Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 347: Park Cho-a: Nói không chừng hưởng thụ nhân sẽ là mình đây! (length: 14608)

Sân bay nơi làm việc đó, Jimmy đứng trước mặt những cảnh sát kia vô cùng lạnh nhạt trao đổi. Mà ban đầu Park Cho-a muốn đến hỗ trợ Lâm Sơ Nhất, ngược lại buồn chán cùng Arthur đứng một bên, khoanh tay nhìn tình huống.
Nhìn Lâm Sơ Nhất, Park Cho-a lại nhìn hai người đàn ông vừa mới xưng là quản gia của đối phương, nàng sao có thể không biết chứ. Đã biết là đụng phải thiếu gia tài phiệt rồi, không trách đối phương chung chạ với Han Hyo-joo, cái Thanh Long Ảnh Hậu này.
Chỉ bất quá nghĩ đến lúc ban đầu thấy hai người đối phương, dáng vẻ du lịch vui vẻ kia. Lại nghĩ đến bản thân một mình xông đến đây, sau đó bị người ta tóm lấy chút nữa xảy ra chuyện so sánh, cảm xúc của Park Cho-a cũng chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Mà lúc này, Lâm Sơ Nhất bên cạnh cũng đang quan sát nàng.
AOA như ba đại thiên sứ, hơn nữa còn có vài bài hát tiêu biểu cùng tuyết huyễn thành viên nắm giữ độ nhận biết quốc dân, nhân khí và thành tích về nhạc số đều có nhất định.
Park Cho-a trước mắt tính trong nhóm của họ cũng thuộc top 3, thêm mái tóc ngắn màu vàng, và giọng hát đặc biệt có sức bùng nổ và mị lực khiến cô có mỹ danh "giọng hát thiên thần", cũng coi như thành công nổi danh.
Mà điều thu hút Lâm Sơ Nhất ở thiếu nữ này hiện tại không phải là mái tóc ngắn và giọng hát, mà là ánh mắt quyến rũ nóng bỏng của cô trên sân khấu. Mỗi khi ống kính lia đến cô, ánh mắt lúng liếng ấy luôn có thể khiến Lâm Sơ Nhất thất thần.
Về sau vì hình tượng tóc ngắn vàng quá ăn sâu vào lòng người, cộng thêm phong cách gợi cảm không thể thay đổi, dẫn đến áp lực quá lớn. Thêm một vài thành viên trong nhóm bất hòa, kẹt ở giữa khiến cô bị áp lực không ngủ được, cố nén chứng uất ức.
Cuối cùng muốn lui để tìm một phú nhị đại kết hôn, kết quả người không tìm được, còn bị lừa một chuyến trở về. Cũng may sau đó kịp thời dừng tổn thất, sự tình không đến mức khiến cô suy sụp.
Chỉ có điều, đây đều là đường sống của người bình thường, nên Lâm Sơ Nhất cũng không nghĩ tới đi tìm cô gái này. Miễn là còn sống, vẫn có thể vui vẻ đi dạo phố ăn cơm cùng bạn bè, mua sắm nói chuyện phiếm, Lâm Sơ Nhất cảm thấy đây chính là cuộc sống của họ.
Chữ "ý khó dằn" còn có mục đích cứu giúp, căn bản không cần đặt vào những người đó.
Bất quá đây cũng chỉ là Lâm Sơ Nhất không chủ động đi làm quen mà thôi, nhưng nếu thật vô tình đụng phải sau đó, tiện tay kéo lên một cái cũng chẳng sao.
"Một mình ngươi không biết tiếng Anh, chạy đến Los Angeles làm gì?"
Nhìn một hồi đối phương, Lâm Sơ Nhất cuối cùng cũng hỏi ra điều mình nghi ngờ.
Sau đó Park Cho-a không do dự che giấu, dứt khoát kể tình hình chuyến đi của mình, còn nói những lời người đại diện nói với cô.
Lúc này, Han Hyo-joo lấy được hành lý, cũng mang theo tiểu thư ký đến đây, nghe được hơn nửa câu trả lời của Park Cho-a.
Đợi đối phương nói xong, còn chưa đợi Lâm Sơ Nhất mở miệng, Han Hyo-joo bên cạnh cười lạnh một tiếng, "Người đại diện của ngươi chắc là tham tiền rồi, biển thủ toàn bộ chi phí công tác, còn cả phúc lợi của nhân viên."
Đối diện với tiền bối siêu cấp như Han Hyo-joo mở miệng, Park Cho-a đâu dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Thật ra cô cũng không ngốc, làm một người có thể debut, lại trải qua 2 năm làm idol tân binh thì không mấy ai là không có não. Vậy nên Park Cho-a tự nhiên cũng đoán được, cho nên lúc đó cô mới không phản bác.
Vì cô không phản bác được, chỉ có thể chấp nhận.
"Vấn đề này không ít công ty đều có, có điều đến một trợ lý cũng không cho ngươi, quá tham lam rồi."
Lâm Sơ Nhất với kiểu bắt nạt ở chốn công sở này đã quá quen, huống chi ở Bán Đảo cái đất nước biến thái với thứ bậc đáng ghét đó. Nhưng một idol xuất ngoại, cái gì cũng không chuẩn bị một chút, thật có chút quá đáng.
Lúc này, Jimmy cũng đi tới, "Boss, xong rồi. Nộp phạt 300 đô, sau đó lấy lại lọ đồ chua là xong."
Vì Jimmy nói bằng tiếng Trung nên Park Cho-a nhất thời không hiểu được. Han So-hee thấy Park Cho-a đáng thương, liền tạm thời làm phiên dịch cho cô, nói cho đối phương biết nội dung trao đổi của Jimmy và Lâm Sơ Nhất.
"300 đô sao, được, bên tôi trả." Nghe nói đến tiền phải trả, Park Cho-a liền vội vàng gật đầu. Dù bị công ty bóc lột nhưng đầu năm nay nổi tiếng, cô cũng kiếm được chút tiền.
Nói xong, cô lấy ví tiền trong túi xách, rút ra 3 tờ tiền đưa cho Jimmy, "Làm phiền anh, cám ơn."
Thật ra lúc nãy cô có ý muốn rút thêm vài tờ, nhưng nghĩ đến thân phận và vẻ ngoài tinh xảo của Lâm Sơ Nhất và Jimmy, liền không làm mất mặt.
Jimmy không nhận ngay mà nhìn Lâm Sơ Nhất, thấy Boss gật nhẹ đầu mới cười nhận tiền, "Không sao, chuyện nhỏ thôi."
Lúc Jimmy quay người đi xử lý sự việc giúp Park Cho-a, Lâm Sơ Nhất quay sang nhìn cô, "Có người nhận điện thoại chứ."
Park Cho-a hơi cảm động khi Lâm Sơ Nhất quan tâm đến mình, liền gật đầu, "Ừm, bên người đại diện nói đã sắp xếp người nhận điện thoại rồi."
Nghe như vậy, Lâm Sơ Nhất cũng không nói thêm gì. Sau khi Jimmy xử lý xong, cảnh sát cũng trả hành lý lại cho Park Cho-a.
Sau đó, Lâm Sơ Nhất nói lời tạm biệt Park Cho-a, rồi đẩy vali của Han Hyo-joo, cười nói chuyện cùng cô đi về phía bãi đỗ xe.
Sau lưng, Park Cho-a nhìn Lâm Sơ Nhất và Han Hyo-joo được mọi người vây quanh, trong lòng cảm khái vô vàn.
Nhưng nghĩ đến thân phận mình, cô chỉ tự giễu cười một tiếng, xoay người theo chỉ dẫn trên cột mốc đi về phía cửa đại sảnh.
. . .
. . .
10 phút sau, Lâm Sơ Nhất đỡ Han Hyo-joo ngồi vào trong xe, nhưng khi xe khởi động chuẩn bị rời đi, lông mày anh có chút nhíu lại, khẽ thở dài.
"Lão Cẩu, lái xe về phía cửa ra xem một chút đi."
Lão Cẩu không hỏi vì sao, gật đầu liền cài số lùi.
Chỉ có Han Hyo-joo hứng thú nhìn anh, "Lo lắng thành viên nhóm nhạc kia sẽ bị 'thả chim bồ câu' sao?"
"Ta thấy có đến 8 phần, cũng giúp một tay, nếu đúng vậy thì sẽ giúp đến nơi đến chốn."
Lâm Sơ Nhất không phủ nhận, chuyện này không cần giấu diếm.
Ngồi bên ghế lái, Han So-hee nghe Lâm Sơ Nhất trả lời, không khỏi nghĩ đến bản thân mình. Cô khẽ cúi đầu, lặng lẽ nắm chặt tay.
Nếu không gặp Boss của mình, chắc chắn cô sẽ ngã nhào vào cái vũng bùn nhão nhoét kia, cuộc sống còn thê thảm hơn cái chị kia vừa rồi.
"Ta nghĩ chắc không đâu, đối phương cùng lắm chỉ tham chút tiền bên kia thôi, tiền ở đây không phải họ đưa tay được, chắc không sao."
So với ý của Lâm Sơ Nhất, Han Hyo-joo với tư cách một nữ minh tinh thường xuyên chụp tạp chí ở nước ngoài thì kinh nghiệm hơn anh nhiều, nên cô cảm thấy mọi chuyện sẽ không đến mức bất thường như vậy.
Nhưng Han Hyo-joo không biết, điều cô tham khảo đều là tiêu chuẩn giới diễn viên, giới ca hát so với tiêu chuẩn cô biết thấp hơn nhiều.
Vậy nên Lâm Sơ Nhất trực tiếp cười, hơi nghiêng mắt nhìn cô, khiêu khích nói, "Tuy có hơi không phải với người ta, nhưng đánh cược một lần chắc không sao đâu."
"Cool, ta cũng có ý đó." Thái độ tự nhiên và ý nghĩ của Lâm Sơ Nhất khiến Han Hyo-joo rất cởi mở.
"Tiền cược thế nào, ta ra ý kiến, ngươi đặt tiền cược." Nghiêng đầu, Lâm Sơ Nhất nhẹ nhàng đặt tay phải lên đầu, nhìn khuôn mặt xinh xắn của Han Hyo-joo cười nói.
Ý kiến có thể, tiền cược không thể tùy tiện đưa ra, sẽ có vẻ vụ lợi hoặc có mục đích. Tuy Lâm Sơ Nhất chỉ nói tùy tiện nhưng cần phải suy nghĩ một chút.
Còn Han Hyo-joo không muốn yếu thế mà nhìn lại, và hài lòng với cách trả lời lịch thiệp của Lâm Sơ Nhất, "Tùy ta nói sao?"
"Ừm, tùy tiện, nhưng phải công bằng."
Có thể lịch thiệp lúc cần, nhưng phải mạnh mẽ khi cần thiết, Lâm Sơ Nhất nghiêm túc nói, "Tiền cược của hai người không thể chênh lệch quá nhiều, lớn quá thì mất vui."
"Vừa mới còn khen ngươi lịch thiệp đấy, sao lại nhỏ mọn vậy."
Han Hyo-joo dù nói vậy, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, ngược lại còn vui hơn. Việc Lâm Sơ Nhất đòi công bằng như vậy đang ngầm nói cho cô biết, hai người chỉ là bạn bè đang chơi đùa.
Mà thái độ này, trong hai ngày này, chính là điều Han Hyo-joo cảm thấy thoải mái và thích nhất ở Lâm Sơ Nhất.
Đối mặt với câu trả lời của Han Hyo-joo, Lâm Sơ Nhất không đáp lại, chỉ nhướng mày, nheo mắt chọc cười cô, "Đừng có làm cái biểu cảm đó, vốn đã đẹp trai rồi mà lại thành xấu đi."
Sau khi cười xong, Han Hyo-joo cũng thuận thế nói ra tiền đặt cược, "Vậy thì dùng đấm bóp làm tiền đặt cược đi, ngươi vừa mới ở trên máy bay không phải nói muốn ra biển du ngoạn sao. Người thua phải cho người thắng xức dầu chống nắng, hơn nữa đấm bóp một phen."
Vừa nghe xong vụ cá cược này, Lâm Sơ Nhất lập tức vui vẻ, "Mỹ Lệ nữ sĩ, vụ cá cược này ta thích, dù thắng hay thua, chẳng phải ngươi chắc chắn sẽ ban thưởng cho ta sao?"
"Phi, nghĩ hay quá nhỉ, ta còn chưa nói hết mà."
Han Hyo-joo hờn dỗi liếc mắt nhìn gã đàn ông có ý nghĩ kỳ quái kia, "Ta thua ta sẽ thoa cho ngươi, nhưng nếu ngươi thua thì ta muốn ngươi thoa cho lái xe và bảo tiêu."
Lão lái xe đang lái xe, hai tay khẽ run lên, trong lòng gào thét điên cuồng, các ngươi cứ chơi đùa đi, sao lại kéo ta vào thế này.
Người ngồi kế bên tài xế đang nghe lén thư ký nhỏ, liền vội vàng che miệng, cố gắng để mình không bật cười. Mình là chuyên nghiệp, nhất định phải nhịn được.
Nhưng cuối cùng, vẫn là không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
"Han So-hee! !"
"Boss, tôi sai rồi."
"Ha ha ha ha."
. .
. . .
Tại sảnh chờ lấy điện thoại, lúc này Park Cho-a cũng bất lực nhìn những người lui tới xung quanh, cùng một vài bóng người giơ bảng đón khách. . . Trên tay họ đều cầm bảng tên.
Nhưng không có tấm nào viết tên mình, hoặc có hình dáng của mình. Điều này khiến Park Cho-a nghi ngờ người đại diện của mình có thật sự đã cử người đến đón mình không, có chút lo lắng nàng lại nhìn đi nhìn lại vài lần.
Sau đó không có cách nào, chỉ có thể đi ra sảnh lớn sân bay. Hy vọng có thể thấy người mà mình muốn gặp ở ngoài lề đường.
Nhưng mười mấy phút trôi qua, Park Cho-a đã đi hết mấy cửa ra của đại sảnh, vẫn không tìm thấy người đón. Trong lúc đó, cô đã thử gọi điện thoại cho người đại diện, đáng tiếc không ai nghe máy.
Bởi vì lần này Park Cho-a ngồi chuyến bay từ Bán Đảo không có chuyến bay thẳng tới Los Angeles, mà phải vòng vèo đổi chuyến mới tới được Los Angeles, tới nơi vừa đúng 1 giờ trưa.
Nhưng vào giờ này, do vấn đề chênh lệch múi giờ, ở Bán Đảo mới vừa rạng sáng. Vì vậy cũng không biết người đại diện của nàng là tắt máy hay đang để chế độ im lặng để nghỉ ngơi, nói chung là không ai nghe máy.
Hoàn toàn không có mục tiêu, Park Cho-a trực tiếp ngơ ngác đứng ven đường, nhìn khung cảnh xa lạ và những người qua lại, đột nhiên không biết phải làm gì bây giờ.
Hoặc là quay người lại, hoặc là tìm một chỗ ở tạm, đợi đến khi trời sáng ở Seoul rồi gọi điện hỏi tình hình xem sao.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi đỗ trước mặt nàng.
Park Cho-a nghĩ mình chắn đường rồi, vội vàng kéo hành lý tránh ra. Kết quả khi cửa xe mở ra, Lâm Sơ Nhất, người vừa mới tách khỏi mình xuất hiện trước mặt nàng.
Sau đó thấy đối phương cười với vị Đại tiền bối trong xe, "Ta thắng rồi, Mỹ Lệ nữ sĩ, ta bắt đầu mong đợi đến ngày mai rồi."
Nói xong, Lâm Sơ Nhất cũng nhìn về phía Park Cho-a, dịu dàng cười nói, "Bị cho leo cây rồi à?"
"Thật là khiến ngài chê cười." Park Cho-a có chút cúi người.
"Nếu như cô tin ta, trước hết cứ đi cùng ta đi, ta tìm cho cô chỗ nghỉ ngơi. Nếu không cứ theo cái kiểu cô chẳng biết gì thế này, phỏng chừng cô có thể sẽ bị rao bán đấy."
Lâm Sơ Nhất khẽ thở dài rồi đưa ra cho nàng một lời khuyên. Nhưng câu nói sau cùng kia lại khiến Park Cho-a nổi da gà và sợ hãi.
Bởi vì trên chuyến bay mười mấy tiếng tới Los Angeles, cô vừa mới xem một bộ phim về buôn bán trẻ em gái đi khắp nơi. Trong đó vừa đúng có một chi tiết như lời Lâm Sơ Nhất nói, vô cùng đáng sợ.
Cho nên, khi đối mặt với lời dọa "tình cờ" của Lâm Sơ Nhất, Park Cho-a đã chọn tin vào gã đàn ông có mối quan hệ ngàn tơ vạn mối với vị Đại tiền bối này.
Hơn nữa, khi chọn tin đối phương, trong lòng Park Cho-a lại nảy sinh một ý nghĩ khiến mặt nàng nóng bừng: Cho dù phía trước là Thâm Uyên, thì một người đàn ông đẹp trai như vậy, có khi người được hưởng thụ lại là mình ấy chứ.
Không xin phiếu nữa, vốn định viết thêm về nhan sắc đáng yêu kia, nhưng đột nhiên lại mất hứng rồi, chỉ đến đây thôi, mọi người ngủ ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận