nhất làm, không phải Han So-hee, nên mới nói vậy.
Không phải cảm thấy thư ký không làm việc, chỉ là thấy Lâm Sơ Nhất đối với Han So-hee hơi quá mức. Theo quan hệ bình thường giữa thư ký và Boss thì chắc chắn không như vậy.
"Ta không thích kiểu quan hệ chung sống quá cứng nhắc, quá gò bó. Như bây giờ rất tốt mà, ta không muốn động thì gọi nàng. Không muốn gọi nàng thì tự mình làm. Làm việc cũng vậy, tùy tâm trạng của ta, miễn là nàng hoàn thành tốt thì đều rất thoải mái."
Đối mặt với sự hiếu kỳ của Han Hyo-joo, Lâm Sơ Nhất sau khi trả lời cũng kéo nàng vào lòng, "Tiểu thư xinh đẹp, tiền cá cược hôm qua nàng vẫn chưa trả ta đâu, khi nào thì cho ta vậy?"
Han Hyo-joo đương nhiên biết Lâm Sơ Nhất đang nói đến cái gì, cho dù kiến thức rộng rãi đến đâu nàng cũng không tránh khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, trách móc, "Nha, ngươi thật là..."
"Chịu thua thì phải chấp nhận thôi, sao, lại muốn quỵt à. Lần đầu còn chưa trả xong, lần này không thể thế được đâu."
Trong khi nói chuyện, bàn tay của Lâm Sơ Nhất đã chui xuống dưới áo phông của Han Hyo-joo. Theo làn da trơn mịn, đến vị trí rốn mà vẽ vòng tròn.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, chậm rãi, nhẹ nhàng.
"Nói đi nói lại, chúng ta có thể đừng động tay động chân không, Lâm Sơ Nhất."
Đột nhiên mềm nhũn cả người, Han Hyo-joo có chút nóng nảy bắt lấy cánh tay Lâm Sơ Nhất, "Ta cho ngươi, video ta cho ngươi có được chưa. Ta thật không được, cho ta chậm chút đi, ngươi cái tên này quá vô lý rồi."
Lâm Sơ Nhất ngừng động tác, đột nhiên nghĩ đến gì đó, dùng một tay khác véo má Han Hyo-joo, "Đúng rồi, ngươi có phải chung công ty với Han Ga In không?"
Han Hyo-joo đang chu mỏ gật đầu, rồi lùi đầu về sau, dựa vào lồng ngực Lâm Sơ Nhất, "Đúng vậy, sao thế, ngươi muốn hỏi gì."
Trong giọng nói, có chút phòng bị và cảnh giác.
"Đầu nhỏ đừng suy nghĩ lung tung, ta chỉ đột nhiên nhớ đến thôi. Vì hồi trước xem TV thì biết nàng qua bộ phim 'Ma nữ Yoo Hee' ấy, khi nào rảnh giới thiệu ta làm quen chút đi."
Lâm Sơ Nhất đoán được ý nghĩ của Han Hyo-joo. Nhưng hắn còn chưa nghĩ đi xa như vậy, hắn chỉ là muốn xem thử có thể tiếp xúc được không. Chụp ảnh chung, quay vài clip, tiện thể chờ đến khi chồng của nàng có vấn đề gì thì có thể hốt lại về công ty mình.
Han Hyo-joo thấy vẻ hờ hững trong mắt Lâm Sơ Nhất, coi như là đã vượt qua vòng kiểm tra rồi, "Lần sau có cơ hội nhé, nhưng ngươi nói xem ta nên dùng thân phận gì để giới thiệu ngươi với bọn họ?"
Phải biết, trước giờ nàng chưa từng chủ động giới thiệu bạn trai cho bạn bè của mình, hơn nữa còn là người ngoài ngành.
"Thân phận à? Bạn bè? Bạn tình? Hay là...tài phiệt ngầm của nàng, đều được hết nhé."
Cuối cùng, Lâm Sơ Nhất ghé sát vào tai Han Hyo-joo thì thầm.
Lời nói dịu dàng khiến Han Hyo-joo run rẩy cả người, giơ tay lên vỗ vào cánh tay hắn, "Nha, ta đang nghiêm túc, có thể đừng đùa được không."
"Ta đâu có đùa đâu, nếu giới thiệu như thế. Ta nghĩ đến lúc đó gặp mặt sẽ rất thú vị đấy."
Chỉ vừa nghĩ thôi mà Lâm Sơ Nhất đã tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó. Nụ cười trên mặt không hề giấu diếm sự thích thú.
Nhìn Lâm Sơ Nhất đang hăm hở, Han Hyo-joo chỉ cười khẽ, lẩm bẩm "Đồ ngốc."
Nhưng trong lòng nàng cũng giống như Lâm Sơ Nhất tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, thật sự rất kích thích,...
Thời gian trôi qua, kỳ nghỉ của Lâm Sơ Nhất cũng đến lúc kết thúc.
Bất kể là những ngày lang thang trên biển cùng Han Hyo-joo, hầu như đêm nào cũng "sinh ca". Đối phương bảo chậm chút thì Lâm Sơ Nhất thật sự chỉ chậm chút thôi, rồi lại lao vào.
Hay là việc để thuyền trưởng tìm một bãi biển câu cá, sau đó câu một con cá ngừ vây xanh phương Nam. Con cá ngừ California đắt đỏ kia, ngay tối đó đã bị Lâm Sơ Nhất sai thuyền trưởng làm gỏi.
Trên đường đi còn có vô vàn trò vui, ví dụ như lướt ván trên sóng, lặn biển sâu, hay bơi lội với cá mập.
Cái cuối cùng là lúc Lâm Sơ Nhất không chú ý trong lúc bơi, mà Han Hyo-joo vốn đang ở mạn thuyền cũng định vào uống nước.
Nếu không nhờ có tiểu thư ký nhìn ra, rồi vội vàng kêu Lâm Sơ Nhất từ hồ bơi trở về thì chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng quá mạo hiểm.
Sau lần đó, Han So-hee không dám cho Lâm Sơ Nhất ra ngoài bơi lội nữa. Việc học hành tạm thời cũng phải dẹp qua, chỉ cần Lâm Sơ Nhất ở mạn thuyền thì nàng sẽ nhìn chằm chằm vào đối phương, sợ rằng Boss lại làm ra chuyện Ba Thập gì nữa.
Sau lần đó, Han Hyo-joo cũng sợ hãi. Tối hôm đó, khi Lâm Sơ Nhất lại đòi lặn đêm, nàng liền trực tiếp đè lên người hắn.
Bơi lội có gì vui, để nàng cho vui hơn.
Cứ như vậy, lịch trình xuống biển vui chơi chỉ còn lại ở dòng suối nhỏ.
Cũng may là ngoại trừ không nghịch nước được, thì lịch trình đảo hoang Lâm Sơ Nhất vẫn giữ lại.
Thực ra cái hòn đảo hoang này cũng gần giống với hòn đảo hoang mà Bối gia đặt chân tới ở Alaska. Mà Lâm Sơ Nhất cũng rất tự biết mình, không trèo núi gì cả, chỉ là cắm trại ở bãi cát.
Rồi sau đó mang theo lão cẩu và người, cầm súng săn đi vào rừng tìm một vài món ăn dân dã.
Việc cắm trại, Han Hyo-joo và Han So-hee không có hứng thú lắm, nhưng mà nghịch súng thì cả hai đều rất hứng khởi.
Người trước thì do gia đình có điều kiện, nên cũng từng chơi, nhưng săn thú thì chưa hề. Người sau thì khỏi nói, đừng nói súng thật, súng nhựa còn chưa từng chơi.
Vì thế mà chuyến cắm trại đảo hoang đã biến thành trò chơi săn thú.
Thành quả cũng rất phong phú, 2 con heo rừng, vài con Phi Long, và một vài con mèo rừng và thỏ.
Từ đời sau đến Lâm Sơ Nhất tự nhiên không dám trực tiếp ăn a, cho nên những món ăn thôn quê này đều để cho Ô Nha cầm nhiều một chút thịt vào phòng hắn kiểm tra tình hình, chắc chắn không có sai sót sau lúc này mới bắt đầu sảng khoái đốt lửa nướng thịt.
Mà đến buổi tối, lão cẩu cùng Ô Nha mấy người cũng ở cách lều vải của Lâm Sơ Nhất một khoảng xa, tự tìm chỗ ngủ đêm.
Đêm đó, ánh đèn trong lều vẫn chập chờn, tần số gần như khớp với tiếng sóng biển vỗ vào bãi cát từ ngoài khơi xa vọng lại.
Từng đợt tiếp theo từng đợt, liên miên không dứt, không ngừng nghỉ kiểu vậy.
...
...
Trong khi Lâm Sơ Nhất đang ở vùng Thái Bình Dương này vui vẻ hưởng thụ, thì những người bên cạnh hắn cũng dần dần mở ra chương trình lớn của các nàng.
Ví dụ như Girls' Generation Nhật Bản Tour, bắt đầu từ Fukuoka, bắt đầu vòng thứ ba tỏa ra. Và mục tiêu cuối cùng, dĩ nhiên chính là Tokyo Dome.
Hơn nữa lần này bởi vì Lâm Sơ Nhất nhúng tay, ngu đần bên kia không muốn gây thêm chuyện, cho nên đối với tình hình của Jung Soo-yeon đều nhắm một mắt mở một mắt.
Cho nên Jung Soo-yeon sẽ theo hợp đồng như bình thường rút lui, chứ không phải đột nhiên dừng hoạt động kiểu vậy. Như vậy, lần này Tokyo Dome Jung Soo-yeon vẫn có thể lên sân khấu, cũng coi như xóa bỏ phần ý khó chịu của Lâm Sơ Nhất ở đời sau.
Ngoài Girls’ Generation Nhật Bản Tour, Tara cũng tổ chức show diễn ở Việt Nam đúng thời hạn.
Vốn chỉ có 2 Concert, kết quả do fan quá đông, miễn cưỡng tăng lên 4 buổi. Hơn nữa địa điểm các show diễn tiếp theo, cũng bị một số fan địa phương làm sập server.
Vốn đã lắng đọng hơn một năm nhân khí, cuối cùng cũng được khơi thông vào thời khắc này, bùng nổ một cách bất ngờ.
Vẫn là câu nói đó, anti các nàng rất nhiều, nhưng fan lại càng đông, ở đời sau do các nàng không có tài nguyên, không thể đi ra khỏi Bán Đảo, nên mới dần bị người lãng quên.
Nhưng lần này do có Lâm Sơ Nhất, đưa các nàng thoát khỏi cái Bán Đảo cay nghiệt, trong kế hoạch tour diễn này, cũng coi như đã giúp fan nước ngoài có con đường ngắn nhất để thể hiện tình yêu.
Với lượng ủng hộ và nhân khí lớn như vậy, những anti-fan ở Bán Đảo bắt đầu hoài nghi về nhân sinh.
Sau đó xuất hiện cảnh tượng thú vị, những fan chân chính ẩn nấp ở Bán Đảo bắt đầu phản công anti fan, đưa ra từng bằng chứng để nói rõ vấn đề của sự kiện lúc đó.
Trong đó có một fan chân ái vì vốn từ quá ít, nói không lại anti fan, cuối cùng bực quá hét lên: "Tỷ tỷ chúng ta đang đi tour diễn nha, các người yêu nàng đi!"
Ngay sau câu nói này xuất hiện, tất cả những bình luận phản bác của anti-fan trực tiếp bị những lời này chiếm sóng, hơn nữa được biến tấu thành vô số phiên bản.
: Tỷ tỷ chúng ta đang đi tour kiếm tiền nha, các người yêu nàng đi.
: Tỷ tỷ chúng ta ngày càng xinh đẹp nha, các người thích người kia đâu.
: Bài hát của Tỷ tỷ chúng ta hay quá nha, người kia còn bài nào mà hát.
: Tỷ tỷ chúng ta đã diễn 4 Concert rồi, còn các người đâu.
: Lịch diễn tiếp theo của Tỷ tỷ chúng ta đã xác định rồi, còn các người thì sao.
Bên Tara đang phản công trỗi dậy, các cô nàng của nhóm đào cũng đang bắt đầu hướng đỉnh phong mà bước.
Giai đoạn tour diễn toàn cầu, bắt đầu từ Seoul.
Vé concert sớm đã được bán sạch, giành giật từng giây.
Ngày diễn ra concert, càng tập trung rất nhiều fan rải rác trên khắp các con đường ở Seoul. Không nhiều người có thể vào xem buổi diễn, nhưng số người muốn đi theo chuyến tour này lại thực sự rất đông.
Hơn nữa, fan của các nàng không giống như fan của những nhóm nhạc thông thường ở Bán Đảo, chỉ có người Bán Đảo, hoặc các nước Đông Nam Á.
Fan của nhóm đào ngoài các nước Đông Nam Á còn có rất nhiều người đến từ Âu Mỹ. Và tỷ lệ này, rất cao.
Đây chính là lợi thế của vị trí Đệ Nhất khái niệm, ở Bán Đảo thì nhu mì e lệ, khi ra nước ngoài thì hét vang dội.
Tỷ lệ fan ở các nước trên thế giới này, cũng được giới truyền thông chụp lại và xuất hiện trên các tiêu đề giải trí trong vài ngày sau đó. Tiêu đề bài viết đủ khiến người ta kinh ngạc, dùng những danh từ để quảng bá văn hóa Bán Đảo.
Cũng chính vì điểm này, danh tiếng của nhóm Fx cuối cùng cũng được một số truyền thông chủ lưu ở Bán Đảo công nhận.
Ngu đần sau khi thấy điều này, cũng đâu phải kẻ ngốc, trực tiếp vung tay lên, ném thêm một khoản tiền lớn cho chi phí quảng bá. Vốn dĩ Lâm Sơ Nhất và bọn họ cũng không nghĩ tới tình huống này, nay lại xuất hiện một bước ngoặt.
Quảng bá văn hóa, cụm từ này không phải đơn giản là chuyện đùa.
Có lẽ cứ tiếp tục như thế, mấy cô đào không chừng cũng có thể đến nơi có phong cảnh trên sườn đồi nhỏ kia, chụp vài tấm hình, bắt tay với vài người, nhận được những thành quả mà trước đây không dám mơ tới.
Vốn tưởng rằng nhất cử nhất động đều có định số.
Giờ nhìn lại, cơn gió bão do cánh bướm của Lâm Sơ Nhất tạo ra, thật là lợi hại! ! !
Hằng ngày xin hỏi: Cuối tháng rồi, khen thưởng và phiếu hàng tháng, mọi người có thể cho ta không, hì hì.
(PS: Cho xong, tối còn một chương nữa nha! ! !)
Bạn cần đăng nhập để bình luận