Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 64: Cẩu nam nữ (length: 8134)

"Sao ta lại mang theo ngươi được, giờ giấy thông hành của ngươi cũng mất rồi."
Lời Bae Su Ji nói khiến Lâm Sơ Nhất có chút kinh ngạc, dù sao đứa bé này đúng là bị vạ lây thành trì, nếu có giấy thông hành thì mang theo cũng không sao.
Mang một người cũng là mang, mang hai người cũng không hơn gì mấy.
Nhưng trước mặt cô gái này không có giấy thông hành, làm sao mà mang theo được.
"Ta..." Bae Su Ji có chút nóng nảy.
"Ta đại khái hiểu được tâm trạng của ngươi, chỉ là hiếm khi gặp được người quen, muốn có người đi cùng. Vậy đi, ngươi cứ đến Đại Sứ Quán làm cái giấy chứng nhận du lịch tạm thời, sau đó gọi điện cho ta, ta sẽ đưa ngươi lên máy bay."
Lâm Sơ Nhất do dự một chút, vẫn là nói rõ thái độ của hắn. Người cũng giúp, tiền cũng mượn, không lẽ lại không đưa người ta lên máy bay.
Bae Su Ji mím môi, lại nhìn mắt bên kia đã nhìn về phía mình Jessica, gật đầu một cái.
Thế là cứ như vậy, Bae Su Ji bất lực trơ mắt nhìn bóng lưng hai người Lâm Sơ Nhất rời khỏi khách sạn. Hít sâu một hơi, cô cũng chuẩn bị đến Đại Sứ Quán.
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quản lý phòng khách gọi.
...
Bên ngoài, Jessica theo chân Lâm Sơ Nhất đi được mấy phút, không khỏi hỏi, "Không phải nói đi kiếm visa sao? Muốn đi đâu?"
"Visa thì để tự người ta lo, một lát về đổi khách sạn, đến khách sạn Rose Wood Luân Đôn ở, ủy thác cho bọn họ xử lý vấn đề visa là xong thôi."
Sau sự kiện Miranda Kerr lần đó, Lâm Sơ Nhất dần dần bắt đầu học cách tận dụng những tài nguyên, hay khả năng mình có.
Câu nói này khiến Jessica vốn đã nể phục hắn mấy lần, cũng có chút kỳ lạ nhìn hắn, không đoán ra được người này rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Khách sạn Rose Wood Luân Đôn đó, chỉ nghe tên thôi cũng biết đẳng cấp và giá cả thế nào rồi, Jessica đương nhiên biết. Mà cô cũng không phải là không ở được, nhưng ít ra sẽ không giống Lâm Sơ Nhất, vì vấn đề visa mà trực tiếp vào ở.
Vì dọc đường có đầy các công ty nhỏ làm visa, ủy thác một chút là xong chứ gì.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Sau khi hết ngạc nhiên, Jessica tiếp tục hỏi. Bất quá có lẽ cô không nhận ra, giọng nói của mình trở nên ôn nhu hơn chút rồi.
"À, ta ở bên này đặt hai bộ quần áo, thợ may bảo ta ghé qua một chuyến thanh toán, rất nhanh thôi."
Lâm Sơ Nhất nghĩ đến lúc tắm rửa, lão Jack gọi điện thoại cho hắn, liền giải thích.
Đặt may hai chữ, Jessica còn có thể chấp nhận, bây giờ đặt may quần áo nhiều mà, giá cả cũng không đắt. Cho đến khi cô theo Lâm Sơ Nhất đến tiệm của lão Jack, rồi nghe lão Jack nói ra con số lớn kia, nhìn Lâm Sơ Nhất quẹt thẻ trả tiền, cả người cô đều ngơ ngác.
Cô cứ ngơ ngác đến khi cả hai đi ra khỏi tiệm, lúc này mới hồi phục tinh thần, đi bên cạnh dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt. Cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi, "Lâm Sơ Nhất, nhà anh là tài phiệt sao?"
"Không phải, nhà ta toàn làm nông cả." Lâm Sơ Nhất lắc đầu, nhìn về phía Jessica, "Sao vậy, sao cô lại hỏi vậy?"
"Vậy anh lấy đâu ra tiền mà đặt may đồ đắt vậy, điên rồi sao, hai bộ mà hết 6 vạn Bảng, gần 4 hơn chục triệu Won đấy." Giọng Jessica dần thất thố, người đi đường bên cạnh đều nhìn lại.
"Nhỏ tiếng chút nhỏ tiếng chút, ta không muốn tối nay bị bắt cóc đâu." Lâm Sơ Nhất có chút khẩn trương liếc nhìn xung quanh, may là cả hai nói chuyện bằng tiếng Hàn.
Sau đó lại giải thích cho cô, "Cô đừng ngạc nhiên vậy chứ, ta tốt nghiệp trung học năm hè có đi trại hè, ở đó học được chút kiến thức về chứng khoán. Thời đại học may mắn, đụng phải vài cổ phiếu cũng không tệ, kiếm được chút tiền."
"Cổ phiếu? Chút tiền?"
Jessica tuy có chút không quá tin, nhưng lại ngại tiếp tục hỏi. Mình hỏi vậy cũng là quá giới hạn rồi, người ta chịu trả lời đến nước này cũng là rất nể mặt mình.
Cứ vậy, mới đi chưa đầy nửa tiếng, Lâm Sơ Nhất và Jessica lại trở về khách sạn Hoàng Gia Khải Phức, dự định trả phòng rồi đến khách sạn Rose Wood Luân Đôn.
Quên nói, Jessica cũng ở khách sạn này, nếu không thì làm sao mà có thể trùng hợp gặp nhau được chứ.
Chỉ là khi cả hai lần nữa quay lại sảnh khách sạn thì lại gặp Bae Su Ji.
Lần này, Jessica nhìn ánh mắt của Lâm Sơ Nhất đã có chút khinh bỉ, vì vừa ra ngoài cô hỏi, kết quả anh ta bảo là bạn bình thường.
Bạn bình thường cái quái, ai là bạn bình thường mà chờ anh ta nửa tiếng, hơn nữa còn là con gái.
Vì thế Jessica trực tiếp bỏ lại một câu, "Ta đi thu dọn đồ, lát gặp." Sau khi rời đi, vẫn không quên chửi thầm một câu trong bụng: Cẩu nam nữ.
"Sao ngươi còn ở đây vậy?"
Phản ứng của Jessica Lâm Sơ Nhất đương nhiên là nhìn ra, bất quá cũng không tiện nói gì, vì chính hắn cũng xác thực bị tình huống Bae Su Ji vẫn đợi mình làm cho giật mình.
"Tùng tùng tùng tùng."
Lâm Sơ Nhất vừa dứt lời, gò má bầu bĩnh của Bae Su Ji liền mở cờ trong bụng, giơ tay chỉ vào giấy thông hành và visa, "Tìm được rồi, giấy chứng nhận của ta tìm được rồi. Quản lý khách sạn nói cái tên trộm kia đã ném giấy chứng nhận này vào thùng rác sau con hẻm, hôm nay nhân viên bảo vệ môi trường tìm thấy."
"Huyền ảo vậy sao?" Nhìn thứ trên tay cô ấy, Lâm Sơ Nhất vốn tưởng rằng tốc độ của John nhanh vậy ư, còn phải nghi ngờ có phải mình còn chưa tỉnh ngủ hay không nữa.
Cũng không biết tên trộm kia lương tâm trỗi dậy hay ngu xuẩn nữa, cảm thấy mình giữ mấy thứ giấy tờ này cũng vô dụng, trực tiếp ném ở gần đấy mà đúng lúc bị tìm được.
Nghĩ xong thì cũng thấy vui thay cho đối phương, "Tìm được là tốt rồi, vậy tiếp theo ngươi định về hay sao, giấy chứng nhận thì tìm được rồi, nhưng mà thẻ ngân hàng cũng đâu có tìm được."
Tiện thể nhắc nhở đối phương, không có tiền thì đi du lịch cái quái gì.
"Ta biết chứ, cho nên ta muốn hỏi anh không phải định đi Pháp sao, có thể mang ta theo không, lần này ta tìm được giấy thông hành rồi, có thể xin visa rồi."
Dù biết cùng một người đàn ông còn chưa quen lắm du lịch thì rất không hợp, nhưng Bae Su Ji càng cảm thấy khó có được lần đi du lịch, thật không muốn cứ thế mà về. Với lại còn có cả Jessica nữa mà, vậy chắc là không sao đâu nhỉ.
"Ý ngươi là cọ du lịch của ta? Còn phải ta bỏ tiền?"
Cô nàng này có phải là có chút ảo tưởng không vậy, sao đầu óc lại có thể nghĩ ra được cách tuyệt vời vậy chứ.
"Coi như ta mượn tiền của anh, được không? Làm ơn đi, anh biết những người làm idol như bọn em, rất khó mới có được một lần nghỉ phép, nếu phải về thì, em mới đi ra ngoài cũng sẽ rất phiền."
Bae Su Ji ra vẻ rất đáng thương, mắt cứ nhìn qua nhìn lại. Cùng với cái mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô ta, thực sự khiến Lâm Sơ Nhất ngơ ngác.
Một cô gái xinh đẹp như thế cầu xin mình, Lâm Sơ Nhất cũng không khỏi cười hỏi lại đối phương một câu, "Vậy sao ngươi lại thấy ta có tiền mà muốn giúp ngươi chứ, ta còn trẻ vậy mà."
"Bộ đồ của anh ít nhất cũng mấy triệu Won, em tin vào mắt của mình."
Mọi người đều nghĩ Bae Su Ji thành công là do may mắn, nhưng chỉ có cô ta mới biết được những nỗi khổ đằng sau. Cứ nói đến một chút đi, để mở mang cái gu thẩm mỹ của bản thân, cô ta từng trong khi chạy lịch trình, liên tục xem hơn nửa năm tạp chí và sách.
Vì vậy mà thấy đôi mắt kia của cô ấy, lại còn cái tình huống mình bị dính líu vào, Lâm Sơ Nhất gật đầu cười.
"Được thôi, trả phòng đi, chúng ta đổi khách sạn."
Thêm phần kết, xin các loại phiếu phiếu, xin các đại lão tặng bạch ngân hoàng kim (ý tưởng ngu ngốc)! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận