Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 365: Ngươi rất tốt (length: 11494)

Sáng sớm, một chiếc xe hơi chậm rãi ở đầu đường New York lái qua.
Trong xe, cái đầu nhỏ của Bae Su Ji đang dụi vào ngực Lâm Sơ Nhất, đôi mắt có chút mơ màng nhìn hắn, "Oppa, ngươi vừa mới đi chỗ kia nữa à?"
Phía sau, Sunmi vẫn đang ngẩn người nghe thấy câu này, cả người lập tức run lên mấy cái.
Nhưng Lâm Sơ Nhất lại hết sức tự nhiên cười xoa đầu Bae Su Ji, "Vừa mới đi vệ sinh, lát nữa sẽ đưa ngươi đi. Cũng không thấy ngươi uống bao nhiêu, sao lại mơ màng thế này."
"Hừ, còn không có uống bao nhiêu sao, hơn nửa bình rượu kia đều là ta uống... A..."
Quả thực, uống hơn nửa bình, Bae Su Ji một cái kích động, thiếu chút nữa không nôn ra. Bị dọa, Lâm Sơ Nhất vội đưa tay an ủi, xoa mấy cái vào ngực nàng ta, nàng mới tỉnh táo lại một chút.
Cứ như vậy, đoạn đường còn lại Lâm Sơ Nhất không trêu chọc con thỏ Bùi này nữa, xe cũng vững vàng trở về bãi đậu xe dưới lầu Tứ Quý Tửu Điếm.
Là đãi ngộ cấp tổng thống cao nhất, vẫn giống các thành phố khác. Có chỗ đậu xe riêng, thang máy riêng, nhân viên tiếp đón riêng.
So với Bae Su Ji mơ màng, Sunmi vừa trải qua đại chiến mấy trăm hiệp lại vô cùng tinh thần.
Nên khi đối mặt với đãi ngộ này, cũng không khỏi kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Nhất. Lúc này, vì động tĩnh xuống xe, Bae Su Ji cũng mơ màng mở mắt, vừa vặn thấy Sunmi.
"Oh, Tỷ Tỷ à, ta vừa nãy không thấy tỷ đâu, còn tưởng tỷ đi trước rồi. Hì hì, tốt quá, tỷ không bỏ ta lại một mình chạy trước."
Bên cạnh, tim Sunmi đập nhanh hơn, vẫn có thể duy trì biểu tình bình tĩnh, "Vừa nãy đi nghe điện thoại, quay lại phát hiện chỉ còn mình ngươi nằm. Uống bao nhiêu rồi mà ra thế này?"
"Đều tại oppa, oppa xấu xa."
Vì trạng thái của Bae Su Ji không thích hợp đi bộ, nên Lâm Sơ Nhất dứt khoát bế kiểu công chúa ôm cô ấy đi. Nên lẩm bẩm hai câu, Bae Su Ji cũng lại chìm vào giấc ngủ.
Nửa chai Whiskey còn thêm chút rượu hỗn hợp, quả thực hơi quá sức chịu đựng của Bae Su Ji.
Chỉ có điều khi ngủ Bae Su Ji không chú ý một vấn đề, đó là rõ ràng khi ra ngoài còn mặc tất đen, Sunmi lúc này lại đang lộ ra đôi chân trắng ngần trong không khí.
Đôi chân ngọc thon dài quyến rũ, bắp chân nhỏ nhắn mượt mà, không hổ là Sunmi, người được mệnh danh là “Chân tinh”, cô giáo Lý à.
Ngay cả khi ôm Bae Su Ji, khi đi vào thang máy Lâm Sơ Nhất qua ánh phản chiếu lại thưởng thức đôi chân đẹp kia, khóe miệng cũng không khỏi nở nụ cười.
Sunmi luôn chú ý đến người đàn ông này, thấy nụ cười đó liền xấu hổ đánh vào lưng hắn, "Đừng cười, không được cười."
"Lạnh không." Cúi đầu, Lâm Sơ Nhất không để ý đến Sunmi đang ngượng ngùng, thẳng thắn ngắm nhìn.
"Lạnh cái đầu ngươi ấy, đã mấy tháng rồi." Dù nói vậy, nhưng sự quan tâm của Lâm Sơ Nhất khiến Sunmi rất thích thú.
Có một số lúc thật kỳ lạ, kẻ liếm láp quan tâm mấy năm, cũng không bằng trai đẹp trò chuyện một đêm. Mà trai đẹp không có tiền, lại không bằng người có tiền một câu mua mua mua.
Cuối cùng người vừa có tiền vừa đẹp trai, cũng không cần mua mua mua. Có lẽ chỉ một cái liếc mắt, thậm chí một nụ cười, rất nhiều thiếu nữ liền trực tiếp tự mình công lược hoàn thành, cam tâm tình nguyện trở thành... rb... Phi, ví tiền của đối phương.
...
...
Mười mấy phút sau, Lâm Sơ Nhất chậm rãi đặt Bae Su Ji lên giường. Giúp nàng cởi giày, tẩy trang, cuối cùng đắp chăn.
"Còn cẩn thận phết nhỉ, hơn nữa nhìn động tác của ngươi kìa, rất thành thạo. Nói cho ta nghe xem nào, đã phục vụ bao nhiêu cô gái rồi hả?"
Quay đầu nhìn lại, Sunmi đang dựa vào cửa phòng vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn.
Lâm Sơ Nhất cười một tiếng, rồi tiện tay cất điện thoại di động bên cạnh vào túi, dưới ánh mắt có chút sợ hãi của Sunmi đi về phía nàng, "Nha, chờ chút, nụ cười này của ngươi có hơi sai sai rồi đấy."
Kết quả đúng như Sunmi dự đoán, khi Lâm Sơ Nhất kéo nàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Một cái tát liền vỗ vào mông nàng, mà lúc này khoảng cách lần Sunmi nhường chỉ mới chưa đến nửa tiếng.
Nên một cái tát này, trực tiếp khiến tâm lý vừa mới phục hồi của Sunmi lần nữa nổ tung, cả người trực tiếp tê dại một vùng. "Vừa vặn, chỗ vừa nãy quá nhỏ, không tiện phát huy. Vốn nghĩ ngươi trở về sẽ trốn vào phòng, không ngờ ngươi còn tự mang đến tận cửa."
Tóm được Sunmi, Lâm Sơ Nhất cười một tiếng, sau đó vác nàng lên vai, đi về phía phòng khách.
Phòng ngủ chính và phòng khách nhỏ đều không đủ lớn, phòng khách bên ngoài mới là nơi để phát huy.
Hơn nữa Sunmi nói thế nào cũng là khách, lần đầu tiên đến đây. Là chủ nhà, Lâm Sơ Nhất vẫn nên dẫn nàng tham quan căn phòng tổng thống một chút.
Tiếp đãi khách thì phải từ ghế sofa trước, sau đó đến phòng bếp ăn xúc xích với sữa bò; kế đến ra cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm New York, cuối cùng vào phòng vệ sinh xem mình trong gương.
Sau cùng là rửa mặt, lên xe, đi ngủ.
Trước khi ngủ, Lâm Sơ Nhất nói một câu khiến Sunmi cạn lời.
"Ngủ đi, hi vọng sáng mai ngươi đừng nói với ta "buổi sáng tốt lành", đổi cái gì khiến ta vui vẻ chút nhé."
Đến khi Sunmi đã ngủ say, Lâm Sơ Nhất mới giãn gân cốt, chậm rãi trở về phòng ngủ chính. Tắm lại lần nữa rồi mới chui vào chăn, ôm thỏ Bùi ngủ.
...
...
Sáng hôm sau, tỉnh rượu, Bae Su Ji liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Nghĩ đến tối qua bỏ lỡ rất nhiều thời gian, cô ấy trực tiếp chui vào chăn.
Nên khi Lâm Sơ Nhất từ phòng ngủ chính đi ra, đã gần trưa rồi.
Chỉ là ngoài dự đoán của hắn, Sunmi vẫn chưa dậy, căn phòng tổng thống ngoài đồ ăn sáng mà cô bí thư nhỏ chuẩn bị ra, tất cả dấu vết đêm qua điên cuồng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhìn đến đây Lâm Sơ Nhất rất hài lòng với thao tác của cô thư ký, dùng càng ngày càng thuận tay.
Chỉ là dùng thuận tay đồng thời, Lâm Sơ Nhất cũng phát hiện ra một tình huống không tốt. Đó là khi có một số việc liên quan đến cuộc sống và công việc cần cô thư ký nhỏ bận rộn, đầu óc cô ấy có hơi choáng váng.
Đặc biệt là khi thật sự kiếm được khoản tiền đó, Lâm Sơ Nhất đoán chừng sẽ thật sự bắt đầu mua mua mua mất thôi. Đến lúc đó lượng công việc, cùng với việc xử lý tài sản, dù có Jimmy với Jung Soo-youn, cô thư ký nhỏ cũng khó mà thoát được.
Nghĩ tới đây, Lâm Sơ Nhất hiểu rõ nguyên nhân chính vẫn là đội của mình quá ít người, không đủ dùng.
Nhưng người không phù hợp, Lâm Sơ Nhất lại không muốn mang theo bên người, làm thói quen cuộc sống và mọi thứ trở nên khó chịu, càng khiến hắn khó chịu hơn.
Nên nghĩ tới đây, hắn cũng chưa nghĩ ra cách gì. Chỉ có thể nói đi một bước tính một bước, nhưng mở rộng đội nhỏ cũng là việc gấp trước mắt.
Vừa nghĩ đến đó, Sunmi cũng cuối cùng từ giường dậy. Từ vẻ mặt đã trang điểm kỹ càng của cô ấy, đoán chừng là đã tỉnh rồi nhưng chưa đi ra.
Mà Sunmi khi nhìn thấy Lâm Sơ Nhất, khóe miệng đầu tiên theo bản năng cười lên, sau đó lập tức trầm xuống, không có ý định tỏ ra hòa nhã với cái tên cẩu nam nhân trước mắt này.
Tối qua nói không được không được, vẫn còn không phải là phải tiếp tục.
Cái lưng này, còn mệt hơn luyện mấy ngày vũ đạo, vừa ê ẩm lại cảm thấy có chút mất nước nữa chứ.
Mặc dù quá chưa muốn hòa nhã với Lâm Sơ Nhất, nhưng Sunmi vẫn nhớ trước khi ngủ đối phương đã nói với mình. Khẽ cắn răng, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, khom lưng, cúi đầu, dịu dàng.
"Tối qua, anh rất tuyệt."
Hí!
Lâm Sơ Nhất có hơi ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, rồi phát hiện Sunmi đã nhanh chóng bỏ chạy tại chỗ, đi về phía nhà bếp.
Người phụ nữ này, có chút thú vị đấy.
Lại qua mười phút, khi Lâm Sơ Nhất và Sunmi đã ngồi trên sofa chán nản xem phim thì Bae Su Ji vừa nãy còn ngủ say cuối cùng cũng đã khôi phục được sức lực, đi ra khỏi phòng.
"Chào buổi sáng nha, Tỷ Tỷ."
Khi nhìn thấy tình hình phòng khách, cô cười ngồi vào bên cạnh Sunmi, mà không phải bên cạnh Lâm Sơ Nhất.
"Sớm, tinh thần không tệ nha. Ta còn lo cho ngươi say rượu thì hôm nay sẽ rất khó chịu đấy."
Sunmi liếc nhìn khuôn mặt hồng hào của Bae Su Ji, quan tâm nàng, sau đó Lâm Sơ Nhất nghe thấy giọng trêu chọc đó. Thế nên khẽ mỉm cười, không có ý định tiến đến bị mắng.
"Đúng rồi oppa, anh tới đây định làm gì vậy, tối qua em lo chơi nên anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu đấy."
Đánh vào chân nhỏ của Bae Su Ji từ phía Sunmi đá sang, Lâm Sơ Nhất cười nói, "Tới mua nhà, lần trước để người ta tìm mấy căn nhà thích hợp rồi, định nhân tiện xem qua, sau đó mua hai căn vào ở."
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Bae Su Ji, cũng có chút mong chờ nhìn sang Sunmi, "Cũng không thể mỗi lần tới cũng ở khách sạn được, mặc dù cũng không có vấn đề gì, phục vụ cũng rất tốt. Nhưng vẫn cảm thấy có một căn nhà của riêng mình sẽ tốt hơn, thoải mái hơn."
Hai người nghe Lâm Sơ Nhất trả lời, Bae Su Ji cũng bình thường thôi, cô biết rõ tài sản người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu.
Nhưng Sunmi có hơi kinh ngạc, dù biết Lâm Sơ Nhất rất có tiền, nhưng sao nghe giọng điệu mua nhà lại như mua đồ ăn vậy chứ. Nếu ở Seoul hoặc những thành phố không phải quốc tế mà nói, có lẽ cô sẽ còn hiểu được.
Nhưng nơi bọn họ đang ở là New York đó.
Thành phố lớn quốc tế, New York a! !
Có thể hay không đừng có nói chuyện mua nhà ở đây dễ dàng như vậy a.
"Vừa hay, vốn đang định tự mình đi xem nhà. Gặp các ngươi rồi, nếu như không có gì làm thì đi cùng ta một chuyến xem sao."
Thấy hai người phản ứng, Lâm Sơ Nhất cười một tiếng, sau đó mời, "Trước ăn bữa trưa ở đây, rồi buổi chiều đi xem chút nhà, tối lại đưa các ngươi đi ăn một bữa tiệc lớn."
Bae Su Ji dĩ nhiên là vô cùng phấn khởi đáp lời, nhưng vẫn liếc nhìn Sunmi.
Nếu là Sunmi của ngày hôm qua, phỏng chừng nàng sẽ trực tiếp cự tuyệt. Nhưng bây giờ thì, nàng cũng khẽ gật đầu, "Cũng được."
Vì vậy cứ như vậy, chuyến đi xem nhà New York vốn chỉ có một mình, bỗng nhiên lại có thêm hai mỹ nhân bầu bạn.
Quả nhiên, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp! ! !
Hôm nay là ngày cuối tháng này, đây cũng là chương cuối cùng của tháng rồi, xin chút toàn bộ lượt đặt của tháng này, để kiếm đủ tiền nhuận bút.
(PS: Tháng này tích lũy không ít chương tăng thêm, bạch sam nghĩ một chút, từ ngày mai bắt đầu, đến tuần sau thử một chút mỗi ngày đăng vạn chữ đi. Mỗi ngày hai chương, một chương như thường lệ, một chương là chương chủ đáng yêu được thêm vào. Một tuần sau vừa vặn kết thúc, sau đó thì đến lúc đó hãy nói.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận