Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 206 công bình giao dịch (length: 9186)

Nhìn đối diện cô gái kia, coi như nàng không phải Ayaka Miyoshi, Lâm Sơ Nhất cũng có chút đáng thương nàng. Vì vậy suy nghĩ một chút, lấy lại điện thoại rồi để nàng nhắn một đoạn tin.
Hỏi hắn, ta theo ngươi qua.
Ngắn ngủi mấy chữ này, khiến Ayaka Miyoshi thiếu chút nữa rơi lệ, nàng mới 17 tuổi, gặp phải chuyện này lại không dám báo cảnh sát. Đột nhiên một người dáng vẻ đẹp trai, vóc người lại cao lớn đứng ra giúp mình, thật quá may mắn, quá cảm động.
Không cần hỏi tại sao không lo lắng Lâm Sơ Nhất có vấn đề, đầu tiên là chính nàng chọn người, thứ hai là, nhan sắc gần như chính nghĩa.
Đứng dậy, Lâm Sơ Nhất để Ayaka Miyoshi tiếp tục cùng gã đàn ông kia trò chuyện, hỏi rõ địa điểm.
Còn hắn thì đi mua đồ ăn, đồng thời cho cô gái kia mang theo một ly cà phê nóng, mặc dù bây giờ nhiệt độ trung bình mới khoảng 20 độ, không tính là lạnh.
Nhưng một ly cà phê nóng, ít nhất có thể làm cho Ayaka Miyoshi đang bị uy hiếp lạnh cả người, hơi chút ấm lại.
Đúng vậy, lúc nàng nhận lấy ly cà phê nóng Lâm Sơ Nhất đưa, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông này lại càng dịu dàng hơn một chút.
Thấy nàng đã cúp điện thoại, Lâm Sơ Nhất cũng cuối cùng lên tiếng, "Hỏi ra vị trí chưa?"
"Ừ, ở khu đồi Tự Do bên kia." Ayaka Miyoshi gật đầu, giọng nói mềm mại nghe có chút tê dại.
"Chạy nhanh thật, mới đó đã đến bên kia rồi."
Trước khi Lâm Sơ Nhất nghe Ayaka Miyoshi nói chuyện điện thoại thì biết, điện thoại di động của nàng thực ra mới bị mất không bao lâu, không ngờ bây giờ đã bị người nhặt được hơn nữa còn chạy đến bên kia.
Khu đồi Tự Do là thánh địa của thanh niên văn nghệ, khắp nơi đều có những cửa tiệm nhỏ tinh xảo, bán đồ dùng hàng ngày là chủ yếu, nữ sinh thường thích nơi này vô cùng. Nhịp sống rất chậm, rất đời thường, cảm giác hoàn toàn khác với những khu du lịch bình thường, thậm chí có thể nói rất ít du khách.
Lúc này Ayaka Miyoshi đã tạm gác chuyện vừa nãy qua một bên, cho nên chỉ có thể nhìn về phía Lâm Sơ Nhất, người vừa mới nói muốn giúp mình.
Mà Lâm Sơ Nhất cũng đương nhiên là nói được là làm được, dù sao nhiệm vụ hệ thống đã hoàn thành, thời gian đã đủ. Thời gian còn lại, có thể tự do sắp xếp.
Kết quả là, dẫn Ayaka Miyoshi rời khỏi quán cà phê.
Và khi hai người rời đi, lão cẩu cùng đạn cũng đi theo ra ngoài, hơn nữa một chiếc xe sang trọng chậm rãi lái tới, dừng ở bên đường cạnh mấy người, tình huống này làm Ayaka Miyoshi có chút choáng váng.
"Lên xe đi, ngẩn ra làm gì."
Mở cửa xe, Lâm Sơ Nhất nhìn nàng cười nói, "Yên tâm, sẽ không bắt ngươi đi bán, bây giờ ngươi còn nhỏ quá, không đáng bao nhiêu tiền. Đợi ngươi trưởng thành, nổi tiếng hơn sẽ đáng giá hơn."
Đứng cạnh cửa xe Ayaka Miyoshi lại có chút há miệng, cuối cùng hỏi, "Ngài nhận ra ta?"
"Ayaka Miyoshi mà, còn trẻ, vóc dáng rất tốt." Lâm Sơ Nhất cười một tiếng, sau đó trêu chọc nàng một chút, "Được rồi, lên xe đi, ta đi giúp ngươi giải quyết tên kia."
Nghe Lâm Sơ Nhất trả lời, Ayaka Miyoshi cũng không do dự nữa. Nếu vừa nãy cũng nhận ra mình rồi, thì từ đầu cũng có thể làm ngơ, nếu như không phải mình tìm tới thì chắc chắn sẽ không giúp mình rồi.
Đối với một người đàn ông như vậy, sau khi do dự, nàng vẫn chọn tin tưởng.
Dù sao, là do mình chọn.
Sau khi lên xe, Ayaka Miyoshi nhìn cách bài trí sang trọng bên trong, cũng có chút cảm xúc.
Mặc dù bản thân vẫn chưa trưởng thành, nhưng cũng làm người mẫu nhiều năm rồi, tài sản nói không có tiền thì chắc chắn không đúng, chỉ là chiếc xe sang trọng thế này, nàng cho dù có thể mua thì cũng phải táng gia bại sản.
Khi Lâm Sơ Nhất ngồi vào, xe cũng chậm rãi khởi động.
Sau khi Ayaka Miyoshi nói rõ cho tài xế phía trước, Ô Nha, thì hắn lúc này mới tò mò nhìn về phía nàng, "Ta không tò mò hỏi ngươi rốt cuộc có thứ gì, nhưng mà do ta ra tay, ngươi gánh tội thay có vấn đề gì không?"
"Hả?"
Ayaka Miyoshi có chút há hốc mồm, đây là ý gì, muốn bắt mình chịu tội thay sao?
"Ừ, ta giúp ngươi lấy lại điện thoại di động, sau đó giúp ngươi tìm ra gốc gác tên kia. Nhưng có một điều kiện, đó là lúc đối phương gây sự, ngươi đứng ra gánh tội thay, nói do chính ngươi làm."
Lâm Sơ Nhất biết cảnh sát bên Nhật Bản giống như một cái kẹo cao su vậy, khác đến lúc đụng đến sẽ lằng nhằng, khó chịu vô cùng.
Nói là để Ayaka Miyoshi gánh tội thay, thực ra chính là để công ty sau lưng nàng gánh thay mà thôi.
Hắn có thân phận, nhưng không phải chuyện gì cũng phải thể hiện ra, làm nhiều sẽ mất chất.
Lúc này Ayaka Miyoshi cũng biết Lâm Sơ Nhất cân nhắc điều gì, nên gật đầu, vẻ mặt kiểu như anh dũng hy sinh, "Yên tâm, ta sẽ."
"Biểu cảm đừng khẩn trương như vậy, chỉ là để bảo hiểm cho ngươi thôi, nhỡ đâu tên kia bị hù sợ không dám động, thì chẳng có gì xảy ra." Lâm Sơ Nhất cười ha ha, hòa hoãn bầu không khí.
Cô gái kia vừa lên xe liền ngồi nghiêm chỉnh, cơ bản không dám nói thêm gì, lại tiếp tục gật đầu.
Từ đường sáu cây mộc đi đến khu đồi Tự Do, đại khái khoảng 16 phút đi xe. Tính cả đèn xanh đèn đỏ, tắc đường thì khoảng 20 mấy phút mới đến được địa điểm.
Sau khi xe dừng, Lâm Sơ Nhất đưa điện thoại di động cho Ayaka Miyoshi. Nàng nhận lấy rồi rất thông minh gọi lại vào số của mình.
Bên ngoài, lão cẩu cùng đạn đã biết sự tình, cả hai đã xuống xe từ lâu, ánh mắt như sói, đang quét nhìn xung quanh những bóng người khả nghi.
Đặc biệt khi nhìn thấy Ayaka Miyoshi bấm điện thoại qua ô cửa kính đã hạ xuống, hai người ánh mắt càng nghiêm túc, cẩn thận quan sát những người đang nghe điện thoại xung quanh.
Cuối cùng ở một góc bãi đỗ xe tạm, nhìn thấy một gã thanh niên mặc áo thun xám. Cao khoảng hơn 1m6, người gầy gò, nhưng rất sạch sẽ. Dù chiều cao không đủ, nhưng với cặp kính gọng vàng lại rất tri thức.
Khi thấy gã nghe điện thoại với nụ cười có chút bỉ ổi xen lẫn thích thú, lão cẩu và đạn biết đã tìm được đúng người.
Người như vậy, phản ứng đầu tiên của người bình thường là: nhân viên văn phòng, trí thức, dân IT. Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, sẽ là kẻ vừa gọi điện uy hiếp Ayaka Miyoshi.
"Boss, tìm được rồi."
Sau khi xác nhận, lão cẩu đi đến cạnh cửa xe, nhẹ giọng báo cáo với Lâm Sơ Nhất. Lâm Sơ Nhất vừa rồi cũng thấy được gã thanh niên đó qua ánh mắt của hai người.
Sau khi ra hiệu cho Ayaka Miyoshi cúp máy, thấy bên kia cũng đang nổi giận mắng chửi gì đó, lần này thì hoàn toàn chắc chắn, "Đi thôi, tuy ít người, nhưng vẫn phải chú ý ảnh hưởng."
Nói xong, Lâm Sơ Nhất nhìn sang Jimmy ở ghế lái, "Jimmy, tìm một khách sạn..." Nói rồi, cảm thấy không đúng lắm, liền đổi ý, "Tìm một bờ sông đi, khách sạn quá phiền phức, bờ sông là được, xem phim cũng vậy mà, phải không?"
Ayaka Miyoshi có chút nghi hoặc vì sao Lâm Sơ Nhất lại nói thế, khóe mắt nhìn ra ngoài thì thấy ngay sự tình.
Chỉ thấy lão cẩu cùng đạn vô cùng lạnh lùng khi đi ngang qua gã đàn ông bên đường kia, một người giơ tay lên, trực tiếp kẹp đối phương ở giữa, cùng với tiếng vang trầm thấp, gã thanh niên trực tiếp trừng mắt lớn, rồi không thể động đậy.
Một lát sau, lão cẩu cầm điện thoại của gã đi tới, đưa cho Lâm Sơ Nhất.
Lâm Sơ Nhất lười cả sờ, trực tiếp đưa lại cho Ayaka Miyoshi đang mở to mắt nhìn, "Ừ, cho ngươi này, là cái điện thoại này không sai chứ."
"Không sai, cảm ơn, thật sự rất cảm tạ ngài."
Vốn đang lo Lâm Sơ Nhất và họ bắt nhầm người, Ayaka Miyoshi nhất thời vui mừng đến rơi nước mắt.
Nàng vẫn còn đang cảm ơn, thì xe đã chậm rãi khởi động lần nữa.
Đường phố vẫn bình yên như thường ngày, hoàn toàn không nhận ra vừa có một gã si hán gọi điện thoại uy hiếp một nữ sinh nhỏ, cũng không ai ngờ trong nháy mắt, gã đàn ông đã bị bắt đi.
Vì nơi này là phố buôn bán, nên phải tìm một bờ sông yên tĩnh thì còn cần chút thời gian.
Trong thời gian này, Ayaka Miyoshi cũng lật xem các tin nhắn trong điện thoại, sau khi phát hiện mọi thứ đều còn nguyên, không có bị tên biến thái đó gửi cho bất cứ ai thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đã thả lỏng, Lâm Sơ Nhất cũng cười nói, "Ta lấy từ người ngươi chút khen thưởng, bây giờ giúp trả lại cho ngươi, một đi một lại, giao dịch công bằng, ngươi không thiệt thòi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận