Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 46: Thao thao bất tuyệt sóng biển (length: 7634)

"gakki, ngươi dám chắc tuyệt đối là ngươi quen biết có thể bảo đảm sẽ không ăn thịt người mãnh thú sao? Còn ta thì không dám chắc."
Những lời này của Lâm Sơ Nhất dọa Aragaki Yui sợ đến cả người rụt lại. Nếu không phải thấy nụ cười kia lần nữa hiện lên, có lẽ nàng đã bỏ chạy rồi.
"Sao, lời này của Zoro có đúng lúc không, bị giật mình rồi chứ?"
Nhìn con thỏ nhỏ bị kinh sợ, nụ cười của Lâm Sơ Nhất có chút thu lại.
Min bên cạnh vừa uống bia vừa an ủi, Aragaki Yui gật đầu, quả thật hơi dọa người.
"Cho nên, sao ngươi có thể yên tâm cảm thấy ta sẽ không làm người ta bị thương chứ, phải có cảm giác nguy hiểm chứ, gakki. Hơn nữa ngươi là một cô gái đẹp, càng phải có cảm giác nguy hiểm gấp bội đấy."
Đúng vậy, dù hơi thủ đoạn nhỏ, mục đích của Lâm Sơ Nhất vẫn là muốn nói cho cô gái ngây thơ này thế nào là xã hội hiểm ác.
Thời điểm này, Aragaki Yui đúng thật vẫn chưa bị xã hội va chạm.
"Cảm ơn."
Vì vậy nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của đối phương, Aragaki Yui lại đứng dậy, cúi đầu chào cảm ơn.
"Được rồi được rồi, coi như vậy đi."
Vì trong căn hộ luôn bật lò sưởi, cộng thêm uống rượu, Aragaki Yui cũng cởi vài cúc áo sơ mi. Vì vậy cứ như thế, Lâm Sơ Nhất lại được dịp no mắt.
Aragaki Yui vội ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khiến người ta thấy mà tim đập loạn.
Trong thời gian sau đó, cả hai cũng dần trở lại trạng thái bình thường. TV cũng bật lên, chọn xem bộ phim kinh điển «Leon: The Professional».
Chầm chậm, Aragaki Yui vốn ngồi ngay ngắn giờ cũng dựa vào ghế salon thoải mái nửa nằm. Còn Lâm Sơ Nhất lần thứ hai đi về phía nhà bếp, sau đó dứt khoát lấy hết mười lon bia còn lại ra.
Lại một bộ phim điện ảnh trôi qua, kim giờ đã chuyển sang số 12.
Nhìn màn hình chiếu phim kết thúc, Lâm Sơ Nhất đề nghị, "Giờ này vẫn chưa về được, hay là gakki cô đến khách sạn nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy đến tìm hắn?"
Aragaki Yui thất vọng nhìn ra ngoài sân thượng tối đen, gật đầu. Sau đó hai người đơn giản thu dọn một chút rác, định ra ngoài.
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc của Aragaki Yui từ bên ngoài hành lang truyền đến, nàng nhất thời nở nụ cười. Lâm Sơ Nhất bên cạnh thì thầm trong bụng: Đúng là hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Nhưng rồi hình ảnh lại đảo ngược, sau giọng nói của người đàn ông kia, hai giọng nói của cô gái cũng vang lên theo.
"Anh trai giỏi quá, tối nay nhất định làm em thỏa mãn."
"Haha, mấy em thử sẽ biết."
"Đáng ghét, anh xấu xa quá."
"Các em cũng thích mà."
Ba người trao đổi vài câu trêu chọc nhau, khiến nụ cười vừa mới nở của Aragaki Yui trực tiếp ngây ra, Lâm Sơ Nhất đứng cạnh cũng nghe rõ mồn một thì phản ứng liên hồi: Biết chơi thật, thật ghen tị, nhập vai quá đi.
Tiếng mở cửa và đóng cửa của phòng bên cạnh làm Aragaki Yui giật mình tỉnh, nhưng vẫn cúi đầu không nói gì. Lâm Sơ Nhất xách rác đứng cạnh nàng, tiến không được lùi không xong.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng Lâm Sơ Nhất mở miệng trước, "Hay là mình qua bắt gian tại giường?"
"Không cần, ta có thể vào phòng ngươi không?" Aragaki Yui lắc đầu, có chút mất tinh thần nhìn hắn hỏi.
Trời ơi, cái tâm tính này, ý đồ này.
Lâm Sơ Nhất sao có thể không biết ý định của Aragaki Yui, cho nên cũng không cự tuyệt. Vứt rác ngoài cửa, dẫn nàng về phòng ngủ chính.
Mà bên kia động tác còn nhanh hơn hai người họ tưởng, vừa vào phòng, tiếng soạt soạt đã rất rõ ràng rồi. Thêm vào hai cô gái nhỏ giọng đáng yêu, Lâm Sơ Nhất nghe mà rất muốn cho điểm cao.
Chuyên nghiệp, không hổ là chuyên nghiệp, có tính hồi tưởng thật. Cứ như hồi tưởng lại thời đi học, trực tiếp tận mắt xem live stream vậy.
Lâm Sơ Nhất nghe được, Aragaki Yui đương nhiên cũng không phải điếc. Từng bước chân đi đến bên giường, nghe hơi thở quen thuộc ngoài miệng của người đàn ông ở phòng bên, sự tức giận giữa hai đầu mày dần bình ổn lại, sau đó dưới sự thúc đẩy của men rượu, biến thành từng tia điên cuồng.
Bên này kìm nén, cùng với tiếng vui vẻ bên phòng kế, tạo thành hai thái cực. Lâm Sơ Nhất cũng không muốn tự hành hạ mình như vậy, nên lên tiếng, "Hay là ra ngoài trước?"
"Không cần, lâm quân ngươi thấy ta thế nào?" Nhưng Aragaki Yui lại từ chối đề nghị của hắn, ngược lại trong ánh mắt kinh ngạc của hắn mà nửa nằm trên giường.
"Ngươi như vậy trả thù đối phương, là không có trách nhiệm với bản thân." Tuy Lâm Sơ Nhất rất muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng ba hoa vẫn phải nói vài câu, ít nhất có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng.
Aragaki Yui nhìn cặp mắt sớm đã nóng bỏng kia, gật đầu, "Cũng đúng, vậy thôi, cám ơn lời khuyên của lâm quân."
Ấy ấy ấy, cốt truyện không nên như vậy chứ.
Phản ứng của đối phương khiến Lâm Sơ Nhất cả người rối rắm, không nên như vậy chứ, "Không phải vậy, mà là..." Thôi xong rồi, không biết sao đã tự đưa mình vào tròng rồi, thiệt thòi lớn rồi.
"Ha ha, ngươi Kawaii quá." Aragaki Yui bật cười, sau đó không trêu chọc đối phương nữa, đổi khách thành chủ vỗ vỗ giường, "Lần này, lâm quân ngươi còn muốn nói đạo lý gì nữa không?"
"... "
Bị đùa bỡn, Lâm Sơ Nhất cười một tiếng không nói gì nữa, sau đó một giây tiếp theo, một dáng người khiến người không thể rời mắt xuất hiện ở cửa phòng.
Đường cong nhân ngư, eo ong, cùng cơ bắp đẹp toàn mỹ, thu hút ánh nhìn quá đi.
Lâm Sơ Nhất khẽ cười một tiếng. Sau đó đứng thẳng người, hơi nghiêng về phía trước, "Biết không biết thế nào là 'Đại Hải Vô Lượng, thao thao bất tuyệt' sao?"
. . .
Hai phút sau, Ryo Nishikido đang vùi đầu khổ cực bên kia nghe thấy bên cạnh nhà tiếng sóng biển giống như biển cả, hết đợt này đến đợt khác.
Các cô gái đương nhiên cũng nghe thấy, thế là cả hai nhìn nhau.
"Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục."
Âm thanh có chút quen thuộc, nhưng tình hình trước mắt khiến Ryo Nishikido không nghĩ nhiều, tiếp tục vùi đầu vào.
. . .
Nửa tiếng nữa trôi qua, Ryo Nishikido bọn họ dừng lại, tiếng động bên kia vẫn tiếp diễn, tiếng sóng biển từ đầu đến cuối không ngớt.
"Chắc không vậy, giỏi quá à?"
Các cô gái có chút kinh ngạc, tò mò.
Ryo Nishikido biến sắc.
. . .
Lại nửa tiếng trôi qua, Ryo Nishikido không nhịn được đập vào tường.
"Nhỏ tiếng thôi, làm ồn người ta ngủ."
Kết quả bên kia đáp lại một câu, "Đồ rác rưởi, đàn ông nên quyết chiến tới trời sáng."
Thế là cứ như vậy, tiếng sóng biển càng thêm vang dội.
Ryo Nishikido tức giận không thể làm gì khác hơn đập mấy cái vào tường, sau đó dẫn hai cô gái rời đi.
Chờ thêm nữa, Ryo Nishikido cảm thấy như muốn đưa hai cô gái mà mình đem về sang gõ cửa mất thôi.
. . .
Mà bên Lâm Sơ Nhất, sau khi nói câu kia, thì bị một cổ lực lượng thần bí tấn công, điện thoại di động để bên cạnh đột ngột vang lên.
Trên màn hình hiện: Bambi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận