Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 272: Nữ tổng tài khí tràng Jung Soo-youn (length: 11220)

Đưa xong lễ vật, dĩ nhiên chính là đến lúc ăn uống rồi.
Mặc dù các nàng đều nói khoảng cách trở về cũng chỉ còn mấy ngày, phải giữ dáng nên không dám ăn uống lung tung.
Nhưng khi mấy người ngửi thấy mùi thơm từ bình rượu Nữ yêu hôn kia, thì chuyện giữ dáng gì đó liền gác lại hết. Có thứ rượu ngon tuyệt đỉnh thế này làm nền, mà lại không uống chút nào thì thật quá lãng phí.
Vậy là các thiếu nữ nãy giờ đã nuốt nước miếng ừng ực, rối rít chạy tới lò nướng chọn đồ ăn. Còn quà cáp thì cứ cái nào vào cái đó, toàn bộ nhét hết vào túi đeo sau lưng.
Đây chính là chỗ tiện lợi của những hộp quà nhỏ, có thể mang theo người.
Ngay lúc này, Kim Tae Yeon chậm rãi tiến đến gần Lâm Sơ Nhất, có chút tò mò hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền một phần vậy?"
Nhìn vẻ mặt tràn đầy muốn biết của Tae Tiểu Nhuyễn, rồi lại liếc qua những đôi tai đang dựng lên hóng chuyện gần đó, Lâm Sơ Nhất cười: "Sao, muốn thanh toán hả? Vậy tối nay muốn chi bao nhiêu, để Kim công tử đây trả hết luôn nhé."
"Không được, sẽ phá sản mất."
Kim Tae Yeon lắc đầu, nhìn sang bên kia Jimmy vừa lấy ra bình thứ hai Nữ yêu hôn. Nàng vốn định mở miệng nói, lại đổi thành một câu khác.
Nói đùa, mấy chục nghìn đô thì nàng vẫn có thể móc ra, nhưng thêm cả hai bình rượu này nữa thì đâu chỉ vài trăm nghìn đô. Dù không đến nỗi phá sản, cũng đủ làm nàng xót của một trận.
Dù sao cũng là tiền chi một đêm, nếu đổi thành mua quà cho Lâm Sơ Nhất thì nàng lại sẵn lòng. Nghĩ tới đây, Kim Tae Yeon liền liếc nhìn đồng hồ trên tay Lâm Sơ Nhất, nhưng do dự một chút rồi lại thu mắt về.
"Vậy ngươi còn hỏi nhiều làm gì, mau đi chọn đồ ăn đi."
Mặc dù rất muốn đưa tay bóp cái má mũm mĩm sau chuyến đi đến đại lục mới kia, nhưng vì vấn đề xung quanh, cộng thêm Tae Tiểu Nhuyễn cũng không muốn ra mặt, nên Lâm Sơ Nhất rất lý trí kiềm chế bản thân, khẽ búng tay, để lại một dấu ấn trên trán nàng.
Thật là mềm mại, mình cũng chỉ dùng có 9 phần lực, mà vẫn để lại dấu như vậy.
Kim Tae Yeon xoa xoa trán, trừng mắt nhìn Lâm Sơ Nhất một cái rồi chạy đi chọn đồ ăn cùng Lee Soon Kyu. Dù sao thì nàng cũng thèm thứ rượu nho này. Chỉ mới ngửi thấy mùi trái cây thôi mà hương vị của lần trước uống đã như trào ra từ trí nhớ sâu thẳm.
Kim Tae Yeon vừa đi thì Jung Soo-youn đã đến: "Ngươi thật là hào phóng đấy, mấy trăm ngàn đô cứ như vậy mà uống à."
Theo thời gian, Nữ yêu hôn này trong giới rượu vang thượng hạng và các buổi tiệc tùng đã tăng giá chóng mặt, mà vẫn luôn trong tình trạng một chai khó cầu.
"Vui vẻ là được rồi, dạo này sao trông ngươi bận rộn thế?" Lâm Sơ Nhất mỉm cười nói, rồi nhìn Jung Soo-youn vừa nghe điện thoại xong, hỏi.
"Vì công ty bên này bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, đầu tư một số phim truyền hình cũng bắt đầu quay, còn mảng điện ảnh cũng đã được duyệt rồi."
Jung Soo-youn nhỏ giọng báo cáo một số công việc liên quan đến chi nhánh công ty ở Bán Đảo, thật ra những việc này bình thường không cần nàng nhúng tay, nhưng Govan đề nghị nàng học hỏi một chút nên nàng cũng vui vẻ đi học, vì vậy thời gian của nàng cũng bị bó hẹp lại khá nhiều.
Mà Lâm Sơ Nhất có chút xót xa khi nhìn thấy ánh mắt có chút vệt máu của nàng, dù đã được thuốc bổ dưỡng vào thì vẫn như vậy, xem ra cô nàng đang cố gắng hết sức: "Ngươi có thể thả lỏng chút công việc ở công ty đi, dù sao ngươi cũng đã nắm trong tay rồi, chỉ cần quen với quy trình là được."
Là trợ lý của mình, chỉ cần quen với quy trình, không đến mức không biết gì để rồi bị người khác lừa là được. Còn về phần công tác điều hành thực tế và báo cáo, thì đã có nhân viên chuyên môn xử lý.
"Ta biết mà, nên mấy hôm nay ta đã bắt đầu giao những hạng mục đang làm ra rồi. Bên Govan cũng đang liên lạc để bổ sung cho ta kiến thức về rượu vang nữa, nên bên này ta sẽ không động đến."
Jung Soo-youn gật đầu, rất rõ ràng mọi chuyện: "Hơn nữa, sau khi suy nghĩ, ta thấy với tình hình của ngươi bây giờ, nếu chỉ một mình ta làm trợ lý lo hết mọi công việc thì e rằng không kham nổi."
"Ý ngươi là sao?" Lâm Sơ Nhất có chút mơ hồ.
"Cho ngươi một cơ hội, tìm một thư ký đi."
Jung Soo-youn liếc trắng mắt gã đàn ông không biết gì kia, nếu không phải vì bản thân thực sự không lo nổi thì sao cô nói ra lời này. Đáng tiếc, vốn liếng của hắn quá lớn mà mình thì vẫn còn là gà mờ, thật không dám nói có thể tiếp quản và xử lý hết mọi thông tin giao dịch tài sản.
"Ta làm trợ lý sẽ giúp ngươi phân loại rõ các hạng mục công việc, sau đó để thư ký trực tiếp báo cáo lại cho ngươi. Tuy nói bên Govan cũng có thể làm vậy, nhưng những tài sản riêng của ngươi thì bên Govan cũng không tiện tiếp nhận. Hoặc là ta, hoặc là Jimmy, tự ngươi chọn một đi."
Thấy Lâm Sơ Nhất vẫn cứ nhìn mình, Jung Soo-youn liền đưa ra ví dụ: "Đừng tưởng ta đùa, chỉ riêng việc ở Dubai kia thôi, cũng đã đủ làm cho Jimmy dạo này bận tối tăm mặt mày rồi, ngươi tự suy nghĩ một chút xem sẽ rõ."
Đằng sau, Jimmy lúc này cũng lên tiếng: "Boss, trợ lý khu nói không sai. Những chuyện của ngài ở Dubai không nên có quá nhiều người biết, dạo này đều là tôi cùng trợ lý khu và Govan xử lý."
Đến cả quản gia riêng cũng lên tiếng thì Lâm Sơ Nhất cũng hiểu là tài sản của mình lại phình to thêm rồi, vừa định nói sẽ tuyển thêm đội ngũ quản lý, chợt nghĩ đến tính bảo mật ở Dubai thì hắn lập tức câm nín.
"Vậy Tú Nghiên ý ngươi là, ngươi lo việc xử lý thông tin là hết thời gian, không thể theo ta đối chiếu được nữa?"
"Cũng không phải là không thể, nhưng mỗi một thông tin đều phải xử lý, lại phải đối chiếu với ngươi thì chắc chắn là không có thời gian như vậy, 100% luôn."
Jung Soo-youn rất nghiêm túc gật đầu, từ sau khi biết được tài sản rải rác khắp nơi của Lâm Sơ Nhất, cô nàng cũng coi như đã biết ông chồng mình giàu cỡ nào rồi.
Mà so với các đội ngũ quản lý tài sản của những phú hào khác, thì số người Lâm Sơ Nhất dùng thật quá ít ỏi. Hơn nữa, hiện tại hầu hết lại đều dùng chung đội nhóm, độ an toàn bảo mật quá kém.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, đội ngũ tư nhân của gã thì lại càng thưa thớt. Thực sự là đếm trên đầu ngón tay, bản thân nhẩm sơ qua cũng chỉ có Jimmy, Govan, thêm cả Alina nữa, hết.
Chừng đó người, thì làm sao mà quản lý hết được khối tài sản của hắn đang tiến tới ngưỡng hàng chục tỷ như vậy.
Vốn dĩ quen thói vung tay làm chủ, Lâm Sơ Nhất liếc nhìn Jimmy: "Nhiều việc vậy sao?"
Jimmy gật đầu, thực ra bây giờ vẫn còn ổn, có thể xoay sở được. Nhưng nếu mà thêm một chút nữa thì có lẽ là hơi khó.
Mà mình cũng không tiện nói với Boss, bây giờ Jung Soo-youn, người phụ nữ của Boss lên tiếng nói ra cái họa ngầm này, Jimmy cũng nhẹ cả người.
Thấy cả Jimmy gật đầu rồi thì Lâm Sơ Nhất cũng đã hiểu, bèn lên tiếng: "Tìm thư ký thì đơn giản thôi, Jimmy anh xem thử tìm ai đó đào về là được."
Kết quả là bị Jung Soo-youn chặn lại: "Không thể tùy tiện được, phải là loại thư ký riêng cơ."
Nói xong, cô còn mang vẻ mặt chế nhạo và không tin nhìn về phía Lâm Sơ Nhất: "Nếu như ngươi thấy thư ký riêng thì cũng có thể để Jimmy kiểm tra thì ta đây cũng có thể giúp ngươi tìm vài người đấy."
Khụ khụ!!!
Vừa nói đến thư ký riêng thì Lâm Sơ Nhất liền tỉnh cả ngủ.
Thư ký riêng có ba yếu tố, yếu tố đầu tiên là gì, là phải vừa mắt, yếu tố thứ hai, cũng vẫn phải vừa mắt, yếu tố thứ ba vẫn phải vừa mắt.
Mà yêu cầu vừa mắt của Lâm Sơ Nhất thì rất đơn giản, mỹ nữ, xinh đẹp, dáng đẹp.
Cho nên vừa rồi Jung Soo-youn nghe hắn nói để Jimmy đi tìm thì trực tiếp khinh bỉ gã đàn ông kia luôn. Người khác không rõ, nhưng nàng lại quá hiểu hắn mà.
"Thôi vậy đi, tìm người quá mất công. Để ta phân loại, Jimmy đi kiểm định, cuối cùng thư ký sẽ báo cáo lại cho ngươi. Cho nên với thư ký thì ngươi chỉ cần tìm một cái bình hoa là được rồi, ừm, chính là cái loại vừa mắt ngươi đó."
Gần đây, trình độ quản lý của Jung Soo-youn tăng vọt, khí chất và thủ đoạn cũng dần bộc lộ ra.
Xem đấy, vừa giao phó việc cho Lâm Sơ Nhất đã vô tình toát ra khí chất nữ tổng tài, thực lực đã bắt đầu có nền tảng rồi.
Ngược lại, Lâm Sơ Nhất và Jimmy có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cái cách phân tích vấn đề, mổ xẻ mọi việc giống như một con dao phẫu thuật, một đao trúng đích cho Lâm Sơ Nhất biết thứ mình cần chính là Jung Soo-youn.
Jung Soo-youn khi xưa run rẩy lo sợ khi đi cùng hắn đến New York, gặp mặt Lý Nhiên và đám người môtơ, bây giờ thật sự như hai người khác nhau vậy.
"Ừ, ta hiểu rồi."
Jung Soo-youn đã nói thế thì Lâm Sơ Nhất đương nhiên cũng nghiêm túc cười đáp. Chỉ là nụ cười ấy có chút kiểu “nhà có gái lớn”, trông cứ khiến Jung Soo-youn da mặt nóng ran.
Vậy là cô vội tìm đại một cái cớ, trở về chỗ của các thành viên trong nhóm.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lâm Sơ Nhất tựa lưng vào ghế, khẽ cảm thán: "Jimmy, anh thấy rồi chứ."
"Vâng, trợ lý khu tiến bộ nhanh thật, xem ra cô ấy đã cố gắng rất nhiều." Jimmy cười đáp, nhỏ giọng phụ họa lời Lâm Sơ Nhất.
Lâm Sơ Nhất lại cười: "Quả nhiên, người có thể nhẫn nhục, ngu dốt mà kiên trì chế độ, lại còn có thể dùng mấy năm để trấn áp toàn bộ đám thực tập sinh trong công ty, thì sao có thể chỉ là một bình hoa được chứ."
Sau khi nói xong, hắn cũng cảm thấy đau đầu về chuyện sắp tới.
Thư ký riêng, việc này phải tìm từ đâu ra đây!!!
Jimmy như hiểu được sự khó xử của Lâm Sơ Nhất, bèn nhỏ giọng đưa ra ý kiến: "Boss, thư ký riêng thì đúng là cần hợp mắt ngài, hoặc là ngài có thể xem xung quanh có ai có tố chất giống như trợ lý khu, thì có thể tiến cử một chút."
Nghe xong lời Jimmy, Lâm Sơ Nhất có chút do dự, nghĩ tới Goo Hara gần đây làm khá tốt, nhưng mà cô nàng nhân ngư này để cô nàng đi chơi thì được. Còn nếu thật sự làm thư ký thì phỏng chừng còn thiếu một chút.
Cũng không thể nói nàng chỉ số IQ không thấp, chỉ là tính cách không được ổn định, là kiểu người cảm tính rất khó xử lý vấn đề.
Nghĩ đến Goo Hara xong, Lâm Sơ Nhất lại nghĩ đến một người rất thích hợp, Ham Eun Jung của Tara. Nhưng cô gái này vừa mới giải ước thành công, đang cùng chị em gái của mình lên kế hoạch đặt chân đến Nghê Hồng, nằm gai nếm mật, chuẩn bị phản công Bán Đảo bằng một kế hoạch dài hơi đây.
Lúc này mình mà lôi đối phương ra, nàng chắc chắn sẽ không cự tuyệt, nhưng có chút đi ngược lại ý nguyện của mình, thôi gác ý nghĩ này lại đi.
Suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra người phù hợp, Lâm Sơ Nhất dứt khoát đứng dậy đi về phía đống lửa. Dự định ăn chút gì đó trước, sau đó thả lỏng tâm tình một chút.
Bởi vì lý niệm của hắn đã dần dần chuyển thành một câu ngạn ngữ...
Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Thật sự không được thì gọi hệ thống, cứu mạng a! ! !
Cầu phiếu bé, phiếu bé à. Cầu tiền, buff cho chút để bứt phá vòng vây nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận