Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 401: Seo Ju Hyun: Ta giúp ngươi đem Tú Nghiên Tỷ Tỷ lừa gạt đến đây đi (length: 18131)

Nhưng mà, đợi Lâm Sơ Nhất tắm xong đi ra thì thấy Bambi vẫn ngồi trên giường chơi điện thoại, hắn tiện miệng hỏi một câu.
"Ngươi không phải nói phải đi đổi phòng với magnae sao, sao vẫn ngồi ở đây vậy?"
"Oppa, là ngươi đi nói với magnae chứ đâu phải ta đi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của YoonA ửng hồng, chuyện này tuy ai cũng hiểu nhưng nàng vẫn thấy hơi ngại ngùng.
Lâm Sơ Nhất đang lau tóc khẽ mỉm cười, "Vậy đây là một yêu cầu khác à?"
"Nha, oppa." YoonA đứng thẳng người, vẻ mặt giận dỗi.
"Được được được, ta đi ta đi, vậy ngươi muốn tắm trước không?" Giơ tay đầu hàng, Lâm Sơ Nhất thả khăn lông trong tay tiến lên ôm lấy Bambi.
Thân thể mềm mại, làn da trơn mượt cộng thêm hương nước hoa nhàn nhạt, tất cả những thứ này khiến Lâm Sơ Nhất bắt đầu hưng phấn. Nếu không phải nàng nói điều bất ngờ, có lẽ lúc này hắn sẽ không buông Lộc nhỏ trong ngực ra đâu.
YoonA cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội đẩy hắn ra, "Ta đi tắm, một lát nữa sẽ đi tìm Tỷ Tỷ. Oppa, anh đi thương lượng với magnae đi. Nửa tiếng nữa, chắc chắn ta không còn trong phòng nữa đâu."
Nói xong, nàng chạy vào phòng tắm như chạy trốn, để lại Lâm Sơ Nhất vẻ mặt buồn cười liếc nhìn cửa phòng tắm. Tiếp đó cúi đầu nhìn xuống, gãi gãi gáy, lầm bầm một câu, "Không kìm lòng được mà."
Trong phòng của Seo Ju Hyun, lúc này nàng cũng vừa tắm xong, đang sấy tóc.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông cửa vang lên mà chỉ mình nàng nghe được.
Dù mỗi phòng đều có gắn mắt mèo, thậm chí có thể xem người bên ngoài qua bảng điều khiển, nhưng Seo Ju Hyun chẳng để ý mấy thứ đó, trực tiếp mở cửa phòng.
Nếu dưới tình huống như thế mà người khác chạy vào thì nàng cũng chịu.
Nhưng đương nhiên đó không phải là người khác mà là Lâm Sơ Nhất, người cũng vừa tắm xong.
Seo Ju Hyun vừa mở cửa thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm, đầu còn ướt sũng liền liếc xéo hắn, rồi kéo hắn vào phòng.
Tiếp đó cầm máy sấy tóc vừa dùng của mình, nhẹ nhàng sấy tóc cho hắn.
Nhưng vừa sấy được chừng mười giây thì nàng buông tay, dùng ngón tay chỉ vào ngực hắn, "oppa, anh có thể ngồi xuống không, anh đứng thì em mệt lắm."
Lâm Sơ Nhất khẽ cười, rồi dứt khoát ngồi xuống giường nàng. Khoanh chân, hai tay chống phía sau.
Thấy tình hình này, Seo Ju Hyun dường như cũng hiểu ra. Khóe miệng mỉm cười, cúi đầu, nhướng mày.
Vẻ quyến rũ thoáng qua khiến tim Lâm Sơ Nhất cũng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Seo Ju Hyun liền rút máy sấy tóc ra, cắm vào tủ đầu giường bên cạnh. Rồi nàng vắt chân ngồi lên đùi Lâm Sơ Nhất, thân thể nghiêng về phía trước, dựa vào người hắn, còn nàng thì chuyên tâm sấy tóc cho hắn.
Nếu Lâm Sơ Nhất mặc áo choàng tắm, thì Seo Ju Hyun cũng không ngoại lệ.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng sau khi tắm, Lâm Sơ Nhất cụp mắt xuống, nhìn khe chữ V sâu hoắm trên cổ áo nàng. Bảo không có phản ứng thì chắc chắn không phải đàn ông.
Thế là ngay giây tiếp theo bị Seo Ju Hyun gõ lên đầu, "Oppa, tối nay không được." Dứt lời, hai má nàng tuy nóng lên, nhưng tâm trạng lại có chút thất vọng.
Lâm Sơ Nhất đưa tay ôm lấy eo thon mềm mại của Seo Ju Hyun, nhẹ nhàng dò xét xuống dưới thì mới hiểu ra ý nghĩa câu nói vừa rồi của nàng.
"Cái đồ hư nói chính là loại người như anh đấy."
Khi tóc đã khô, Seo Ju Hyun để máy sấy qua một bên, rồi đứng thẳng lên, ánh mắt quyến rũ nhìn xuống người đàn ông bên dưới.
"Không có, ta chắc chưa đến mức hư đến vậy đâu." Lâm Sơ Nhất hơi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu phủ nhận danh hiệu này của Seo Ju Hyun.
Nghe hắn phủ nhận, Seo Ju Hyun cũng quay đầu suy nghĩ, gật đầu đồng tình, "Không sai, oppa anh đúng là không đến nỗi hư đến vậy. Người xấu thì sao lại cứu người được."
Vừa dứt lời, Lâm Sơ Nhất còn chưa kịp phản ứng thì Seo Ju Hyun đã ôm đầu hắn vào ngực, cảm kích nói, "Cảm ơn anh nha, oppa. Chuyện của Jong Hyun, nếu không phát hiện kịp thời chắc sẽ xảy ra chuyện lớn rồi."
Hiểu ra rồi Lâm Sơ Nhất bật cười, nhẹ nhàng vỗ vào mông nàng, "Nghĩ gì vậy, chỉ là tình cờ phát hiện thôi, cậu ấy cũng tương đối may mắn rồi."
Áp lực tuy rất lớn, nhưng chỗ bị ép lại được giải tỏa rất nhiều, chỉ là hô hấp có hơi khó khăn thôi.
Đáng tiếc, vừa dứt lời thì Seo Ju Hyun đã buông đầu hắn ra, thân người nghiêng ra phía sau không sợ ngã vì nàng biết người đàn ông này sẽ bảo vệ mình.
"Có phải là vừa vặn không, còn không phải do tự anh nói rồi đoán."
Ngón trỏ thon thả nhẹ nhàng chạm vào môi Lâm Sơ Nhất, Seo Ju Hyun lộ vẻ thích thú, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Lâm Sơ Nhất chỉ cười, không chối cũng chẳng thừa nhận.
"Được rồi, tối nay không được đâu nha. Em sấy khô tóc cho anh rồi, về tìm Tỷ Tỷ đi."
Ánh mắt nhìn Lâm Sơ Nhất không dứt, những biểu cảm đó cứ lướt trên mặt Seo Ju Hyun. Nhưng cuối cùng nàng vẫn đứng dậy, thu dọn máy sấy.
Chỉ là khi vừa quay lưng lại, thấy Lâm Sơ Nhất vẫn chưa nhúc nhích. Có chút lưỡng lự chau mày, lại hơi thẹn thùng liếc xéo hắn một cái, "Nha, anh không phải thật định ở đây chờ nữa chứ."
Lầm bầm lưỡng lự một lát, cuối cùng nàng cũng chu môi tiến đến bên Lâm Sơ Nhất.
Ngay khi nàng vừa định ngồi xuống, Lâm Sơ Nhất đang bận suy nghĩ xem mở miệng thế nào vội vàng ôm lấy nàng, "Nghĩ gì vậy, ta vừa nãy chỉ là đang nghĩ, làm sao tìm người thay em nhận phạt thôi."
Nói rồi, hắn xoa mái tóc mượt của nàng, từ từ, nhẹ nhàng.
"Hơn nữa, ta có phải bị bệnh đâu, đâu đến nỗi không... Ô ô ô." Lâm Sơ Nhất vừa định nói ra chữ đó liền bị Seo Ju Hyun dùng môi chặn lại những lời sau.
Một lát sau, buông ra, Seo Ju Hyun lúc này mới mặt mày không vui liếc hắn một cái, "Nói bậy bạ gì đấy, biết, biết. Em giúp anh là được, em giúp anh dụ Tú Nghiên Tỷ Tỷ đến."
Vừa nói những lời đó Seo Ju Hyun lại tươi roi rói, dường như từ lần bán đứng Tỷ Tỷ của mình bắt đầu, từ cái lần sau sự kiện Tiểu Thái Dương, việc này đã trở thành một thú vui lớn của nàng.
Nhưng trong lòng Lâm Sơ Nhất thì lại toàn là khiếp sợ, mình vốn chỉ muốn có một miếng đất để trồng vài cây mơ, ai ngờ cái magnae này lại muốn dâng cả một vườn mơ đang lớn cho mình.
Loại vừa hái vừa ăn này có phải bất hợp lý quá không.
"Ờ, ta không có ý đó."
Cặn bã nam là gì, là không phủ nhận cũng không cự tuyệt. Lúc này Lâm Sơ Nhất cũng vậy, hắn không biết nói với Seo Ju Hyun thế nào rằng Yoona Tỷ Tỷ nhà nàng hình như cũng đang có ý định đó.
"Biết, biết, em muốn." Nhưng Seo Ju Hyun thật không có khả năng đọc được suy nghĩ, càng không nghĩ rằng Yoona Tỷ Tỷ dịu dàng thường ngày lại nghĩ đến chuyện đó.
Vì thế cúi đầu trao một nụ hôn sâu và dài gần mười phút với hắn xong, lúc này mới đứng dậy, "Được rồi, em qua tìm Tỷ Tỷ đây. Anh ở đây đợi em đi, hoặc có lẽ là, tối em đi ngủ với Yoona Tỷ Tỷ nhé?"
Nghe câu này, Lâm Sơ Nhất ngẩn người. Hắn rất muốn nói với Seo Ju Hyun rằng, nếu nàng qua đó thì chắc chắn chỉ mình nàng ngủ thôi.
Nhưng trong thoáng chốc, hắn lại trả lời, "Hay là, em đi kêu Yoona qua đây đi."
Seo Ju Hyun nghe xong, mắt đảo quanh mấy vòng, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nhéo vào cánh tay hắn, "Chỉ một lần, đừng có lần sau đấy."
Nhưng con tim bé nhỏ trong lòng lại rộn ràng vui sướng vô cùng. Loại cảm giác máu huyết sôi sục kích thích này quá tuyệt vời đi.
"Khụ." Cúi đầu, ho khan.
Lâm Sơ Nhất sau khi nghe thế cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, rất sợ Seo Ju Hyun nhìn thấy nụ cười trong mắt hắn, lần trải nghiệm này thật quá thâm thúy đi.
Mãi đến khi Seo Ju Hyun vào phòng tắm thay đồ ngủ xong đi ra, Lâm Sơ Nhất lúc này mới nằm bẹp trên giường. Khóe miệng thì cứ toe toét cả lên, độ cong nhanh đến nỗi muốn vểnh tận mang tai.
Sau lần này nếu Seo Ju Hyun với YoonA biết chuyện này thì biểu tình của hai người rốt cuộc sẽ thế nào nhỉ, Lâm Sơ Nhất đã bắt đầu có chút mong chờ tình huống đó rồi.
...
...
Phòng bên cạnh, Jung Soo Yeon vừa tắm xong đi ra lại thấy lạnh run người, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
"Cái gì vậy chứ, rõ ràng lúc tắm thì không có cảm giác này mà."
Jung Soo Yeon giơ tay thử nhiệt độ của điều hòa, tuy có hơi lạnh nhưng không đến nỗi khiến người ta run rẩy đến vậy.
Suy nghĩ một chút, Jung Soo Yeon định đi qua ngồi với magnae hoặc là Lâm Sơ Nhất. Nếu không loại cảm giác lạnh buốt sau lưng này thật khiến cô nhớ đến mấy tình tiết trong phim kinh dị của Mỹ.
Không nói là sợ, nhưng cũng có hơi run sợ.
Nhưng hai phút sau, khi đang sấy tóc cô đã nghe tiếng chuông cửa. Mở cửa ra xem, không ai khác, chính là YoonA mà cô vừa nãy muốn qua tìm.
"Yoona, sao thế?"
Thấy Bambi cô có chút tò mò nhìn về phía nàng.
Bình thường mà nói, nàng không cảm thấy cái tên cẩu nam nhân kia sẽ thả cho một thân nhẹ nhàng khoan khoái trước mắt, nhìn YoonA trắng trẻo rời phòng.
"Đến tìm Tỷ Tỷ chơi một lát nha, Tỷ Tỷ, ngươi vừa mới tắm xong sao?" YoonA khi nhìn thấy Jung Soo-youn đã tắm xong, nụ cười trong mắt lại đậm thêm một phần.
Gật đầu, Jung Soo-youn tiếp tục sấy tóc, "Lâm Sơ Nhất tên kia chịu cho ngươi rời đi? Đi tắm?"
"Hì hì, Tỷ Tỷ ngươi đúng là quá hiểu hắn đây." YoonA không chối, mỉm cười đổi giọng, thật sự là càng ngày càng học được cái cách nói chuyện lăng nhăng của nam nhân mình rồi.
Nam nói như vậy, là cặn bã nam và kiểu Hải Vương. Nữ nói như vậy, chính là Lục Trà và cô em dễ thương.
Vì thời gian còn sớm, nên Jung Soo-youn chỉ sấy được 7 phần, liền cất máy sấy tóc, sau đó nhìn về phía YoonA mới định mở miệng nói gì đó.
Kết quả vừa mới đóng cửa phòng, tiếng chuông lại vang lên.
Hai người trong phòng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mơ hồ trong mắt đối phương.
Sau đó YoonA đứng dậy mở cửa phòng ra, khi thấy Seo Ju Hyun ở cửa, biểu tình có chút kinh ngạc, "Magnae?"
"Tỷ Tỷ? Sao ngươi lại ở đây?" Khi đến nơi, Seo Ju Hyun còn đang nghĩ nên nói thế nào để lừa YoonA đến phòng mình. Vì Jung Soo-youn cũng khá dễ, gọi một tiếng là có thể đi ngay.
Nhưng trước mắt thì hơi khó, vì có lẽ nàng đang ở phòng ngủ chính chờ đợi nam nhân kia của mình.
Không ngờ, lúc này nàng lại ở chỗ Tú Nghiên Tỷ Tỷ.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Seo Ju Hyun có chút nhếch lên, vậy thì đơn giản hơn nhiều.
"Ta đến tìm Tỷ Tỷ, định lát nữa cùng So Hee chơi bài." YoonA nhanh trí nảy ra một lý do, tuy hơi nhàm chán, nhưng Jung Soo-youn ở phía sau lại không nghi ngờ gì.
Còn Seo Ju Hyun thì nghĩ lại, cười nói, "Vừa hay, vậy đi phòng ta chơi đùa?"
YoonA ngẩn người, cái tình huống thuận nước đẩy thuyền này, là nàng nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đến. Vốn dĩ nàng còn nghĩ nói, sao oppa của mình lại lừa được magnae ra đây.
Nhưng lý do này và tình huống, khiến nàng có chút mơ hồ.
Trong tình huống như vậy, rốt cuộc là magnae chủ động bị đuổi ra, hay là bị động bị lừa ra vậy?
Nhưng nhìn biểu tình của Seo Ju Hyun, cái vẻ vui sướng nhỏ nhặt, không giống lắm là bị đuổi ra nha. Vậy chính là bị lừa ra, đáng thương magnae a.
Nhưng vừa mới nghĩ đến đây, YoonA lại gặp một vấn đề nan giải.
Đó là nếu bị lừa ra, vậy tại sao magnae lại bảo các nàng đến phòng nàng chơi?
Điều này không hợp lý, quá bất thường.
Chỉ có điều, trong khi YoonA đang suy nghĩ lung tung, Jung Soo-youn sau lưng đã khoác thêm một chiếc áo, trực tiếp định hưởng ứng lời mời của hai cô em út này. Ra ngoài chơi bài giấy.
Nhưng nàng quên mất, nếu chơi bài giấy, tiếng lật bài trên bàn sẽ vang lên.
"Đi thôi, đứng ở cửa làm gì." Lúc này Jung Soo-youn thực sự không muốn ở lại phòng mình nữa, cái cảm giác lạnh lẽo vừa rồi không khiến nàng dễ chịu.
Nhưng không ngờ, mình lại bị hai cô em út này tính toán. Càng không ngờ, việc biết mình đã chủ động nhập cuộc, là sự quật cường cuối cùng của nàng.
Ba người lần lượt bước ra khỏi phòng, đứng trong hành lang. Seo Ju Hyun vì đứng ở cửa, nên nhường đường, để hai Tỷ Tỷ đi trước.
"Tỷ Tỷ, các ngươi vào trước đi, ta đi tìm So Hee. Lát nữa sẽ mang đồ uống cho các ngươi, muốn uống gì đây?"
"Nước trái cây đi." "Ta muốn nước soda."
Jung Soo-youn và YoonA mỗi người một ý trả lời một câu, sau đó đi về phía phòng của Seo Ju Hyun.
Nhưng không thấy được biểu tình mỉm cười ở phía sau lưng Seo Ju Hyun, cô ấy rất hứng thú nhìn các nàng.
Cho đến khi hai người mở cửa phòng, vừa bước vào, tiếng cửa đóng sập ngăn ở bên trong vang lên chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Bên tai Jung Soo-youn nghe thấy nửa tiếng kinh hãi hoảng loạn, khiến Seo Ju Hyun cuối cùng bật cười. Nhưng lại có chút đáng tiếc liếc nhìn người thân yêu của mình, đến đúng lúc quá, thật không có ý chí phấn đấu a.
Lúc này, một cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, cô thư ký nhỏ Han So-hee mà cô vừa lẩm bẩm từ trong đi ra.
Khi thấy Seo Ju Hyun, cô ấy hơi nghi hoặc nhìn đối phương, "Tỷ Tỷ, vừa nãy là tỷ gọi em sao, em có vẻ nghe thấy tiếng."
"Không sai, đi, So Hee à, ta vào phòng em xem phim đi."
Seo Ju Hyun liếc nhìn căn phòng của đối phương và căn phòng của mình sát nhau, khẽ mỉm cười, sau đó đón cô ấy đi đến. Dưới ánh mắt mơ hồ của Han So-hee, đưa cô ấy vào phòng lần nữa.
Mấy hơi thở trôi qua, Angelina mở cửa phòng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn ra cửa phòng. Nhìn hành lang trống rỗng, cô ấy trợn mắt, "Cái gì vậy, ta vừa như nghe có người nói chuyện phiếm ở hành lang mà, hay là ta nghe nhầm?"
...
Trong phòng của Seo Ju Hyun, Jung Soo-youn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Nhất đang mặc áo choàng tắm ngồi ở đó, "Nha, Lâm Sơ Nhất, sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại ở đây? Là ngươi sao lại tới chứ?"
Lâm Sơ Nhất khẽ mỉm cười, đáp trả lại đối phương. Sau đó lại nhìn về phía YoonA ở cửa, người sau có chút ngượng ngùng khóa trái cửa phòng.
Lúc này, Jung Soo-youn cũng hiểu ra, xoay người nhìn về phía YoonA. Vừa hay thấy được cảnh tượng cô ấy khóa trái cửa, "YoonA, ngươi làm gì vậy?"
"Khóa cửa, đánh bài xì phé nha."
Đến giờ phút này, YoonA tự nhiên sẽ không lùi bước. Đằng nào mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, hơn nữa còn là với Tú Nghiên Tỷ Tỷ yêu quý của mình.
Dùng lời của nam nhân cô ấy mà nói, chuẩn tây CP, YYDS.
Việc lấy tên CP hài hước từ khi mới ra mắt, với tư cách là người trong cuộc, sao cô có thể không biết chứ. Chỉ có điều, so với Soon-kyu Tỷ Tỷ và Tae Yeon Tỷ Tỷ còn có thói quen thích đọc tiểu thuyết, cô chỉ xem một chút truyện ngắn mà thôi.
Đánh bài giấy, Jung Soo-youn có thể thoáng cái không phản ứng kịp. Nhưng từ đánh bài xì phé này, Lâm Sơ Nhất không chỉ một lần nhắc đến với nàng.
Nên chỉ vừa nghe một chút, toàn thân Jung Soo-youn mềm nhũn ra, "YoonA, ngươi điên rồi hả?"
"Không có, Tỷ Tỷ, tối nay ngươi là nhân vật chính nha." Kết quả YoonA lại lắc đầu, sau đó nhìn ánh mắt về phía nam nhân mình.
Dường như đang hỏi anh đang làm gì vậy, còn chờ cái gì nữa.
Còn Lâm Sơ Nhất thì cười nằm ngồi ở đầu giường, đưa tay nhấn nút khóa cửa bên cạnh. Nút khóa cửa này chỉ có thể mở ở đây, hoặc mở từ bên ngoài.
Cho dù YoonA muốn thao tác khóa cửa từ phía bên kia, cũng đều không mở được.
Sau khi làm xong động tác nhỏ này, Lâm Sơ Nhất hứng thú nổi lên, cười nói, "YoonA, ta là người thắng nha, không phải ngươi nói phải giúp ta đưa cô ấy ra sao?"
Chưa bao giờ nói câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của YoonA nhất thời hốt hoảng vô cùng, "Không có, ta không có. Tỷ Tỷ, ta không có, ta thề, ta thật không có."
"YoonA, các ngươi chơi bẩn thật nha, lấy ta ra làm tiền đặt cược?"
Jung Soo-youn có chút tức giận liếc YoonA, tuy rằng có sự tham gia của YoonA, nhưng người chủ đạo nhất định là tên cẩu nam nhân ở phía sau.
Nhưng trước mắt nàng không dám chọc đối phương, chỉ có thể chọn YoonA trút giận.
Đáng tiếc, nàng đoán sai rồi.
Mà khi nàng vừa nói xong câu đó, YoonA nghe được hai chữ "Tiền đặt cược", liền biết mình đã bị Lâm Sơ Nhất nắm thóp.
Thế là hít sâu một hơi, đôi mắt nai nhìn thật sâu về phía người đàn ông tựa vào đầu giường. Khẽ nhăn chiếc mũi đáng yêu, cuối cùng dưới ánh mắt kinh hoàng của Jung Soo-youn, lao về phía nàng.
Phía sau lưng, đôi mắt của Lâm Sơ Nhất trong một thoáng cũng phóng ra ánh mắt chờ mong vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận