Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 384: Park Hyo Min ngốc bạch ngọt (length: 15239)

Sau trận mưa gió, trời đã chạng vạng tối.
Long nhóc và Eun Jung dành thời gian nghỉ ngơi, các nàng phỏng chừng không thể ngờ, trước đó còn có thể hai người giải quyết được sự tình, thời gian qua đi một lúc thì lại trực tiếp xụi lơ.
Vì vậy, để tránh mất mặt trước thiên hạ, hai người vội vàng đi tắm rửa trước để khôi phục sức lực.
Còn Lâm Sơ Nhất thì thoải mái bước ra phòng ngủ chính sau khi tắm xong.
Bên ngoài, Jeon Boram và các cô thư ký đã rời bể bơi từ lâu, đang ngồi trên ghế sofa xem phim.
"Soyeon và Qri đâu rồi?"
Lâm Sơ Nhất bước ra phòng khách, cũng không thèm nhìn Park Hyo Min cùng hai cô thư ký xinh đẹp, mà ôm chầm lấy Jeon Boram. Cậu ôm nàng vào lòng như một con gấu bông, rồi thoải mái nằm xuống sofa.
Jeon Boram khẽ ngửi mùi hương đặc trưng của Boss, mùi sữa tắm thoang thoảng rất dễ chịu, "Anh vào nghỉ đi."
"Em mệt lắm à, sao em và Hyo Min không vào nghỉ ngơi một lát?"
Lâm Sơ Nhất liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn sang nàng và Park Hyo Min bên cạnh.
"Không sao, ngồi ghế hạng nhất mà. Cũng không mệt lắm, bây giờ ngủ thì tối sẽ không ngủ được, chúng em chọn giờ muộn hơn." Jeon Boram giải đáp thắc mắc của Lâm Sơ Nhất, rồi tò mò nhìn người đàn ông của mình.
"À đúng rồi, Boss, lần này nhóm em biểu diễn, anh có muốn đến xem không?"
Jeon Boram hỏi vậy cũng vì chuyện mấy ngày trước Lâm Sơ Nhất gây náo loạn nhỏ ở concert của Fx.
Tuy Lâm Sơ Nhất không nói, nhưng bóng lưng đó, còn cả Han So-hee đứng bên cạnh, lập tức khiến Jeon Boram và những người khác nhận ra thân phận của Lâm Sơ Nhất.
Lâm Sơ Nhất làm sao không hiểu ý Jeon Boram, cậu cười cười, "Ý là vụ anh ở concert của Fx à."
Park Hyo Min và Jeon Boram khẽ gật đầu, cười hết sức vui vẻ.
"Boss, anh ham vui quá rồi đấy, chỉ cần người nào biết chút ít thì nhìn qua cũng đoán ra quan hệ của anh với thành viên Fx."
"Đúng đó, đúng đó, nghe nói giờ có không ít fan cuồng đang theo dõi Fx rồi, Boss nếu muốn đến xem thì nên tiết chế chút đi."
Hai người lần lượt lên tiếng, cũng là đang lo lắng cho Lâm Sơ Nhất. Các nàng biết, nếu Boss mà bị lộ ra ngoài thì có thể sẽ không còn thoải mái phóng túng như bây giờ nữa.
Có lẽ vấn đề không lớn, nhưng tránh được vẫn nên tránh. Dù sao, sau khi bị lộ, khoảng cách giữa các nàng và Boss cũng sẽ phải xa một chút. Cho dù lúc đó quan hệ không thay đổi, thì sự lo lắng ít nhiều cũng sẽ tăng lên.
"Biết rồi, nên lần này anh sẽ không ra mặt ở concert của các em đâu."
Nghe hai mỹ nhân này lải nhải, Lâm Sơ Nhất cũng khiêm tốn nhận lấy, sau đó liền xoay người đứng dậy.
Jeon Boram và Park Hyo Min há hốc mồm, không biết nên nói gì. Các nàng là quan tâm chứ không phải là muốn anh không đến.
Việc muốn cho Boss nhìn thấy màn biểu diễn của nhóm trên sân khấu cũng là một tâm nguyện lớn của các nàng. Vậy mà hai người lại tự tay đánh mất cơ hội này, nếu như Qri và những người còn lại biết được, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Vì vậy Jeon Boram liền vội vàng ngồi thẳng dậy, đầu nhỏ đáng yêu hơi ngẩng lên, "Boss, ở chỗ tụi em có chỗ ngồi VIP, ở tầng hai. Nếu anh cần thì có thể để riêng cho anh một chỗ."
Park Hyo Min cũng chuyển đến bên cạnh Lâm Sơ Nhất, vẻ mặt kiều mị nhìn cậu, "Đúng đó, Boss. Hiếm khi cùng ở một thành phố, đến xem chút chứ."
Bên cạnh, cô thư ký nhỏ Han So-hee rất hiểu chuyện lôi "mọt phim" Angelina đi, chỉ buông lại một câu, "Boss, chúng em đi chuẩn bị bữa tối."
Đợi đến khi cô thư ký nhỏ rời đi, Park Hyo Min thấy Lâm Sơ Nhất vẫn chỉ mỉm cười, không chịu trả lời. Nên nàng quyết tâm, cắn răng một cái, trực tiếp nói, "Boss, chẳng lẽ anh không muốn xem tụi em ở phòng thay đồ phía sau hậu trường sao."
Vừa nghe câu này, Jeon Boram lập tức nóng ran cả người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Park Hyo Min. Con bé ngốc này cái gì cũng dám nói vậy, ở đó làm sao mà lộn xộn được?
Còn Lâm Sơ Nhất thì cười càng tươi hơn, "Ồ, phòng thay đồ à. Để anh nghĩ xem, cái này có chút cám dỗ thật đó, nhưng ngày hôm đó chắc các em bận tối tăm mặt mày ấy, anh đi qua có phải sẽ ngơ ngác đứng ở hậu trường thôi không?"
Trong lòng Lâm Sơ Nhất, Jeon Boram thấy Park Hyo Min đã tung thính như vậy rồi, thân làm chị gái nàng cũng không tiện phá đám. Hơn nữa, nàng cũng mong Lâm Sơ Nhất đến xem concert.
Nên sau khi trừng mắt nhìn cô em ngốc Park Hyo Min, nàng hiếm khi tiến đến ghé sát tai Lâm Sơ Nhất nói nhỏ, "Boss, bọn em có phần solo riêng đó."
"Còn nhân viên thì sao?"
Lúc này, Lâm Sơ Nhất thật sự đang tận hưởng cái gì gọi là "tề nhân chi phúc", hay có lẽ là, "Boss vui vẻ."
"Làm Boss, anh đến phòng nghỉ của từng người, chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao."
Nghĩ ra phương pháp rồi thì phải giải quyết khó khăn. Park Hyo Min khá nhanh nhạy trong việc này. Đến cả cách giải quyết, cũng là đúng ý Lâm Sơ Nhất.
Đến đây thôi, biết đủ là được. Cái thú vui này phải từ từ mà tận hưởng, nếu ăn hết một lần thì khoảng thời gian dài sau đó còn làm gì được nữa. Không thể để các hồng nhan của mình vắt óc suy nghĩ những vấn đề này.
Dù sao trải qua thời gian dài như vậy, trong thái độ và cảm xúc của các nàng, ít nhiều gì cũng sẽ có chút lo âu, cần gì phải thế chứ.
Các hồng nhan trước mắt đều là bảo bối, phải biết trân trọng.
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Nhất trong lòng không khỏi vui mừng, bật cười lớn, "Được thôi, quyết định vậy nhé." Cậu chìa bàn tay phải ra, định vỗ tay làm lời thề.
Park Hyo Min theo phản xạ, tay nhỏ mềm mại vội vỗ vào tay cậu. Nhưng Jeon Boram nhìn thấy biểu tình cười lớn của Lâm Sơ Nhất, lập tức phản ứng, hai người các nàng rõ ràng đã tự đào hố cho mình.
"A, Boss, anh đang gạt tụi em!"
Jeon Boram nhận ra mình bị lừa liền thẹn quá hóa giận, nhào vào lòng Lâm Sơ Nhất giãy giụa quậy phá.
Park Hyo Min thì có chút ngơ ngác nhìn Lâm Sơ Nhất, "A, Boss anh đang bắt nạt tụi em đó." Thế là cũng lao vào chiến đấu.
Nhưng sao hai người là đối thủ của Lâm Sơ Nhất chứ, sau khi vui đùa với các nàng mấy phút, Lâm Sơ Nhất mới bắt đầu động thủ. Tay trái móc một cái, Park Hyo Min cứng đờ cả người. Tay phải quay đầu một cái, cục cưng nhỏ xanh ngọc trong lòng cũng không dám động đậy.
Lúc này, Park So Yeon và Qri bị tiếng đùa giỡn đánh thức cũng từ phòng ngủ bước ra.
Vừa ra tới đã thấy ba người đang tạo thành một đoàn trên ghế sofa, các nàng bật cười nói, "Mọi người đang nói chuyện gì vậy, mà chơi vui thế?"
Thấy hai người vừa ra ngoài, Lâm Sơ Nhất lúc này mới tha cho hai bóng hình xinh đẹp đang bắt đầu cầu xin tha thứ.
Được tha cho, Jeon Boram liền vội vàng chạy ra khỏi lòng cậu, chạy đến chỗ Qri, bắt đầu kể tội Park Hyo Min bán đứng cả nhóm.
Ừ, không hề kể tội Lâm Sơ Nhất cố tình thả mồi câu, mà lại kể tội cô nàng ngốc bạch ngọt Park Hyo Min.
Park So Yeon và Qri nghe xong việc Park Hyo Min bán đứng mọi người còn giúp người ta đếm tiền, biểu tình từ ngượng ngùng đến giằng co, cuối cùng có chút thẹn quá hóa giận nhìn Lâm Sơ Nhất.
Nhưng Lâm Sơ Nhất là ai chứ, da mặt dày như tường thành vậy, sao lại để ý ánh nhìn này.
Ngược lại thì Park Hyo Min, cô nàng ngốc bạch ngọt rốt cuộc mới nhận ra cái hố mà mình vừa mới tạo ra có mức độ nghiêm trọng như thế nào. Thế là nàng liếc mắt trái phải một cái, sau đó chọn đúng phương hướng cứu mạng.
Một cái nhào vào chỗ trống trong lòng Lâm Sơ Nhất vừa nãy Jeon Boram bỏ đi, vẻ mặt tủi thân nhìn cậu, "Boss."
Thấy cảnh này, Lâm Sơ Nhất càng thêm sung sướng, đối mặt với ánh nhìn của Qri và mọi người, cậu nói, "Sao thế, Hyo Min chỉ mời anh đến xem buổi biểu diễn thôi mà, chuyện này cũng có lỗi sao. Hay là các em không muốn anh đến?"
"..."
Đối mặt với Lâm Sơ Nhất cái tên vừa ăn cướp vừa la làng này, Park So Yeon và Qri nhìn nhau một cái, rồi bất đắc dĩ cười.
Còn có thể làm gì được chứ, thành viên là mình, Boss cũng là mình, nhịn thôi.
Park Hyo Min thấy mấy chị của mình không làm gì được người đàn ông trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tự tìm đường chết khi nở một nụ cười với mọi người.
Cô nàng ngốc này đâu có nghĩ, Lâm Sơ Nhất có thể bảo vệ được nàng một lúc chứ đâu có bảo vệ được cả đêm, hoặc là mọi thời điểm chứ.
Thế nên lúc ăn tối, Long nhóc và Ham Eun Jung sau khi nghe Jeon Boram kể lại sự việc, đồng loạt nhìn Park Hyo Min, ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ khiến cô bé hoảng sợ như sắp bị xé xác ra.
Làm gì chứ, chẳng phải là công việc của các cô nàng sao. Việc đề xuất xem buổi tiệc còn chưa điên cuồng như cái tiệc đứng ở khách sạn Bốn Mùa ở Mân Quốc ấy chứ.
...
...
Ngọc thỏ lặn về phía tây, mặt trời ló dạng.
Lại một đêm trôi qua, Lâm Sơ Nhất chậm rãi đứng dậy trong vòng tay của hai cánh tay trắng nõn mềm mại. Cúi đầu nhìn xuống.
Cậu thấy tóc Qri đang xốc xếch, và cả chăn của Park So Yeon đã bị bung ra. Tối qua, cậu cứ tưởng hai người nghỉ sớm vì mệt, thì ra hai nàng đã dùng nó để chơi tiếp sức.
Vì động tác của cậu, Qri bên phải cũng từ từ hé đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền vì buồn ngủ.
Thấy cơ bụng cường tráng của nam nhân kia, cũng không nghĩ nhiều, chậm rãi cúi người dán lên.
"Làm ồn đến ngươi à."
Hành động của Qri khiến Lâm Sơ Nhất rất đỗi dịu dàng vỗ nhẹ lên làn da trắng như ngọc ngà của nàng.
"Cũng còn khá, thực ra ta cũng vừa mới tỉnh. Mấy giờ rồi, ánh mặt trời sao còn trên giường vậy." Qri khẽ lắc đầu, nheo mắt nhìn, thấy ánh mặt trời trên đệm.
Nghiêng đầu liếc nhìn thời gian, Lâm Sơ Nhất cười nói, "Mới hơn 8 giờ thôi, ngươi có muốn ngủ tiếp không."
"Nhất định phải chứ, chúng ta 5 giờ mới ngủ mà, khốn kiếp." Qri nghe giờ, trực tiếp liền tóm lấy Lâm Sơ Nhất.
Park So Yeon vẫn ngủ say bên cạnh bị hai người làm ồn đến, liền dời chỗ, ôm bắp đùi Lâm Sơ Nhất rúc lại ngủ tiếp.
Còn Qri nỉ non với Lâm Sơ Nhất vài câu rồi, cũng lại chìm vào giấc ngủ.
Lâm Sơ Nhất cứ thế hưởng thụ, cầm điện thoại lên, từ trên xuống dưới lần lượt trả lời tin nhắn.
Sau 20 phút, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, khiến Lâm Sơ Nhất có chút bất ngờ, nhưng nghĩ không có ai khác, liền khẽ giọng nói "Mời vào".
Quả nhiên, người đi vào không ai khác, mà là cô Siêu Mẫu Bí thư mới nhậm chức Angelina.
Việc Angelina thực ra vừa nãy bị Han So-hee thúc giục đi gọi mọi người dậy ăn sáng, sau khi biết rõ tình hình từ hôm qua, ban đầu có chút do dự, nhưng lại mang chút hiếu kỳ và mong chờ.
Thế nên cuối cùng vẫn nhận nhiệm vụ này, rón rén đến cửa phòng Boss nhà mình, gõ cửa. Nghe thấy tiếng "Mời vào", từ từ đẩy cửa ra.
Kết quả Boss nhà mình quả nhiên không làm nàng thất vọng, nam nhân đang ngồi tựa vào thành giường lớn dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn cùng thân hình vĩ đại, tạo cho người ta cảm giác như một vị Thần trong điêu khắc Hy Lạp.
Đôi mắt sâu thẳm, bởi vì đêm qua điên cuồng mà vẫn chưa giấu hết, cộng thêm nửa thân trên cường tráng, cho nên buổi sáng vẫn có chút hoang dã, nhưng khóe miệng lại là nụ cười hết sức dịu dàng.
Khí chất phức tạp hỗn hợp, vừa có sự tự nhiên và không kìm chế đặc biệt của hắn.
Cộng thêm hai nàng công chúa ngủ say một bên trong ngực hắn, một bên trên chân, sự ngang ngược và quyến rũ của nam nhân, phảng phất như ánh mặt trời lúc này chiếu vào phòng, như thủy ngân chảy len lỏi vào tim người.
Bức tranh này, Angelina sau khi nhìn thấy liền biết rõ đời này mình sẽ không thể quên.
Lâm Sơ Nhất thấy Angelina sau khi vào cửa liền ngẩn người nhìn mình, cũng cười, "Angelina, sao vậy?"
"A, Boss, ăn, ăn sáng ạ."
Bị đánh thức, Angelina cũng vội nói ra mục đích đến, sau khi nhận được cái gật đầu của Lâm Sơ Nhất, cũng có chút không nỡ nhìn thêm mấy lần thân hình và dáng vẻ Boss nhà mình, lúc này mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng kia, Lâm Sơ Nhất cũng có chút xấu hổ vỗ vào người Qri vẫn không ngủ say lắm trong ngực, "Ngươi nói, ta vừa rồi như vậy, có tính là bị quấy rối chốn công sở không."
Nghe kiểu miêu tả khác lạ này của Lâm Sơ Nhất, Qri cũng nhịn không được cười lên, bàn tay nhỏ chậm rãi leo lên cơ bụng, chạm vài cái lên cằm Lâm Sơ Nhất.
"Ai lại nói như ngươi chứ, người ta nhỏ hơn ngươi mà, hơn nữa còn là thư ký của ngươi. Đó là phạm vi công việc bình thường, ngược lại là ngươi không mảnh vải che thân, muốn tố cáo chắc cũng là người ta tố cáo ngươi."
Đối diện với hành động nhỏ này của Qri, Lâm Sơ Nhất không trả lời nàng, nhưng Park So Yeon đang gối đầu lên đùi ngủ lại cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên.
Vốn còn muốn giả vờ ngủ, nhưng không nhịn được nữa, liền vội vàng mở mắt ra, "Boss, bữa sáng."
Giọng có chút run rẩy, cường độ công việc cao một đêm, dù là con lừa cũng phải nghỉ ngơi một lát chứ.
Bên cạnh, Qri dường như cũng cảm thấy không ổn, vội thu tay lại, định đứng dậy rời khỏi chiến trường.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, theo hai tay Lâm Sơ Nhất một vòng, hai người rối rít như chim mỏi về rừng chui vào ngực hắn.
"Bữa sáng à? Các ngươi chính là bữa sáng của ta."
Bên ngoài, tại phòng ăn.
Park Ji Yeon và những người khác nhìn nhau, sau đó nhìn Angelina. Khi nhận được sự xác nhận bằng cái gật đầu của đối phương, Eun Jung lên tiếng, "Ăn trước đi, nếu đợi thì có lẽ phải ăn bữa trưa đấy."
Hai ông tướng nhóc và Jeon Boram đều là người từng trải, trực tiếp chạy lấy đồ ăn.
Han So-hee và Park Hyo Min liếc mắt nhìn phòng ngủ chính, đáy mắt sâu thẳm lộ vẻ khao khát, một người giấu rất kín, một người lại để lộ ra mặt.
Chỉ có Angelina vẻ mặt ngơ ngác trợn mắt mấy giây, bừng tỉnh ngộ nhìn về phía phòng ngủ chính.
Không thể nào, biết thế mình đã không ra ngoài rồi, oa, lỡ rồi, mình đang xem trực tiếp à! ! !
Một ngày không thưởng, xin một lượt khen thưởng đi, cho đứa trẻ ít tiền mua sữa bột nào! ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận