Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 336: Kia một phần thắng trò chơi sau Giải thưởng lớn (length: 15363)

Làm một người mất đi thị giác, các giác quan còn lại sẽ bắt đầu dần dần khuếch đại. Vô luận là khứu giác, thính giác hay là xúc giác.
Lúc này tình huống của Lâm Sơ Nhất chính là như vậy, đang bị cái bịt mắt che khuất tầm nhìn, che kín đôi mắt. Bởi vì ảnh hưởng từ tình huống đặc biệt bên dưới, xúc giác bắt đầu vô hạn phát triển.
Trong vòng 6 phút trước, hai lần cảm giác khác nhau, khiến hắn vô cùng tận hưởng.
Mặc dù không giống nhau, nhưng phương thức và kỹ xảo quen thuộc, lại khiến Lâm Sơ Nhất trong nháy mắt nhận ra đó là ai.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Sơ Nhất không khỏi run lên. Không hiểu sao, bởi vì nhân vật chính của vòng chơi mới, đối phương lại không đánh theo bộ sách võ thuật.
"Chậc chậc", không trách đào dám chơi đùa với mình như vậy. Thì ra là đã đổi phương thức, đây chỉ là nếm thử nhẹ nhàng mấy cái thôi, đúng là khó để hắn nhận ra.
Nhưng Lâm Sơ Nhất cũng không đi nói đào gian lận gì cả, trò chơi mà, vui vẻ là được rồi. Hơn nữa, đoán nhân vật trong tình huống như vậy, có vẻ cũng rất thú vị, phải không?
Nhân vật trong trò chơi dường như bắt đầu dần dần nhập trạng thái, từ liếm nhẹ, dần dần chuyển sang cắn xé điên cuồng.
Sự thay đổi phong cách đột ngột này khiến Lâm Sơ Nhất cũng thoáng cái nắm chặt nắm đấm.
Không hiểu sao, chỉ vì bị cắn thật rồi.
...
...
Dưới chân giường, Goo Hara tựa vào người đào, nhìn đào đang cười hì hì, ghé vào tai nàng nhẹ giọng hỏi, "Sao ngươi thuyết phục được Tri Ân đồng ý vậy?"
"Ngươi nghĩ là ta thuyết phục nàng đồng ý, hay là chính nàng đã thuyết phục chính mình?" Nhưng đào lắc đầu, phủ nhận lời Goo Hara.
Goo Hara nghe vậy, nghĩ đến nụ cười của gã si hán vừa rồi, cũng nhẹ nhàng lắc đầu. Dù trước đây đã biết ý tưởng của cô em này hơi kỳ lạ, nhưng không ngờ lại vượt xa mức bình thường như vậy.
Lúc này IU - Lee Ji Eun đã bắt đầu chạy, chỉ là có vẻ hơi dùng sức quá đà.
Ngay một lần cắn đó, cả đào và Goo Hara đều thấy được phản ứng của Lâm Sơ Nhất. Theo bản năng định xông lên giúp đỡ, nhưng may mà IU - Lee Ji Eun đã nhả ra.
"Cẩn thận chút đi, lòng ta đau, oppa." đào vội vàng ra hiệu bằng tay với IU - Lee Ji Eun.
IU - Lee Ji Eun chỉ vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình, nàng cũng muốn cẩn thận lắm chứ.
Nhưng cái kem sundae này quá to, thế nào cũng không thể cắn hết được, chỉ có thể ăn từng chút một thôi.
Goo Hara che miệng cười mỉm, cái này nàng hiểu. Lần đầu ăn món ngon này, nàng cũng phản ứng y như vậy.
Bên cạnh, đào dứt khoát vỗ trán, thôi thì lát nữa bồi thường cho oppa vậy, thương tiếc quá đi mất.
...
...
Fukuoka, Nhật Bản, một tửu điếm trong hội quán gần bờ biển.
YoonA tủi thân ngồi xổm trên giường của mình, bên cạnh là Jung Soo-youn vẻ mặt không nói gì, "Yoona à, chẳng phải đã nói sẽ không quấy rầy các ngươi sao. Tối qua ý của ngươi là gì, ta đây bị chịu tội thay à?"
"Tỷ tỷ, hắn vẫn đang ở giai đoạn dậy thì lần hai, nói thẳng ra là, trước kia thì còn chịu được, bây giờ thì ta chịu không nổi nữa rồi." YoonA vốn đang túm vành tai, nghe lời Jung Soo-youn liền vội thả ra, ra hiệu bằng tay hình dáng của thứ kia.
Kết quả là bị Jung Soo-youn trừng mắt, lẽ nào nàng không biết, tối qua giằng co với mình một đêm sao.
Còn YoonA thì liền chui vào lòng Jung Soo-youn, "Ôi, tỷ tỷ. Em sai rồi mà, em không cố ý đâu, lần sau nhất định sẽ không để chị chịu tội thay nữa."
"Oh, không bắt ta chịu tội thay, nghĩa là đi tìm người khác à, đúng là em rồi, lâm Tiểu Lộc." Jung Soo-youn hiểu rõ ý của cô nàng này mà, trực tiếp lấp liếm một câu.
Bĩu môi, YoonA không phủ nhận. Một mình nàng thật sự không giải quyết được, một đêm thì tạm được, ngày thứ hai là phải giơ cờ trắng rồi. Nghỉ ngơi chút còn tiếp tục được, giờ thì không xong rồi.
Nghĩ đến đây, YoonA chợt nghĩ tới chuyện cả bọn gần như ngày nào cũng uống thuốc bổ, "Tỷ tỷ, tỷ nghĩ có khả năng là do thuốc thang chúng ta uống không. Đây đúng là tình trạng dậy thì lần hai à, bất hợp lý quá đi."
Nhưng YoonA không biết rằng, đây đã tính là lần dậy thì thứ ba của Lâm Sơ Nhất. Nếu không thì, làm sao lại vượt mức bình thường đến vậy?
Jung Soo-youn cũng nghĩ đến điều này, nhưng nàng không nói gì. Có thể nói gì chứ, mọi thứ đã thành sự thật rồi. Hơn nữa cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là hơi mạnh quá một chút thôi, nhưng mà sướng hơn mà.
"Thôi được rồi, lần này chị không quản em nữa. Lần sau có thể chào chị một tiếng không, tối qua chị sợ muốn chết." Jung Soo-youn đẩy YoonA còn đang nũng nịu trong lòng ra, nghĩ đến chuyện tối qua đang ngủ thì đột nhiên bị người chui vào chăn đánh thức, đúng là hết hồn.
"Em cũng không ngờ là anh ấy lại tìm chị, em tưởng sẽ đi tìm bận rộn hoặc là Soon-kyu tỷ tỷ." YoonA buông tay, nàng nhận mệnh rồi. Vốn là còn hơi ghen, bây giờ mà ăn dấm nữa, thì cả bọn có thể ăn đám tang của nàng mất.
Ai ngờ Jung Soo-youn trực tiếp nhức đầu, "Này, YoonA, em không ngốc hả. Sao thường hay làm ra chuyện thế, Soon-kyu ở cùng phòng với magnae, em thấy có khả năng sao?"
"Cũng đâu có gì là không thể, lúc trước chưa gặp anh ấy thì ai mà tin nổi." YoonA cười khẩy nhìn Jung Soo-youn, "Tỷ còn nói muốn gây dựng sự nghiệp, bây giờ chẳng phải là... A, a, tỷ tỷ, em sai rồi em không nói nữa."
Jung Soo-youn vừa thấy YoonA trêu chọc mình, liền lập tức ra tay, đợi nàng nói xong thì mình thành kẻ ngốc mất.
Phòng bên cạnh, Lee Soon Kyu nghe thấy tiếng hét bên kia, hơi thâm ý nói, "Cách âm không tốt lắm nhỉ, magnae, em thấy sao."
"Cũng giống với tối hôm qua." Seo Ju Hyun hơi sững người, hiểu ý Lee Soon Kyu, nhưng không hề từ chối trả lời.
Lee Soon Kyu nghe vậy thì mỉm cười, thì ra tối qua không chỉ mỗi mình nàng mất ngủ thôi à.
Còn Seo Ju Hyun thì hơi nheo mắt lại, ngủ được mới là lạ.
...
...
"Oppa, 3 phút đến rồi, đoán đi."
Trong căn hộ, phòng ngủ chính.
IU - Lee Ji Eun liếm môi, từ từ xuống giường, đứng sang một bên. Lau đi vết tích còn sót lại ở khóe miệng, giống với hai người đào, thậm chí là còn hơn.
Hai má đỏ ửng xấu hổ, giờ đã như hai quả táo chín mọng, nhẹ nhàng bóp chắc cũng ra nước.
Trên giường, Lâm Sơ Nhất hít sâu một hơi, có chút buồn cười nói, "Đào, cái kiểu lắc lư người này của ngươi mạnh tay thế, học từ khi nào vậy."
Đào nghe vậy, thầm kêu xong rồi.
Goo Hara nghe vậy thì cười phá lên.
IU - Lee Ji Eun thì dứt khoát cúi đầu, câu trả lời rõ như vậy, nàng không thể không hiểu.
"Oppa biết từ khi nào vậy." Đào chậm rãi quay lại giường, sau đó cởi bỏ chiếc bịt mắt cho Lâm Sơ Nhất.
Vốn thấy vậy IU - Lee Ji Eun đã muốn bỏ chạy, nhưng bị Goo Hara giữ lại, "Đến mức này rồi, em còn muốn chạy đi đâu."
"Ban đầu còn nghĩ là cả bọn lừa mình, sau đó thì thấy không ổn rồi. Dù mấy người có thể diễn trò, nhưng cũng không đến mức không quan tâm đến cảm nhận của ta chứ. Cái cảm giác không trên không dưới đó, thật lâu rồi không được nếm thử." Lâm Sơ Nhất nói vậy, mắt lại nhìn IU - Lee Ji Eun.
Nhưng không hề có ý trách móc, mà ngược lại như đang nhìn khích lệ. Khiến cho IU - Lee Ji Eun vốn đã ngại ngùng, nay thì lại muốn vùi đầu vào ngực. Nếu không vướng víu ngực núi, có lẽ nàng cũng vùi được vào trong rồi.
"Vậy oppa, em xin gửi món quà lớn đến anh nhé." Đào cười, sau đó lại lần nữa bịt mắt Lâm Sơ Nhất, chỉ có điều lần này không trói chặt lại mà chỉ đơn giản che tầm nhìn.
Sau đó không lâu, Lâm Sơ Nhất cảm nhận được một cảm giác chưa từng trải qua.
Biết cái gì gọi là tiếp sức leo núi cao chứ, một người ở đỉnh núi, một người ở sườn núi, một người ở chân núi ấy.
Giải thưởng lớn này, thật quá tuyệt vời!
...
...
Sáng sớm hôm sau, nhiều ngày như vậy rồi, ngoại trừ hôm phóng ngựa ba bảy dặm một cách nhẹ nhàng thoải mái, tối qua xem như một ngày đỉnh phong sảng khoái nữa.
Đứng ở ban công, Lâm Sơ Nhất đơn giản vận động duỗi tay duỗi chân. Từ khi uống thuốc bổ, hắn cũng rất ít khi chạy bộ nữa. Trước chạy bộ là để rèn luyện cơ thể, nhưng bây giờ có thuốc và luyện quyền kích, cơ thể hắn sẽ chỉ ngày một tốt hơn.
Và khi hắn về phòng khách tìm nước uống thì thư ký nhỏ cũng vừa kịp đến làm.
Thấy Han So-hee tay xách giỏ đồ ăn sáng, Lâm Sơ Nhất cũng cười tiến lên nhận lấy, "Sao không kêu lão cẩu cùng đến, tự mình xách không nặng sao?"
"Không sao, khoảng thời gian này nhờ phúc lợi của Boss, thuốc bổ này xem như bù đắp cho những tổn hại trước đây rồi. Nên xách chút này vẫn không thành vấn đề."
Han So-hee đi theo Lâm Sơ Nhất đến bàn ăn, sau đó từ từ lấy từng món trong giỏ đồ ăn sáng ra, bày lên bàn.
Cũng chính lúc này, Han So-hee mới tò mò hỏi, "Boss, sắc mặt của anh có vẻ rất vui thì phải?"
"À, ừ, có chút. Nhìn ra sao, ta còn tưởng cô giấu kín chứ." Lâm Sơ Nhất sờ mặt, sau đó bật cười một cách tự nhiên.
Còn thư ký nhỏ thì cẩn thận liếc nhìn năm đôi đũa Lâm Sơ Nhất lấy ra, khó trách Boss lại vui như vậy.
Sau khi bày xong đồ ăn sáng, Han So-hee định rời đi thì bị Lâm Sơ Nhất gọi lại, "Oh, làm gì vội thế So-hee, cô đi đâu đấy?"
"Tôi xuống dưới, Boss, sẽ không làm phiền anh ăn điểm tâm đâu." Han So-hee hơi ngạc nhiên, Lâm Sơ Nhất gọi mình lại làm gì.
"Cô ăn chưa?" Lâm Sơ Nhất chỉ vào bàn ăn.
Lắc đầu một cái, Han So-hee không có ý định nói dối, "Vẫn chưa, ta đang giảm cân, đi xuống ăn chút bánh mì toàn mỡ là tốt rồi."
Nhưng mà Lâm Sơ Nhất lại đánh giá vóc người nàng từ trên xuống dưới, trực tiếp buột miệng, "Gầy đến không còn gì như thế này mà còn giảm cân, ngươi bị choáng hả, ngồi xuống chờ, ta đi gọi các nàng dậy ăn sáng, ăn chung."
"A!"
Han So-hee vốn tưởng rằng ở nơi này, đối với Boss có ý nghĩa đặc biệt, mình còn chưa đủ tư cách ngồi xuống ăn cơm. Kết quả lời của Lâm Sơ Nhất lại khiến nàng liếc nhìn mấy đôi đũa, thì ra là có một đôi của mình.
Nỗi chua xót trong lòng vừa mới nhen nhóm đột nhiên biến mất không thấy, thay vào đó là từng đợt dòng nước ấm từ tim dâng lên, lan tỏa khắp cơ thể.
Thật ấm áp, thật thoải mái! ! !
...
...
Nhưng cuối cùng, bữa sáng này chỉ có Lâm Sơ Nhất và cô thư ký nhỏ Han So-hee ăn thôi. Đào và các nàng nằm ngổn ngang trên giường, mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích.
Dù Lâm Sơ Nhất gọi thế nào, các nàng cũng chỉ xoay người, ôm chị em bên cạnh rồi ngủ tiếp.
Bất đắc dĩ, Lâm Sơ Nhất chỉ có thể cười đi ra, cùng Han So-hee ăn bữa sáng này. Nhưng vẫn cẩn thận lưu lại phần của các nàng, để trong hộp giữ nhiệt, một lát sau khi dậy trực tiếp lấy ra ăn được.
Khi ăn sáng, Han So-hee khi thì cúi đầu ăn đồ ăn, khi thì ngẩng lên nhìn Lâm Sơ Nhất. Động tác nhỏ này khiến Lâm Sơ Nhất đối diện cũng phải bật cười, nhìn thẳng nàng, "Sao thế, có gì cứ hỏi, đừng có nhìn lén lút như vậy, có phải người ngoài đâu."
"Boss, cổ ngươi..." Han So-hee bị Lâm Sơ Nhất nói vậy thì không giấu nữa, chỉ vào cổ.
Ừ? Lâm Sơ Nhất ngớ người, nhưng trên bàn ăn làm gì có gương để soi. Một giây sau, một chiếc gương soi nhỏ được Han So-hee đưa đến. Cầm lấy soi cổ, Lâm Sơ Nhất cũng phải bật cười.
"À, biết rồi."
Thu gương lại, Han So-hee cũng cúi đầu cười khẽ, "Boss, ta xem một báo cáo y học rồi. Hành vi này tuy gọi là hành vi giữa người yêu, nhưng nếu lặp lại nhiều lần có thể khiến các mao mạch máu nhỏ bên trong giãn nở, vỡ ra, gây xuất huyết dưới da."
"Nếu không có biện pháp xử lý thích hợp, ở động mạch cổ hoặc những chỗ động mạch, tĩnh mạch khác, có thể do lực ép gây tổn thương thành mạch, dẫn đến tắc mạch. Nên một hai lần thì không nói, nhưng cổ của ngươi toàn là vết như vậy thì có hơi nguy hiểm."
Lâm Sơ Nhất nhìn cô thư ký nhỏ, tuy bình thản nhưng lại hết sức quan tâm đến mình, gật đầu cười nói, "Biết rồi, lần sau chú ý, lần sau chú ý."
Kết quả Han So-hee trực tiếp trợn trắng mắt, mình thật hết cách với vị Boss này, nói lần sau chú ý tức là còn có lần sau, chú ý cái gì chứ.
Đến lúc lên hứng rồi, ai mà dừng được, đổi lại là mình có lẽ cũng thế thôi.
Ý nghĩ này khiến Han So-hee đột nhiên dừng đũa. Không hiểu sao mình lại nảy ra ý nghĩ đó, mà gần đây tần suất như vậy cũng tăng lên.
Là do Lâm Sơ Nhất hay do chính mình?
Hình ảnh trong đầu hiện lên, từ đêm khuya ở Pháp với Miranda; đến điệu nhảy âm nhạc cách đây không lâu; rồi cả buổi sáng hai ngày trước.
Nghĩ đến đây, Han So-hee có chút xấu hổ đột nhiên gắp vài cái sủi cảo tôm ăn rồi cũng buông đũa nói, "No rồi". Rồi định đứng dậy đi.
Nhưng nghĩ đến bát đũa còn ở trên bàn, đến cửa rồi lại quay lại. Cũng chẳng thèm quan tâm Lâm Sơ Nhất còn đang ăn, trực tiếp dọn dẹp, làm hắn vội cắn một miếng Lưu Sa bao rồi cười hề hề rời khỏi bàn.
Sau đó để Lâm Sơ Nhất tự mình chơi game đến khoảng 11 giờ trưa, Đào mới mặc chiếc áo sơ mi vừa vặn che mông, bước đôi chân dài thon thả ra, rồi lao thẳng vào lòng hắn.
"oppa, em mệt quá."
Lâm Sơ Nhất cẩn thận dời tay cầm, cười vỗ mông nhỏ của nàng, "Ai bắt em ngủ đấy, có phải tại anh làm ồn em dậy đâu."
"Nhưng mà em lại đói rồi." Đứng dậy, Đào dứt khoát ngồi vào lòng Lâm Sơ Nhất, ôm cổ hắn. Cúi xuống nhìn những vết hoan ái đầy trên cổ, thưởng thức "kiệt tác" của mình và mấy người tối qua.
"Rửa mặt chưa." Lần này Lâm Sơ Nhất hoàn toàn bỏ tay xuống, ôm người con gái của mình hỏi.
Thấy Đào lắc đầu, liền ôm đối phương lên. Rồi trong tiếng cười thích thú của Đào, ôm nàng đi vào phòng ngủ chính, ngay sau đó bên trong lại vang lên hai tiếng thét chói tai và tiếng reo hò.
"Quần áo, quần áo của em đâu."
"oppa, ngươi đè lên đồ của ta rồi."
"Đào, xin đừng chạm vào ta, không còn sức nữa đâu."
Một ngày vui vẻ bắt đầu từ bây giờ! ! !
Hỏi chút thường ngày: Hôm nay thứ Năm rồi, V ta 50 like——thêm chương nữa! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận