Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 448: Để cho Tara đám người khiếp sợ không gì sánh nổi quyết định (length: 11860)

Seoul, hôm qua trời quang đãng, hôm nay đã bắt đầu có chút bóng râm.
Sân thượng buổi sáng còn mở cửa kính, lúc này đã đóng lại.
Trên ghế sa lông, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ.
"Đau đầu, thật đau đầu."
Lâm Sơ Nhất không hẳn là không thể say rượu, nhưng đó là chuyện của trước kia. Trong trí nhớ của hai năm gần đây, hắn thật sự không hề say xỉn.
Đầu năm ngoái gặp nhau với mấy người đào ở quầy bar, dù có chơi cả tuần, tất cả cũng đều biết dừng đúng lúc, chứ không phải kiểu hai người hắn và Vương ca tối qua, uống không say không bỏ qua.
Hơn nữa, trò chơi uống rượu quay vòng đó, chính là nguyên nhân chính gây ra cơn đau đầu này.
Phía sau, tiểu thư ký một mực xoa bóp đầu cho Lâm Sơ Nhất vừa quan tâm vừa phàn nàn: "Boss, lần sau các người uống rượu nhớ mang theo tôi đi cùng nhé. Uống thôi đã đành, còn quay vòng uống, mấy tiếng liền, anh không đau đầu ai đau đầu chứ."
"Được rồi, lần sau ta sẽ kèm theo rượu đi."
Lâm Sơ Nhất gối lên ngọn đồi mềm mại, uể oải trả lời Han So-hee.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, cúi đầu nhìn lại, là Ham Eun Jung gọi đến: "Ừ? Eun Jung bây giờ ta nhớ các nàng phải đang ở Melbourne bên kia đúng không."
"Dạ Boss, trận diễn ở Melbourne là trận diễn cuối cùng của Eun Jung tỷ tỷ năm nay." Tiểu thư ký bổ sung.
Vuốt cằm một chút, Lâm Sơ Nhất nghe máy, "Alo, Eun Jung à."
"Là ta, Boss."
Trong phòng nghỉ, Ham Eun Jung nghe giọng nói bên kia, biểu tình từ tươi cười trong nháy mắt biến thành kinh ngạc: "Boss giọng anh làm sao vậy, nghe hơi khàn."
Park Ji Yeon đang ăn chè đậu đỏ dừng lại, nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ đang nói chuyện.
Mấy người bên cạnh cũng vậy, trên mặt đều có vẻ lo lắng.
"À, giọng nói này á. Không có gì, chỉ là tối qua uống rượu với Vương ca, say cả đêm, hơi khô thôi."
Lâm Sơ Nhất ho nhẹ một tiếng, nhận lấy cốc nước ấm tiểu thư ký đưa kịp thời, làm dịu cổ họng: "Bây giờ các ngươi đang diễn ở Melbourne đúng không, thế nào, có mệt lắm không? Kết thúc show này có thể nghỉ ngơi chút rồi, cố lên nha."
"Cảm ơn Boss, mệt thì cũng được, chẳng qua lần này tìm anh là muốn hỏi anh một vấn đề."
Ham Eun Jung bật loa ngoài, mọi người đều nghe thấy Lâm Sơ Nhất giải thích, đồng thời cũng tập trung nhìn Lâm Sơ Nhất.
"Ừ? Vấn đề gì?"
Rất hiếm khi Ham Eun Jung chủ động hỏi ý kiến mình, điều này khiến Lâm Sơ Nhất có chút bất ngờ.
Còn tiểu thư ký phía sau thì rất biết điều, ngồi xuống bên cạnh, mở máy tính bảng, chuẩn bị cho Boss nếu cần tiếp viện.
"Thật ra là đang phải đưa ra một lựa chọn, sự lựa chọn này đối với chúng ta hơi khó khăn, nên muốn hỏi ý kiến Boss." Ham Eun Jung suy nghĩ một chút, lời nói có phần trang trọng.
Nghe vậy, Lâm Sơ Nhất cười phá lên: "Em khách sáo quá đấy, Eun Jung, nói đi, xem xem lựa chọn khó khăn đến mức nào. Lại làm khó Kim Văn Tuệ, còn làm khó cả các em."
Nghe hai câu đơn giản của Ham Eun Jung, Lâm Sơ Nhất đã hiểu. Vì hắn biết, việc đưa ra lựa chọn là công việc của Kim Văn Tuệ, chỉ khi có chút rối loạn phương hướng, mới phải kéo Tara vào hỏi ý kiến.
Sau đó, Ham Eun Jung giải thích đơn giản vấn đề đang làm các cô đau đầu cho Lâm Sơ Nhất, đồng thời đưa ra ý kiến của các thành viên để Lâm Sơ Nhất tham khảo.
Sau khi nghe Ham Eun Jung nói, Lâm Sơ Nhất nhìn vào máy tính bảng của tiểu thư ký, trên đó có lịch trình phát sóng trực tiếp chương trình ca nhạc cuối năm ở Nhật Bản, cũng như lịch trình các chương trình cuối năm trong nước.
"Thì ra là chương trình ca nhạc cuối năm bên Nhật à, thật là khó chọn."
Là một người từng hâm mộ, Lâm Sơ Nhất đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của chương trình ca nhạc này ở Nhật Bản, cho nên cũng hiểu ý của Park Soyeon.
Nhưng nếu xét về mặt lý trí để phát triển trong tương lai, thì quan điểm của Ham Eun Jung đúng là lựa chọn tốt hơn so với việc tham gia chương trình ca nhạc kia.
Không ai đúng ai sai, chỉ có thể nói cả hai đều có ưu nhược điểm. Thực tế là như vậy, nên Kim Văn Tuệ mới khó đưa ra quyết định.
Đem tình huống báo cho các thành viên Tara, lại còn muốn các cô hỏi ý kiến đại Boss Lâm Sơ Nhất.
Việc này do Ham Eun Jung đưa ra, so với tự Kim Văn Tuệ đưa ra, hai kết quả là như nhau, nhưng đối với Lâm Sơ Nhất thì cái trước chắc chắn dễ chịu hơn. Vì để chiều lòng Boss, Kim Văn Tuệ mới làm vậy.
Có thể thấy, đây là trình độ tinh tế của người ở vị trí lãnh đạo, không phải ai cũng ngồi được vào vị trí đó.
Ham Eun Jung và các thành viên im lặng, nhất loạt chờ Lâm Sơ Nhất lên tiếng. Thái độ này cho thấy các cô sẽ hoàn toàn chấp nhận quyết định cuối cùng, không một lời oán trách.
Đối với sự kiện quan trọng có thể quyết định tương lai của Tara, Lâm Sơ Nhất cũng rất coi trọng, cho nên anh nghiêm túc suy nghĩ, xem có phương án nào khác không.
Hoặc là, dựa trên các lựa chọn đã có, liệu còn có phương án nào tốt hơn cho sự phát triển sau này hay không.
Đột nhiên, trong đầu Lâm Sơ Nhất lóe lên một ý tưởng. Đó là tình hình phát triển của Tara ở thị trường Trung Quốc, hơn nữa gần đây, các cô cũng đang trong thời kỳ được ưu ái đặc biệt ở đó.
Nếu như trong quá khứ, lúc chìm xuống các cô còn có thể leo lên các kênh truyền thông chính thống, thì bây giờ các cô đang có sức hút lớn hơn, liệu có thể tái hiện lại điều đó không.
Tuy rằng nguồn lực và quan hệ ở Trung Quốc của mình có hạn, nhưng nếu cố gắng, có phải không phải là không có cơ hội hay không.
Nghĩ đến đây, đôi mắt thâm sâu của Lâm Sơ Nhất đột ngột mở lớn, có chút kích động, một trạng thái hiếm khi tiểu thư ký nhìn thấy ở Boss của mình.
Vẻ mặt khác biệt so với dáng vẻ lười biếng thường ngày khiến Han So-hee mỉm cười.
"Soyeon à, nếu ta nói muốn các em sang Trung Quốc đón năm mới, em có oán ta không?"
Nghĩ là làm, Lâm Sơ Nhất đã có quyết định. Nhưng trước khi đưa ra quyết định, vẫn nên dỗ ngọt cô nàng kia một chút.
Quả nhiên, vừa nghe câu này của Lâm Sơ Nhất, mọi người trong phòng nghỉ liền hiểu lựa chọn của anh. Tuy nhiên vẫn im lặng, tiếp tục lắng nghe Boss nói chuyện với Park So Yeon.
"Không biết nữa, Boss, anh không cần quá để ý đến hoàn cảnh của em. Mặc dù em rất muốn được lên sân khấu đó, nhưng em biết rõ, về phát triển thì bây giờ chúng ta thực sự cần người phía sau."
Tuy Park So Yeon ngây thơ, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu chuyện. Ham Eun Jung còn nhìn ra, lẽ nào cô lại không nhận ra, cô chỉ là nghiêng về sân khấu kia hơn mà thôi.
"Yên tâm đi, sân khấu đó dựa vào sự phát triển của các em, sớm muộn cũng sẽ lên được thôi. Hơn nữa, nếu năm nay các em đi, có lẽ cũng chỉ để cho màn trình diễn thêm phần đặc sắc mà thôi.
Nhưng nếu chậm lại một năm, để phát triển hơn nữa thì đến khi lên sân khấu có lẽ sẽ không còn đơn giản chỉ là làm thêm màu sắc nữa, mà còn tốt hơn thế. Cho nên sắp tới, các em phải cố gắng hơn nhé, để cho chương trình kia có thể hãnh diện mà đưa các em lên sân khấu."
Là người đứng đầu, Lâm Sơ Nhất dù là ở kiếp trước hay hiện tại, khả năng tiêm máu gà và rót cháo gà tâm linh đều ở cấp bậc nhất định.
Đấy, anh vừa mới dứt lời, Park So Yeon và các thành viên bên kia đã bắt đầu lộ vẻ kích động. Dường như họ cũng hiểu ý của Lâm Sơ Nhất, và hình dung ra viễn cảnh chương trình đó tự hào mời họ lên sân khấu.
"Hơn nữa việc ta chọn cho các em sang Trung Quốc đón năm mới là có lý do. Dù không chắc chắn lắm, nhưng có khả năng rất lớn là sẽ giúp các em được lên các phương tiện truyền thông chính thống của ta vào dịp cuối năm này. Thậm chí có cơ hội mong manh là xuất hiện trong các bản tin buổi tối lúc 7 giờ.
Nhân dịp này, nếu như có thể thực hiện theo đúng những gì ta vừa nói, thì các em có lẽ sẽ là nhóm nhạc nữ Hàn Quốc số một bên ta. Cái danh hiệu này ở một thị trường hơn một tỷ dân thì các em biết lợi ích và tầm quan trọng của nó như thế nào rồi chứ?"
Dỗ dành xong Park So Yeon, đồng thời tiêm đủ máu gà và rót xong cháo gà, Lâm Sơ Nhất cũng đem suy nghĩ của mình và những điều có thể xảy ra nói cho Ham Eun Jung và mọi người.
Sau khi anh nói xong, bên kia điện thoại cũng liên tục phát ra tiếng hít khí lạnh. Ham Eun Jung và những người còn lại đều rất thông minh, ngay cả Park Hyo Min ngốc nghếch đáng yêu kia chỉ là không thích suy nghĩ mà thôi, chứ không phải là ngốc.
So sánh với khả năng Lâm Sơ Nhất vừa mới đưa ra, thì chương trình ca nhạc bên kia dường như có vẻ không còn quá quan trọng nữa.
"Boss, chúng ta nghe theo anh."
Im lặng một lúc, Ham Eun Jung đại diện cho nhóm đưa ra kết luận.
"Ừ, những việc tiếp theo ta sẽ trao đổi với Kim Văn Tuệ, các em cứ chú ý nghỉ ngơi là được. Những chuyện khác không cần các em bận tâm."
"Nếu có gì không hiểu lời ta nói, tùy lúc cứ gọi điện cho ta."
Nghe Ham Eun Jung trả lời, Lâm Sơ Nhất cũng rất vui vẻ bật cười.
Sau đó cũng không lãng phí thời gian, sau khi cúp điện thoại của Ham Eun Jung, lập tức gọi cho Kim Văn Tuệ. Nói với đối phương quan điểm của mình, Kim Văn Tuệ trực tiếp biểu thị sẽ dốc toàn lực phối hợp.
Tiếp theo chính là hoàn thiện kế hoạch, đến nước này thì không cần Lâm Sơ Nhất nhúng tay nữa.
Đã đưa ra mục tiêu, lại đưa ra đường dây và quan hệ, hơn nữa đều là những kế hoạch khả thi, không phải kiểu nói suông vô tác dụng.
Trong tình huống như vậy, những thao tác còn lại nếu cần hắn tự mình ra tay thì Kim Văn Tuệ bọn người kia có thể thu dọn đồ đạc mà về rồi.
Vừa mới cúp điện thoại với Kim Văn Tuệ xong, điện thoại di động còn chưa kịp hạ xuống thì lại có cuộc gọi khác đến.
Nhìn biểu hiện cuộc gọi trên màn hình, lông mày Lâm Sơ Nhất hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Còn cô thư ký nhỏ bên cạnh thì chu mỏ một cái, đứng dậy cầm máy tính bảng ngồi vào ghế salon bên kia, bận rộn làm cầu nối cho Kim Văn Tuệ và người phụ trách bên thiên triều.
Tính khí đáng yêu của Han So-hee, Lâm Sơ Nhất cũng nhìn rõ trong mắt, cho nên nụ cười trên khóe miệng càng thêm nồng đậm, sau đó bắt máy.
"Này, công việc bận rộn xong rồi sao?"
Hôm nay viết đến đây thôi, ngày mai nghỉ ngơi để mọi người tiếp tục đọc, thật không thể thức đêm nữa rồi, thức đêm gõ chữ cảm giác như bị ép khô vậy.
(PS: Cầu khen thưởng, cầu nguyệt phiếu, cầu hết thảy, nhờ cậy chư vị! ! !)
Bạn cần đăng nhập để bình luận