Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 266: Xuân Tiết nhiệm vụ (length: 9630)

"Bên trái, oppa, qua bên trái một chút, gần cửa quá rồi."
"Bên phải lên một chút nữa, nghiêng đi. Được rồi, như vậy là ổn rồi."
Ngày hỏi chuyện duyên ngày đó, đến hôm nay đã qua vài ngày, thời gian cũng chậm rãi tiến đến đêm ba mươi.
Lúc này Đào đang đứng ở sân, nhìn Lâm Sơ Nhất trước mặt đang đứng trên thang dán câu đối Tết, dùng giọng vui vẻ của mình chỉ huy oppa.
Thấy Lâm Sơ Nhất dán xong, Đào cũng vội vàng tiến lên đỡ góc dưới, bắt chước dáng vẻ của Lâm Sơ Nhất, từ trong ra ngoài, chậm rãi vuốt ve câu đối Xuân. Dù tay bị một mảng hồng, trên mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Mà Lâm Sơ Nhất ôn nhu nhìn nàng, cười hỏi, "Thú vị không?"
"Thú vị."
Đào Tử Dương ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu, vẻ nghịch ngợm vui sướng này mấy ngày nay đã không biến mất.
Từ ngày đó từ miếu nhỏ trở về, nụ cười của Đào luôn nở trên môi.
Còn cái quẻ bị nàng bốc được, thì sau khi được nàng mang đi cẩn thận cất vào ví tiền.
Mấy ngày sau đó, nàng tiếp tục cùng Lâm Sơ Nhất chơi đùa quanh nhà.
Từ các khu cảnh đẹp đến trong núi, từ ruộng đồng đến bờ sông, từ ao cá đến leo cây.
Từ khoai nướng, đến chặt mía ngọt, thậm chí cuối cùng còn đi theo người khác đi lấy tổ ong.
Những trò chơi trẻ con có chút ngây thơ này, mà một thiếu nữ tuổi như Đào chơi lại rất hợp.
Ngoài ra, gần đây Đào còn thích một hoạt động, đó là thả diều.
Bởi vì ở Seoul, muốn chơi phải đến công viên hay quảng trường lớn, những nơi không có dây điện hay nhà cao tầng thì mới có thể an tâm chơi được.
Nhưng ở nông thôn, chỉ cần tìm được bãi đất trống là có thể chơi thỏa thích.
Cho nên sau một lần thấy mấy đứa trẻ chơi, nàng đã nhìn Lâm Sơ Nhất. Kết quả, nửa tiếng sau, Lâm Sơ Nhất chở nàng đi ra thị trấn mua mấy cái về.
Mỗi ngày đều chơi, dĩ nhiên mỗi ngày đều hỏng một cái. Đối với Đào muốn thả thật cao, dây diều nhỏ như vậy, diều giấy không cần nghĩ mỗi lần đều trực tiếp bị gió lớn làm đứt.
Chơi mãi đến hôm nay, sáng sớm bị Lâm Sơ Nhất kéo dậy dán câu đối Tết.
Hồ dán, bàn chải đánh răng, hộp tương, chổi quét.
Sau khi xem Lâm Sơ Nhất chỉ dẫn qua một lần, Đào liền hưng phấn đẩy Lâm Sơ Nhất ra một bên, tự mình bắt đầu làm. Dù hơi vụng về vì là lần đầu, nhưng tiếng cười không hề ngớt.
Mà Lâm Sơ Nhất cũng không ngăn nàng, khoanh tay đứng một bên, mỉm cười nhìn nàng chơi đùa.
Không sai, đúng là chơi đùa.
Nếu như Lâm Sơ Nhất trét tương giống như bãi cỏ bị lăn bóng, thì Đào quệt lên chính là thêm một đống đồ chơi trên cỏ.
Nhưng Lâm Sơ Nhất không nói gì, nàng muốn chơi thì cứ chơi, chơi hỏng thì thay cái mới.
Hôm trước khi đi mua diều, nhân lúc rảnh rỗi buồn chán lại dạo một vòng, thế là lại có thêm mấy bộ câu đối xuân. Nên cứ để cô bé này chơi đi, vui vẻ là tốt nhất.
Sau khi dán hồ, để thiếu nữ không ngã thì Lâm Sơ Nhất cũng muốn cho nàng trải nghiệm dán câu đối Tết.
Nhưng có vẻ Đào không muốn, ở Bán Đảo đều có vài tập tục, nàng không tin bên này không có.
Thế là, trong lúc hai người vừa chơi vừa làm, hai câu đối Tết này cũng mất một tiếng mới xong.
Sau đó, Lâm Mẫu không nhìn nổi nữa mới ra giúp, đem mấy thứ còn lại dán lên. Chứ không, đợi hai người này chơi thì có khi đến chiều mới xong mất.
Giữa lúc đó, Tống Thiến cũng gọi điện thoại tới, đầu tiên chúc Tết Lâm Phụ Lâm Mẫu rồi mới hàn huyên với Lâm Sơ Nhất và Đào.
Nghe Đào nói lúc này họ đang dùng đồ mới mua để trang trí sân, Tống Thiến có chút hâm mộ, "A, quả nhiên là sân tốt thật, bên em chỉ dán mỗi câu đối Xuân thôi. Chữ Phúc hay búp bê thì chẳng có phong cách gì."
"Mua biệt thự đi? Hay tìm một miếng đất làm sân?"
Lâm Sơ Nhất đang treo đèn lồng nghe Tống Thiến nói vậy thì quay lại nhìn cô nàng mặc áo hoodie màu hồng trong video, cười đưa ra hai lựa chọn.
Kết quả Tống Thiến lắc đầu, "Không cần, nhà chung cư là được rồi. An toàn, hàng xóm cũng giúp đỡ được. Em chỉ nói vậy thôi, em thấy vậy cũng rất tốt."
"Đúng rồi, tỷ tỷ, lần trước em không phải kể tỷ vụ bốc quẻ sao..."
Sau khi Lâm Sơ Nhất nói xong, Đào lại cầm điện thoại di động vui vẻ tiếp tục kể với Tống Thiến chuyện hôm đó. Dù mấy ngày nay ngày nào gọi điện thoại cũng nhắc lại chuyện này, nhưng nàng vẫn không chán.
Lần này chuyện chính là đợi Tống Thiến lần sau tới, cùng đi xem lại một lần.
Nhưng Tống Thiến dù sao cũng là người lớn lên ở Hồng Kỳ, mấy chuyện miếu mạo, bói toán này dù không rõ ràng lắm, nhưng ít nhiều cũng nghe qua.
Nàng vẫn rất ghen tị với vận may của Đào, cũng như Lâm Sơ Nhất muốn vậy. Quẻ tốt có rất nhiều, nhưng quẻ Vương chỉ có một, có thể rút trúng đúng là vận may và một chút thần kỳ.
...
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến lúc Đào vừa ấm áp, vừa lưu luyến, vừa giằng co với Lâm Sơ Nhất.
Ngồi vào bàn ăn, nhìn mấy mâm lớn đồ ăn trước mặt. Đào có chút nghiêng đầu nhìn oppa, kết quả thấy đối phương đang vùi đầu ăn một cách gian khổ, không hề có ý định giúp mình.
"Nào nào, Đào, ăn chút thịt gà đi. Gà nhà bà nuôi đó, non và thơm lắm."
"Còn cả thịt heo này nữa, nghe thằng nhóc nói là heo Tạng, toàn ăn dược liệu hoang dã lớn lên, chắc chắn rất bổ. Ăn nhiều chút, xem con bé gầy quá."
"Đúng đó, ăn nhiều vào. Ở nhà mình ăn Tết mà không tăng cân thì chẳng phải mình ngược đãi con sao."
Theo Lâm Sơ Nhất gọi Đào vài lần, Lâm Phụ Lâm Mẫu cũng đã biết biệt danh này, hơn nữa gọi rất quen tai lại rất đáng yêu. Thế nên, sau khi Đào đồng ý, hai người cũng bắt đầu gọi luôn.
Còn nữa, từ khi Tống Thiến về thì cuộc sống khổ ải của Đào cũng bắt đầu. Mỗi lần Lâm Phụ đều làm một bàn đồ ăn, sau đó cùng Lâm Mẫu người một câu ta một lời bắt đầu thúc Đào ăn cơm.
Ban đầu, Lâm Sơ Nhất còn dám lên tiếng giúp Đào, nhưng sau hai lần ăn sạch bàn thức ăn đó, Lâm Sơ Nhất tự biết mà ngậm miệng.
Đào ăn không hết thì hai lão cũng không ép. Nhưng mình thì khác, đối đãi với con dâu tương lai thì họ dùng chính sách dụ dỗ; nhưng với con trai mình thì chẳng có chuyện đó.
Thế nên đối mặt ánh mắt cầu cứu của Đào, Lâm Sơ Nhất cũng rất nhẫn nhịn ăn đồ ăn trước mặt. Thấy dáng vẻ này của oppa, Đào cũng bị chọc cười, liếc mắt đối phương rồi lại tươi cười nhìn Lâm Phụ Lâm Mẫu.
Không khí gia đình như vậy thật sự Đào rất thích, bởi vì kiểu quan tâm như vậy, nàng đã rất lâu rồi chưa được trải nghiệm. Mỗi sáng sớm Lâm Phụ đều sẽ hỏi mình hôm nay muốn ăn gì, Lâm Mẫu thì ở bên cạnh lựa rau, khẽ phụ họa.
Chờ Lâm Phụ đi mua đồ ăn, Lâm Mẫu sẽ dắt nàng đi xem vườn rau, nhận biết các loại rau, từng loại ra sao, ăn như thế nào, trồng như thế nào. Cùng lúc đó quan tâm tới tình trạng cơ thể của nàng, đều cảm thấy nàng hơi gầy nên mới có hình ảnh này trước mắt.
"Thúc thúc a di, tự con gắp là được, con sẽ ăn mà."
"A di, đủ rồi, sắp tràn ra mất rồi."
"Thúc thúc, cái kia chú cũng ăn đi, mình con ăn thì ăn không hết đó."
Bên cạnh, Lâm Sơ Nhất đang gắp rau nhìn cảnh tượng thường ngày diễn ra hai lần mỗi ngày, thật ra trong lòng cũng rất mãn nguyện.
Bởi vì biểu cảm của Đào rất hạnh phúc, mà phản ứng của cha mẹ cũng không phải kiểu khách sáo. Xem ra, tất cả mọi người đều rất vừa ý đối phương, cũng không có kiểu mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu mà hắn lo lắng.
Sau đó khi nhìn đến cái bát nhỏ của Đào đã chất hai tầng đồ ăn, Lâm Sơ Nhất rốt cuộc lên tiếng, "Lão mụ, thôi đi. Mẹ nhìn bát của nàng kìa, khỏi cần ăn cơm, ăn hết chỗ thức ăn cũng no rồi."
"Vậy thì dùng cơm đi, đừng ăn cơm nữa. Đào, ăn nhiều thịt heo này một chút, ta mới nếm thử, ngon lắm." Lâm Phụ nhìn tình hình xong cũng cất đũa, nhưng vẫn không quên kêu Đào ăn thêm.
Đối với chuyện này, Lâm Sơ Nhất chỉ có thể cho Đào một ánh mắt 'tự cầu đa phúc', sau đó mình cứ thế ăn.
Và ngay lúc này, hệ thống nhiệm vụ mà Lâm Sơ Nhất đã bỏ quên từ lâu lại một lần nữa cập nhật.
Nội dung nhiệm vụ, khiến Lâm Sơ Nhất có chút kỳ quái và khó hiểu.
【Mời vào đêm nay trước không giờ sáng đem quà tặng ngày Tết cho người được chỉ định. Phần thưởng: Một phần quà ngày Tết.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận