Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 623: Ác Long? Không, là Cự Long (length: 7087)

Sau giờ ngọ, đợi mấy giờ Han So-hee rốt cuộc mới gặp lại nàng Boss.
Nụ cười vẫn xán lạn như vậy, ánh mắt vẫn trong suốt thâm thúy, khóe miệng vẫn đẹp với độ cong ấy.
"Boss."
Ở Shay không cửa biệt thự thấy Lâm Sơ Nhất nàng, liền vội vàng bước nhanh tới, có chút lo lắng lại có chút vui vẻ nhìn về phía hắn.
"Không sao, chuẩn bị xong rồi."
Lâm Sơ Nhất vỗ đầu tiểu thư ký bên cạnh, sau đó nhìn về phía Shay không, "Lão ca, Thanks, ta đón nàng về trước, ngày mai lại đến tìm ngươi."
"Đi đi đi đi."
Shay không liếc mắt nhìn đã biết trạng thái tinh thần của tiểu lão đệ, cười xua tay.
Hơn nửa canh giờ, khi Han So-hee trở lại biệt thự, vừa vào đến phòng khách liền thấy Han Chae Youn đang ngồi phơi nắng ngẩn người.
Thật ra thì vẫn hơi lo, mặc dù lúc này Han Chae Youn nhìn bề ngoài không sao, nhưng cái dáng thất thần phía sau lưng cũng đủ làm nàng thở dài.
Đều là phụ nữ, luôn có thể tìm được chút đồng cảm.
Khi nhìn thấy Lâm Sơ Nhất cùng Arthur còn có Paul, thêm một người phụ nữ tóc vàng mà mình chưa gặp ngồi vào ghế sofa phòng khách, Han So-hee nhẹ nhàng nói, "Boss, ta ra ngoài xem chút?"
"Ừm." Lâm Sơ Nhất liếc nhìn Han Chae Youn, hắn chấp nhận sự đồng cảm của cô thư ký.
Người là người, nhiều loại cảm xúc và nhân tính mới là bình thường, mất đi mới là không bình thường.
Sau đó Han So-hee đặt đồ lên ghế sofa, lặng lẽ đi ra sảnh.
Sau lưng nàng, Paul cảm thán cười, "Hàn Bí thư vẫn mềm lòng hơn."
"Nhưng là phụ nữ thì ta thấy cũng không vấn đề gì to tát." Judy tiếp lời, dội gáo nước lạnh vào Paul.
Paul ngẩn người một chút, sau đó cũng không phản bác, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy không có gì to tát, vừa nãy chỉ là thuận miệng một câu mà thôi. Rồi sau đó nhìn về phía Judy, "Judy, ngươi thật sự định về bên Boss à?"
"Dù sao giờ ta cũng nửa về hưu rồi, canh cái nhà an toàn tẻ ngắt, chi bằng xin về hưu sớm, về chỗ các ngươi kiếm tiền còn hơn. Hơn nữa thân phận của Lâm tiên sinh tôn quý như vậy, rất thích hợp sở thích sưu tầm hàng hiệu của ta."
Khi nói câu cuối về điểm đó, Judy vô cùng phấn khích nhìn Lâm Sơ Nhất.
Còn Lâm Sơ Nhất thì thích thú nhìn nàng cười, vừa rồi ở khách sạn bên kia bởi vì cảm thấy Judy hoàn thành mọi chuyện quá hoàn hảo, nên tự thưởng khoản tiền kia, còn thưởng cho nàng một tấm thẻ VIP của Tiffany, quả thật những loại thẻ VIP hàng hiệu này hiếm thấy.
Khi nhận được tấm thẻ này, thái độ của Judy với Lâm Sơ Nhất đảo chiều 180 độ, hơn nữa còn lôi kéo Paul tìm hiểu cặn kẽ thông tin của vị cẩu nhà giàu này.
Trước đó nàng chỉ biết Paul kiếm cho mình công việc cho cẩu nhà giàu, nhưng nàng không tìm hiểu nhiều, nên lượng thông tin không nhiều.
Bây giờ đang cầm trên tay tấm thẻ VIP khiến tim nàng vui sướng, Judy động lòng. Vì nàng thấy trong chiếc cặp của Arthur còn vài tấm thẻ VIP hàng hiệu khác, dường như cả cặp thẻ này đều là để tặng.
Vậy nên khi liên tưởng đến số lượng của Lâm Sơ Nhất, cộng thêm việc có thể trực tiếp ảnh hưởng đến cao tầng bên dầu mỏ, Judy gần như không chần chừ chút nào, quay sang hỏi Paul xem đội của Lâm Sơ Nhất còn thiếu nhân vật như mình không.
Sau đó cùng nhau trở về biệt thự.
"Boss."
Paul không còn gì để nói, phụ nữ này tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng năng lực không tệ, chỉ là người quyết định không phải là hắn.
"Đội của ngươi, ngươi thấy được thì cứ nhận, ta không can thiệp."
Đối diện với ánh mắt của Paul, Lâm Sơ Nhất hết sức rộng rãi cho hắn quyền quyết định.
Đội an ninh của lão cẩu thì đã thế, Paul cũng đơn độc dẫn theo vài đội nhỏ an ninh cá nhân. So với đội hành động như của lão cẩu, đội của Paul thiên về kỹ thuật và điều tra thông tin.
Được Lâm Sơ Nhất cho phép, Paul cũng không dài dòng, quay sang nhìn Judy đang cười, "Vậy thì cứ làm theo quy tắc, kiểm tra 111. Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, một khoảng thời gian, một địa điểm, ngươi đưa ra câu trả lời hoàn hảo, không vấn đề gì chứ."
"Khinh thường ai đấy, cái đứa mới ra mắt như ngươi vẫn bị ta hạ gục thôi, đồ lão già." Khi nhắc đến kỹ thuật của mình, khí thế kiêu ngạo trên người Judy làm lão cẩu và Lâm Sơ Nhất cười hài lòng.
Đặc biệt là cái nội dung Bát quái trong lời này, khiến mọi người đồng loạt dồn mắt vào Paul.
Không ngờ nha, Paul thường ngày cà lơ phất phơ, hóa ra "gà non" lại rơi vào tay vị mỹ nữ tóc vàng này.
Nếu không phải trường hợp không phù hợp thì lão cẩu nhất định muốn lấy giấy bút ra ghi chép lại.
Vừa nảy ra ý nghĩ, Lâm Sơ Nhất đã nói, "Ghi lại đi."
"Boss."
Paul cúi đầu, mặt không nói nên lời.
Judy cười lớn.
...
...
Ngoài bờ cát, Han So-hee đi lên cát mịn, ngồi xuống bên cạnh Han Chae Youn, nhẹ giọng gọi, "Tỷ Tỷ."
Giọng nói kéo Han Chae Youn từ mớ cảm xúc ở Burj Al Arab về, nghiêng đầu thấy Han So-hee, giọng có chút khàn khàn trả lời, "Oh, So-hee à, về rồi à."
"Ừm."
Sau khi gật đầu, Han So-hee vốn muốn hỏi Có sao không , nhưng chưa nói ra miệng đã thấy mình hơi ngu, sao có thể không sao được chứ.
Vậy là bầu không khí im lặng lại, may mà gió biển đang thổi, cách đó không xa có mấy người đang chơi trò chơi nên mới khiến bầu không khí yên tĩnh không đến mức gượng gạo.
Cuối cùng Han Chae Youn cũng mở lời, "Đừng nghĩ nhiều, ta không sao, thực ra lúc nãy ta đã hồi tưởng lại từ khi mình ở Seoul đến giờ. Nói thật, có chút tự cho mình là đúng, nên mới vậy."
Nói đến đoạn sau, Han Chae Youn tự cười chế nhạo.
Người ta cho mình tiền bạc quá trời rồi còn tự mình đến, cuối cùng mình không chỉ thất hứa mà còn giẫm thêm một chân vào người ta.
Hơn nữa theo ý người kia, nếu không phải gặp người làm hắn khó chịu, có lẽ đã bỏ qua cho mình.
Chỉ là mình xui xẻo, cuối cùng lại tự mình gây ra đau khổ.
Ngước nhìn biểu tình của Han Chae Youn, Han So-hee thật ra lần này ra đây ngoài việc muốn an ủi Tỷ Tỷ này, cũng không phải không muốn xem thái độ của nàng như thế nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận