Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 420 Girls Generation hai đại Dãy núi chạm mặt (length: 14871)

Tối hôm đó, Tae Yeon tự nhiên cũng chưa về nhà.
Chỉ là viện cớ rất thú vị, lúc đó Lâm Sơ Nhất đang ở sau lưng nàng, nàng gọi điện cho người nhà, lý do là nói mình đang đi du ngoạn leo núi cùng bạn bè từ nước ngoài tới, tối nay không về.
Khi Lâm Sơ Nhất nghe thấy như vậy, cúi đầu liếc nhìn tình hình. Vừa rồi đúng là kiến bò lên núi, cái con nhỏ này cũng có chút thú vị đấy chứ, biết cả ngôn ngữ chuyên ngành trong nước này sao?
Sau khi gọi điện thoại xong, tiếng rên rỉ hờn dỗi cuối cùng cũng không nhịn được mà phát ra. Là đội trưởng Girls' Generation, là giọng ca chính, giọng của nàng không cần phải giới thiệu thêm.
Hát thì hay, sao lại thở gấp đến mức hụt hơi thế này?
Bài hát này cứ đứt quãng, lời bài hát đi đi lại lại đại khái chỉ có mấy từ hey khúc, biểu diễn mãi cho đến tận đêm khuya rạng sáng. Lúc này mới ở cửa sổ sát đất mà nghỉ giữa hiệp.
"Đồ đàn ông chó má, không sai về ngươi mà."
Kim bé con cuộn tròn mình trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lâm Sơ Nhất trước mặt, nhưng trong con ngươi lại không có tiêu cự, xem ra đang thất thần.
"Là do em đẹp quá đáng mà." Lâm Sơ Nhất bất lực cười nói, sau đó đứng dậy định tiến tới an ủi nàng.
Kết quả bị Kim Tae Yeon hoảng sợ bật dậy, trực tiếp chạy lên giường chui vào chăn, "Đừng, anh đừng động, anh ngồi yên ở ngoài đi. Em đoán là hơi sợ, hai ngày nữa còn phải tham gia gameshow ca hát nữa, cho em cơ hội có được không."
Lâm Sơ Nhất đứng tại chỗ bật cười, "Người trêu đùa anh là em, bây giờ bảo dừng lại cũng là em. Tae Yeon, em hơi quá đáng rồi đó."
"Em đâu có?" Mặt Kim Tae Yeon đầy tủi thân, "Em chỉ là ăn cơm xong, không cẩn thận làm nước bắn vào quần anh thôi mà."
"Sau đó thì sao." Lâm Sơ Nhất dẫn dắt.
"Sau đó liền lau một chút quần..." Kim Tae Yeon chưa kịp phản ứng, theo trả lời một câu, lúc này mới nhắm mắt lại.
Xong rồi, bị lừa rồi.
Chỉ có Lâm Sơ Nhất là bật cười, "Đúng không, anh nói không sai mà."
"Là tại anh." Biết rõ cãi không lại đối phương, Kim Tae Yeon dứt khoát ăn vạ. Ăn vạ xong, lại định chuyển chủ đề, "À đúng rồi, trước anh nói anh đi Monaco mua ít đồ, là cái gì vậy?"
Bất kể có hứng thú hay không, cứ hỏi trước đã, không thể tiếp tục quẩn quanh ở cái chủ đề vừa rồi được, thân thể và gân cốt sắp rời ra từng mảnh mất rồi.
Cũng còn may, món ăn ngon mà Kim Tae Yeon này ăn, từ chiều ăn tới giờ, thời gian buổi tối còn dài, Lâm Sơ Nhất cũng không có ý định phá hỏng cô nàng đội trưởng nhỏ nhắn dễ thương này.
Vậy nên cười đem chuyện mình mua một chiếc siêu du thuyền ở bên đó nói cho Kim Tae Yeon, còn đưa ra lời mời, "Nếu sang năm em có rảnh, anh sẽ đưa em lên thuyền chơi vài ngày."
"Không muốn, nhất định không một mình đi." Kim Tae Yeon xem như đã hiểu ra chuyến du lịch đường dài của Yoona lần này là một chuyến đi chung, nếu là cá nhân tự lái, vậy thì không phải là du lịch nữa rồi.
"Gọi Sunny đi nha, hoặc là Tiffany, anh không có vấn đề."
Biết rõ là dọa cô nàng bé nhỏ trước mắt này, Lâm Sơ Nhất cười, cho phép nhượng bộ.
Hơn nữa sang năm bọn họ trở về cũng vừa đúng vào mùa hè, nghĩ đến những bước nhảy trong bài hát vừa rồi, Lâm Sơ Nhất liền nhìn chằm chằm vào Kim Tae Yeon.
Mặc bộ đồ diễn đắt tiền nhất, nhảy những bước chân ổn định nhất. Câu nói này năm đó mình không biết đã thấy hoặc nghe bao nhiêu lần rồi, cho nên rất muốn thử xem, sau đó chính mình đứng ở đó xem, những cô gái này nhảy có thể ổn hơn được bao nhiêu.
Hoặc có lẽ là, hạ thấp nhiều hơn một chút.
Nghĩ tới đây, vốn chỉ là một chủ đề tùy ý nhắc tới, trực tiếp bị Lâm Sơ Nhất sắp xếp vào lịch trình. Ở trong ánh mắt hoảng hốt của Kim Tae Yeon mà chui vào trong chăn, ôm lấy nàng, "Đừng nhúc nhích, hẹn rồi đấy."
"Cái gì? Hẹn cái gì?" Cảm nhận được sự ngọt ngào như mía lau, Kim Tae Yeon ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Nhất.
"Hè sang năm tìm một cơ hội, cùng đi du ngoạn biển một chuyến." Gõ ngón tay nhẹ vào trán Tae Yeon, để đầu óc nàng hết loạn.
Chủ đề này khiến Kim Tae Yeon do dự một lát, không dám chắc chắn, "Sang năm công ty chắc là muốn trở về rồi, đến lúc đó không biết sắp xếp được thời gian không."
"Năm nay các em về gần như toàn là quảng bá bài hát thôi mà. Chạy gameshow, gần như không có mấy." Lâm Sơ Nhất nghĩ lại những hoạt động của các nàng khi trở về đầu năm nay, hầu hết thời gian đều bận rộn với các buổi diễn hoặc lịch trình cá nhân.
Gameshow thì, còn có một ít chương trình radio, thực sự rất ít, đừng nói chi đến đi diễn thương mại ở bên ngoài.
Kim Tae Yeon biết Lâm Sơ Nhất nói không sai, đối với nhóm có độ nổi tiếng như các nàng mà nói, về nước đại khái chỉ là để gặp fan thôi. Tỉ như mấy anh hài kịch nam bên cạnh, năm nào cũng có một lần về nước cố định, quảng bá bài hát mấy lần.
Nhưng để nói đến việc chạy gameshow thì chắc là chỉ một hai chương trình khách mời, lên chơi một chút thôi.
"Để đó rồi tính, nếu có thời gian thì đi." Kim Tae Yeon gật đầu, trong lòng cũng đã nghĩ xong sẽ nói chuyện này với các thành viên như thế nào.
Du thuyền siêu cấp hơn trăm triệu đấy, chơi miễn phí, lại còn có trực thăng đưa đón.
Thời gian nghỉ dưỡng sang trọng như vậy, phỏng chừng không mấy ai từ chối được thôi. Phải biết, ngay cả Lâm Tiểu Lộc trong chuyến đi du lịch đường dài lần này, cũng khiến cho những người khác phải đỏ mắt, đến nỗi đuổi cả Bambi ra khỏi nhóm nữa kia mà.
Nhưng Lâm Sơ Nhất lại hài lòng cười, "Tốt lắm, anh coi như em đã đồng ý nhé."
Người đầu tiên tự chủ như vậy, lại vẫn là Jung Soo Jung.
...
...
Trưa ngày hôm sau, Kim Tae Yeon vốn định dậy sớm ăn bữa sáng mình thích, vậy mà lại ngủ một giấc đến tận trưa.
Đừng hỏi tại sao không dậy, vì lúc đó nàng còn chưa ngủ sâu.
Khoảng 2 giờ, Lâm Sơ Nhất chạy đi một vòng bên ngoài, mua đồ ăn mang về, vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng động trong phòng vệ sinh.
Vội vui mừng bước tới, kết quả khi thấy cửa đã mở ra rồi, biểu cảm liền thoáng chốc xụ xuống, "Cái gì vậy chứ, từ khi nào em dậy rồi, anh còn tưởng..."
"Im miệng, anh nghĩ gì đấy." Kim bé con đang đánh răng rửa mặt thì đỏ mặt, sau một đêm vận động, người đang nghĩ gì thì nàng sao lại không rõ ràng chứ.
Lâm Sơ Nhất nhìn cái miệng nhỏ nhắn đầy bọt của Tae Yeon, nhếch môi cười gian, "Miệng cứng nhỉ, sao tối qua không thấy đâu, lần sau tiếp tục."
Nói xong, rất tự biết mình mau rời đi chỗ này. Quả nhiên, giây tiếp theo, Kim Tae Yeon liền ném chiếc khăn lông trong tay ra, còn kèm theo một tiếng kêu giận dữ, "Cút đi."
Lâm Sơ Nhất đã chuồn về lại ghế sofa, cười lớn, "Xong rồi thì mau ra ăn đồ ăn đi, anh mua không ít đồ ngon đấy. Bỏ đầy bụng, lát nữa lại đi ăn tiệc lớn."
"Tối nay em phải về nhà, không chơi với anh." Kim Tae Yeon lau mặt, chậm rãi đi ra từ trong phòng vệ sinh, vẻ mặt hậm hực.
Nhưng Lâm Sơ Nhất ngồi lại đó, cứ như không nghe thấy nàng nói gì, tự mình giới thiệu món ngon trên bàn.
Thấy đối phương không để ý đến mình, Kim Tae Yeon cũng bị chọc tức, "Nè, em nói với anh đấy, em bảo em phải về nhà, không chơi với anh."
"Về Seoul hả? Cũng được, vậy thì ăn hết đồ rồi về đi." Lâm Sơ Nhất vờ như vừa hiểu ra.
"Đáng ghét." Kim Tae Yeon tức đến bật cười, ném thẳng chiếc khăn giấy trên tay qua, vừa cười vừa mắng, "Về Seoul cũng có thể mà, dù sao bên hậu trường cũng phải làm việc, nhấc trước một ngày cũng được."
"Vậy công việc của em thì sao, anh làm được không." Năm nay thời gian ở Seoul không nhiều, giờ hiếm khi mới tới được một chuyến, Lâm Sơ Nhất dự định ăn no xong sẽ rời Seoul.
Kết quả Kim Tae Yeon lại quyến rũ lườm hắn, "Anh sẽ thiếu tiết mục à? Nói cái lời vô lý vậy, anh thật là có mặt để nói ra đấy."
"Khụ, hơi khát, uống nước."
Bị vạch trần thẳng mặt, Lâm Sơ Nhất làm bộ uống một ngụm nước, "À đúng rồi, Sunny với bọn nó đều đang chạy lịch trình à?"
"Ừ, Yoona với út đi học thêm, Soo Yeon thì bị anh lừa đi rồi. Nhưng nhóm vẫn phải giữ suất lên hình, không còn cách nào cũng chỉ còn lại mấy người tụi em thôi, thỉnh thoảng mới xuất hiện dưới ống kính."
Kim Tae Yeon gật đầu, rồi nghĩ ra gì đó, mặt đầy tò mò nhìn về phía người đàn ông đối diện, "À đúng rồi, Soo Yeon bị anh bắt cóc đi làm thuê, anh có trả lương cho nó không vậy?"
Vấn đề này thực ra trong Girls' Generation, cũng xem như một câu hỏi không có đáp án. Có người nói miễn phí, vì người ta được cho ăn no rồi mà.
Nhưng cũng có người nói dựa theo tính cách của Lâm Sơ Nhất, sẽ không miễn phí đâu, hơn nữa thù lao còn rất cao nữa.
Cho nên chính là ngay lúc này Kim Tae Yeon, thừa dịp những cảm xúc ngày hôm qua và tối hôm qua còn đọng lại trong đầu mới có thể hỏi ra một câu hỏi đáng yêu như vậy. Nếu như đã khôi phục lại lý trí thì chắc chắn sẽ không hỏi một vấn đề không có đầu óc như thế này.
Bất quá cũng còn may, người đàn ông trước mặt này là người yêu của nàng. Nàng hỏi thì hắn phải trả lời chứ, "Sao, em cũng muốn đến sao?"
"Không có, chỉ là tò mò thôi." Kim Tae Yeon lắc đầu, nàng không có chí hướng kinh doanh.
"Anh cảm thấy có lẽ là nhiều hơn thu nhập của mấy em đấy, năm ngoái đi làm thêm thôi mà, không tính là nhiều. Nhưng năm nay thì không giống, nhưng cụ thể là bao nhiêu anh cũng không rõ, vì bên Govan trả cho cô ấy, dù là trợ lý của anh nhưng quản lý trực tiếp là Govan."
Lâm Sơ Nhất đem tình hình mình chuẩn bị nói cho Kim Tae Yeon nghe, rồi vui vẻ nhìn nàng, "Hay là em đến Entertainment của anh đi, Tri Ân cũng ở đó, thêm cả em nữa, hai Đại Solo nữ ca sĩ cùng nhau đối đầu trên sân khấu, cũng sẽ là một điều đáng xem đấy."
"Ta không cần đâu, làm việc dưới trướng ngươi, chắc chắn sẽ bị ngươi ngày ngày bắt nạt đến chết." Lắc đầu, Kim Tae Yeon cảm thấy hiện tại thế này rất tốt.
Rảnh rỗi thì ở cùng nhau chung sống một thời gian, chán thì thôi. Không rảnh thì ngươi bận rộn việc của ngươi, ta bận rộn việc của ta.
Như vậy cũng không phải ai lạnh nhạt ai, đến lúc sẽ làm cả hai bên tâm tình không tốt.
Thỉnh thoảng còn có thể cùng nhau đi du lịch một chuyến, kiểu yêu đương này đối với thân phận idol của nàng mà nói, lại không quá phù hợp. Hơn nữa bây giờ giao thông cực kỳ tiện lợi, ví như Lâm Sơ Nhất nhớ nàng rồi, coi như từ Châu Âu bay tới cũng rất nhanh.
Nếu như mình muốn gặp đối phương, một cái vé máy bay bay qua cũng không có vấn đề gì.
"Đáng tiếc, còn định nói có thể diễn ra một màn phòng làm việc Play chứ."
Cắn một miếng cơm, biểu tình đáng tiếc của Lâm Sơ Nhất trên mặt trong mắt Kim Tae Yeon lại đáng ghét vô cùng.
Thêm vào tình huống tối hôm qua bị bắt nạt, cũng không nhịn được nhào tới người hắn, cởi quần áo, "Trả lại cho ta!"
...
Khoảng 9 giờ tối, Lâm Sơ Nhất lái xe về đến bãi đỗ xe dưới nhà trọ Seoul, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật.
Nghĩ đến dáng vẻ đối phương dựa vào thế chống lại lúc trước, cũng không khỏi bật cười.
Sau đó đẩy nhẹ nàng, khẽ gọi, "Tae Yeon à, Tae Yeon."
"Ừ?" Kim Tae Yeon mặt còn ngái ngủ, mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh, "Đến rồi?"
"Ừ, đến nhà trọ rồi, xuống xe đi."
Nhà trọ này không phải căn bên kia, mà là căn bên cạnh, Lâm Sơ Nhất cười đi xuống xe, giúp Thái Tiểu Nhuyễn mở cửa xe.
Nhưng Kim Tae Yeon lại làm nũng đưa hai tay ra, "Ta không muốn động, ôm một cái."
Vẻ đáng yêu mơ hồ đó, còn cả cái biểu tình làm nũng nhỏ kia, làm sao Lâm Sơ Nhất có thể từ chối được đây.
Vậy là khom người xuống, một tay bế công chúa Kim Tae Yeon lên, một tay khác cầm túi xách của nàng, hành lý thì không cần quan tâm nữa, trong căn hộ có quần áo của nàng.
Sau đó quay người ra khỏi nhà xe, đi vào thang máy.
Mấy phút sau, Thái Tiểu Nhuyễn ngủ say bị Lâm Sơ Nhất đặt lên ghế sofa ở phòng khách, không thả vào phòng ngủ. Bởi vì phòng khách có mình ở cùng, nhất định sẽ tốt hơn là một mình nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính.
Hơn nữa Kim Tae Yeon cũng thích thế, không thấy nàng sau khi nằm chết dí trên sofa, dù là mơ hồ vẫn hé ra một nụ cười vui vẻ sao. Bởi vì có thể nghe thấy tiếng động thỉnh thoảng bên tai người đàn ông mình, chứng minh đối phương vẫn còn bên cạnh.
Có một số thời khắc yên tĩnh có lẽ rất tốt, nhưng một số thời khắc, chút tiếng động chứng minh có người bên cạnh lại càng làm người rung động hơn.
Sau khi đặt Kim Tae Yeon xuống, Lâm Sơ Nhất cũng đi đi lại lại trong phòng vài vòng. Rót hai ly nước, lấy chút đồ ăn vặt, sau đó thay đồ ngủ, mở TV, máy chơi game.
Chỉ có điều, lúc mở máy chơi game, mắt có hơi liếc nhìn Kim Tae Yeon phía sau, một ý tưởng nhỏ bé nảy ra trong đầu.
Vậy là từ dưới đất cầm điện thoại di động lên, mở danh bạ, gửi đi một tin nhắn. Cùng với đó là một vị trí.
Nửa giờ sau, Kim Tae Yeon đang ngủ trên ghế sofa, lúc này đã mở mắt. Đầu nhỏ tựa vào vai người đàn ông, chớp mắt nhìn hắn ngồi trên thảm chơi game.
Trong miệng cũng thỉnh thoảng đưa ra vài lời chỉ dẫn, không khí ấm áp làm Kim Tae Yeon cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng ngay lúc này, tiếng mở khóa mật mã vang lên, kéo ánh mắt nàng từ trên màn hình TV về phía cửa.
Chỉ một lát sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tiếng kêu ngạc nhiên phát ra từ miệng nàng.
"Soon-kyu?"
"Tae Yeon?"
Không sai, người xuất hiện trong nhà chính là Tiểu Thái Dương vừa mới nhận được tin nhắn của Lâm Sơ Nhất.
Từ lúc nhận được tin nhắn, mặt mày hớn hở cùng người nhà cáo biệt xong, một đường lái xe tới đây. Trên đường nhìn thấy món đồ nào đó thì dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Đến bây giờ mặt mày khiếp sợ nhìn Kim Tae Yeon đang tựa vào vai Lâm Sơ Nhất trong phòng khách, cũng khiếp sợ nhìn mình.
Nhìn nhau mấy giây, hai người đều hiểu ra, sau đó đều dời mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn tiếp tục chơi game.
"Cẩu nam nhân."
"Khốn kiếp."
Một người nằm cao, một người thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận