Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 458: Phảng phất thấy được chính mình quá nãi nãi Tiểu Thái Dương (ma phỉ đáng yêu + 3 ) (length: 11282)

Trong phòng ngủ chính, nơi mà mùa đông vừa qua, mùa xuân đã tới.
Tiểu Thái Dương mềm nhũn như chú chó con, nằm rúc trên giường với dáng vẻ rệu rã, đôi mắt trống rỗng.
"Sao vậy, trời lại sáng à, không phải đang là buổi tối sao?"
Một lúc sau, Tiểu Thái Dương từ từ tỉnh táo lại, ôm chặt chăn, hai mắt nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ.
Không đúng, chẳng phải mới đó thôi sao?
"Buổi tối? Mới chỉ qua hơn nửa canh giờ thôi, Soon-kyu, em tự mình làm đầu óc quay cuồng luôn rồi hả? Mà sao sức khỏe của em dạo này tệ vậy?"
Phía sau lưng, giọng nam phấn khích vang lên, rồi ôm Tiểu Thái Dương lên lần nữa.
...
Ở chỗ khác, Yuri cũng đã về đến ký túc xá sau buổi hẹn.
Vừa về đến nơi, nàng đã bực dọc ngồi phịch xuống ghế sofa, vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay hờ hững.
"Gì vậy, có chuyện gì thế?"
Ba thành viên trong nhóm nhỏ đã có mặt ở ký túc xá sau buổi ký tặng kéo dài cả ngày. Tiffany thấy tình cảnh của Yuri liền vội vàng lại ngồi cạnh hỏi han.
"Còn có chuyện gì nữa, chẳng phải là tên khốn Lâm Sơ Nhất đó sao?"
Vừa nhắc đến người này, Yuri lại nhớ đến cú điện thoại bị cúp ngang, lửa giận càng bùng lên, nàng vò tóc rồi phát điên lên, "A, khốn kiếp, còn có Lee Soon Kyu nữa, con nhỏ thấy sắc quên bạn, chờ nó về rồi ta sẽ xé xác nó."
Kim Tae Yeon và Seo Ju Hyun nghe xong liền nhìn nhau, cả hai đều thấy ý cười trong mắt đối phương.
...
Đến bữa tối, trên bàn ăn.
Bát mì bò Nhật Bản ăn dở bị gạt sang một bên, cảm giác mát lạnh từ mông truyền đến khiến Tiểu Thái Dương càng ôm chặt Lâm Sơ Nhất.
" "
Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nhưng không hề dữ tợn, trái lại lại mang theo vẻ đáng yêu tương phản với ánh mặt trời rực rỡ, làm rung động trái tim Lâm Sơ Nhất.
"Tối nay em ăn gì đó chưa, Soon-kyu?"
Việc luyện tập cường độ cao trong thời gian dài khiến trán Lâm Sơ Nhất cũng lấm tấm mồ hôi.
"Ăn đầu anh đấy, đồ khốn kiếp."
Tiểu Thái Dương hơi khó chịu cúi đầu, nhưng ánh mắt lại bắt gặp hình ảnh kích thích, nàng lập tức ngửa người ra sau.
Mái tóc xõa tung hết sức đẹp mắt, đúng là như vậy, Lâm Sơ Nhất lại thêm kích động.
Vậy nên, Tiểu Thái Dương càng thêm khó chịu.
...
Ở ký túc xá Girls' Generation, cũng trên bàn ăn.
Chỉ khác là, bên này không ai ngồi mà chỉ bày biện đồ ăn sẵn và trái cây.
Sau khi nghe Yuri giải thích, ba người Tiffany và Kim Tae Yeon cười như được mùa.
"Cười cái gì, là con nhỏ Soon-kyu đó thả bồ câu với tôi đó, tức chết tôi mất."
Yuri thấy tình cảnh ba người liền nổi giận, đánh cho mỗi người một cái.
"Hay là Soon-kyu cũng bị ép buộc đó, ví dụ như đột nhiên bị Lâm Sơ Nhất bắt cóc chẳng hạn."
Tiffany đột nhiên nhớ đến bộ phim Hàn Quốc đã xem gần đây, liền hớn hở nhìn Yuri.
Kết quả nhận lại mấy cái lườm nguýt, "Tiffany à, sau này cậu tránh xa tôi ra chút đi, tôi sợ chỉ số IQ của cậu lây sang tôi mất."
"Này, Yuri."
"Làm gì, muốn đánh nhau hả."
"Magnae, món thịt này ngon nè."
"Cảm ơn, các tỷ."
Vừa lên đèn, ở khu vực sofa.
"Soon-kyu này, giới thiệu cho anh trò chơi nào đi."
"Oppa, oppa. Gâu gâu, gâu gâu gâu. Anh không được lật lọng nha, đã nói là bỏ qua cho cún con rồi mà."
"Ngoại trừ đêm nay."
"A... Lâm... Lâm Sơ Nhất... Anh là đồ con rùa."
"Ừ, hình dung rất sinh động, có điều thêm chút hùng vĩ vào nữa."
Đêm khuya, Lâm Sơ Nhất dựa vào đầu giường, đùi để Tiểu Thái Dương gối đầu, tay phải cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho Đào, tay trái thì đang hưởng thụ cảm giác da thịt mịn màng.
Vừa trò chuyện, điện thoại của Đào lại gọi đến.
Chủ yếu là việc chụp ảnh vẫn đang tiếp tục, bây giờ là khoảng trống của tạp chí cá nhân, Đào có chút thời gian để gọi điện thoại nói chuyện với oppa của mình.
Đang cùng Đào vừa nói chuyện, nghe đối phương kể lại một vài chuyện thú vị ở phòng chụp, thì đột nhiên có một dòng nhiệt ấm áp từ dưới bốc lên đầu.
"Oppa, sao vậy?"
Giọng nói của Lâm Sơ Nhất bỗng nhiên khựng lại, làm Đào bên kia điện thoại cảm nhận được sự khác lạ.
"Không có gì, có một con cún con vừa cắn anh một cái."
Tay phải khẽ chạm lên chăn, Lâm Sơ Nhất cười giải thích với Đào.
Nhưng Đào là ai, nàng là bạn gái của Lâm Sơ Nhất đó nha, những trò chơi gì nàng cũng đã chơi với oppa này rồi, dấu hiệu nhỏ này vừa nghe đã đoán ra được ngay.
Vì thế nàng nhướng mày, giọng hơi hứng thú đáp lời, "Oppa, cắn có đau không?"
"Chưa tới lượt em chụp hình sao?"
Vừa định trả lời thêm thì Lâm Sơ Nhất đột nhiên cảm thấy phần thịt mềm ở đùi bị nắm lấy, liền vội vàng đổi chủ đề.
"Biết rồi, vừa hay tới lượt em, anh cứ vui vẻ chút nha, oppa."
Đào hiểu chuyện liếc sang Tống Thiến đang ra hiệu bên kia, sau khi đưa ra lời đáp cố gắng lên thì liền bận rộn cúp điện thoại.
Còn Lâm Sơ Nhất sau khi Đào cúp máy cũng cười nhìn xuống chăn, rồi rất hiếm khi tắt đèn.
Trong bóng tối, tiếng kêu cứu khàn khàn của Tiểu Thái Dương vang lên, "Oppa, em còn lịch diễn, concert nữa, không thể mở miệng nữa rồi."
"Vậy vừa nãy tính là gì?"
"Vừa nãy chỉ là sơ sài thôi."
"Vậy sao, anh thấy vẫn chưa được sạch sẽ trong cái giếng đâu, để anh rửa lại cho sạch sẽ một chút."
"Không muốn..."
"Ừ, biết rồi."
"Vậy mà anh còn tới."
"Anh nói là biết, nhưng đâu có nói là không rửa."
"..."
Đêm đó, Tiểu Thái Dương như gặp được bà cố tổ của mình vậy.
...
...
Trăng tàn về tây, mặt trời mọc, lại là một ngày mới đến.
Tối hôm qua mải vui chơi ở trước cửa sổ kính mà quên không kéo rèm cửa, nên sáng sớm Lâm Sơ Nhất đã bị ánh nắng chói chang đánh thức. Sau khi nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh liền vươn vai.
Rồi anh mới phát hiện ra Tiểu Thái Dương đang co ro trong ngực mình, làn da mịn màng trắng nõn dưới ánh nắng sớm càng thêm trong trẻo non mềm, tựa như ngọc ấm, lôi cuốn ánh nhìn.
Mặc dù buổi sáng sớm luôn có vài thứ ở bên mình nhưng nghĩ đến sự triền miên liều chết của Tiểu Thái Dương tối qua, Lâm Sơ Nhất cũng bỏ qua việc quấy rầy nàng buổi sáng hôm nay.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, dội cho mình một trận nước để hạ hỏa.
Đến khi Lâm Sơ Nhất lau đầu tóc ra ngoài thì Tiểu Thái Dương cũng đã bò dậy khỏi giường và chui vào phòng tắm.
"Dậy sớm vậy sao?"
Tiểu Thái Dương bất ngờ thức giấc làm Lâm Sơ Nhất biết đối phương chắc chắn cũng đã tỉnh rồi.
"Ừ, đài phát thanh bên kia cũng phải đi làm lại rồi. Nên hôm nay phải qua đó sớm một chút để bàn lại quy trình."
Lần nghỉ phép này, cũng là do công ty đang cùng đài truyền hình bên kia đàm phán về tình hình chương trình phát thanh. Bỗng dưng quay lại ngoài việc vì cuối năm còn có buổi lễ long trọng mà còn là do bên phía kia đã nói chuyện xong về giá cả và điều kiện, lúc này mới gọi Tiểu Thái Dương quay về.
Dù đã quen thuộc nhưng Tiểu Thái Dương vẫn rất có trách nhiệm muốn đến đó sớm hơn một chuyến để làm quen với nhân viên, đồng thời kiểm tra xem chương trình có thay đổi gì không, hoặc liệu chủ đề và thời gian có sự điều chỉnh nào hay không.
"Có mệt không?"
Sau khi lau khô tóc, Lâm Sơ Nhất dứt khoát tựa người vào cửa phòng tắm, xuyên qua lớp kính mờ nhìn cơ thể nóng hổi bên trong.
"Em sao mà mệt được, vốn dĩ em có thể không mệt. Vừa rồi em xem tin nhắn, Yuri muốn giết em, anh gây ra chuyện tự mà giải quyết."
Bên trong, dù rằng nàng và người đang đứng trước cửa không phải là mối quan hệ bình thường nhưng gần như vậy trần trụi đối mặt cũng khiến Tiểu Thái Dương hơi ngượng ngùng. Vì thế nàng liền vòng vo đề tài, ném lại cho Lâm Sơ Nhất.
Nghe vậy Lâm Sơ Nhất bỗng nhớ lại tối qua lúc mình mới chuẩn bị bắt đầu thì tiếng chuông điện thoại của Tiểu Thái Dương đã làm ồn đến anh, rồi mới có 2 giây nói chuyện điện thoại đó.
"Được thôi, anh đi mời nàng ăn một bữa thịnh soạn là được chứ gì."
Nghĩ tới tình cảnh này Lâm Sơ Nhất đưa ra đề nghị muốn hỏi ý Tiểu Thái Dương.
Kết quả lại bị Tiểu Thái Dương đối lại ngay lập tức, "Anh coi thường thu nhập của Yuri và bọn em quá à, anh tưởng nàng thiếu mỗi một bữa tiệc đó sao?"
Là thành viên của Girls' Generation, Yuri và Tiểu Thái Dương mặc dù không có thu nhập mười tỷ lấp lánh như YoonA nhưng về phương diện thu nhập cũng đủ ngạo nghễ phần lớn thần tượng giới ca hát.
"Anh có nói vậy đâu, nhưng mà thu nhập của mấy em, đúng là có hơi èo uột."
Nhắc tới thu nhập, Lâm Sơ Nhất cũng chợt nhớ tới tin nhắn đầu tiên mà Lý Nhiên gửi cho mình sau khi về nước. Đó là sân khấu của nhóm T-ara đã tăng đến mức một triệu cho một buổi biểu diễn, mà lại là cái kiểu muốn gì có nấy.
So sánh với tốc độ kiếm tiền ở trong nước, Lâm Sơ Nhất chợt cảm thấy Tiểu Thái Dương thật sự là vất vả.
"Ừm?" Tiểu Thái Dương phát ra âm thanh nghi ngờ.
Nhưng sau khi Lâm Sơ Nhất giải thích, Tiểu Thái Dương cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng trả lời, "Quả thực có nghe nói đến mức chi phí bên các anh, nhưng thật không ngờ lại vượt quá mức bình thường đến như vậy. Nhưng mà biết sao được, công ty bọn em không có tài nguyên, hơn nữa bây giờ em cảm thấy vậy là đủ rồi."
"Đủ là được sao?" Lâm Sơ Nhất cười.
"Ừm, thật sự là đủ rồi." Tiểu Thái Dương cũng cười đáp lại.
"Vậy được rồi, em thấy bên Yuri phải làm thế nào đây, anh không biết dỗ phụ nữ. À không đúng, chỉ là không biết dỗ người không phải là phụ nữ của mình thôi." Lâm Sơ Nhất hơi ngừng lại.
Câu trả lời đánh thẳng vào tim Tiểu Thái Dương, cái trình độ lời tình cảm này, anh bảo anh không biết dỗ phụ nữ à.
Nàng thật sự rất muốn dùng một cái búa đập vào đầu Lâm Sơ Nhất, xem bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu lời nói dối.
Cuối cùng im lặng một hồi, ném ra một câu, "Không rõ, ngược lại ngươi gây họa, ngươi phải giúp ta giải quyết. Nếu không thì, ta cũng không dám về nhà trọ."
"Ờ, vậy thì đừng về nữa, cứ ở đây luôn đi." Chẳng qua, Tiểu Thái Dương phỏng chừng không nghĩ tới lời mình nói sẽ làm cho Lâm Sơ Nhất càng hưng phấn.
Cho nên trực tiếp bị dọa sợ đến nỗi Tiểu Thái Dương đang gội đầu lảo đảo một cái, suýt chút nữa trơn trượt ngã nhào, "Không muốn, nghĩ hay quá nhỉ."
Ngay khi Lâm Sơ Nhất còn muốn đột nhiên mở miệng sau đó, đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Về phòng ngủ cầm lên xem một chút, cái tên quen thuộc khiến Lâm Sơ Nhất cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vì vậy lẩm bẩm một câu.
"Rất hiếm thấy người này sáng sớm gọi điện cho ta."
Thêm vào đó, tâm trạng tối nay muôn vàn a, hy vọng sẽ không có vấn đề gì đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận