Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 301: Cho các ngươi trở thành fan kiêu ngạo đi (length: 12998)

"Ngươi không phải vừa mới trở về Bán Đảo sao, bây giờ lại đi ngay, không sợ Shirley nói ngươi sao."
Vốn là Kim Tae Yeon cho rằng người đàn ông trước mắt này chỉ đang đùa với mình mà thôi, nhưng khi xe dần dần đến gần sân bay, Kim Tae Yeon lúc này mới nghiêm túc nhìn Lâm Sơ Nhất hỏi.
"Bởi vì đào muốn đi ra ngoài tham gia festival âm nhạc rồi, vừa hay Yoona gần đây cũng nhận mấy cái quảng cáo phải đi đảo Jeju chụp ảnh. Nên dứt khoát qua Nghê Hồng ngắm hoa anh đào luôn, dù sao ở Seoul cũng không có chuyện gì làm."
Lâm Sơ Nhất giải thích đơn giản một chút rồi nhìn Kim Tae Yeon, "Nghiêm túc đấy, nếu như ngươi thực sự không muốn theo ta đi thì ta sẽ cho người đưa ngươi về."
Vừa nghe đến việc ngắm hoa anh đào, Kim Tae Yeon cũng có chút vui vẻ. Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Sơ Nhất trực tiếp khiến nàng trợn mắt lạnh lùng nhìn đối phương, giây tiếp theo liền ném chiếc gối ôm trên người về phía hắn.
"Cút đi."
Sau đó lại bị đánh, Kim Tae Yeon cảm thấy mình còn thật là hiền dịu, sao ở trước mặt người đàn ông này lại không thể kiềm chế được sự nóng nảy như vậy.
Từ ấn tượng ban đầu cho đến lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư gặp mặt đều giống nhau.
Kết quả, ấn tượng cực đoan ấy sau khi bị những hành động đáng kinh ngạc của người này đảo ngược một cách nhanh chóng, đã trực tiếp chấp nhận phần lớn ấn tượng đó, cuối cùng không thể không cam chịu.
Một đường vừa chơi đùa vừa ầm ĩ đến sân bay, Lâm Sơ Nhất nắm tay Kim Tae Yeon đi thẳng lên máy bay. Chỉ vì chuyến bay quá nhanh nên cả hai đều lười nghỉ ngơi, chỉ ăn chút gì đó đơn giản rồi cùng nhau ngồi xem một bộ phim dài trên ghế sô pha.
Khi bộ phim kết thúc, Jimmy cũng thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Lần này máy bay hạ cánh ở Sân bay quốc tế Kansai, một sân bay nhân tạo được xây hoàn toàn trên biển, tọa lạc tại đảo Kanku thuộc vịnh Osaka, phía Tây Nam phủ Osaka của Nghê Hồng.
Khi Lâm Sơ Nhất và mọi người vừa xuống máy bay, Jimmy đã đặt trước sẵn một đội xe đợi sẵn phía dưới. Ba chiếc SUV chống đạn và một chiếc MPV.
Kim Tae Yeon ngồi vào vị trí đã được Lâm Sơ Nhất chỉ định, cũng có chút tò mò nhìn Lâm Sơ Nhất hỏi, "À đúng rồi, ta nghe Yoona và Soo Yeon nói ngươi có một cô thư ký riêng rất xinh đẹp, trẻ trung lại có dáng người đẹp, sao lần này không thấy nàng?"
Câu hỏi này nàng đã tò mò từ khi lên máy bay, cho rằng cô thư ký kia đã đến Nghê Hồng trước rồi. Không ngờ đến lúc xuống máy bay vẫn không thấy, nên mới hỏi.
"Là Han So-hee, nàng có chút việc, làm xong sẽ đến sau." Lâm Sơ Nhất không ngờ Kim Tae Yeon lại nhớ đến cô thư ký nhỏ Han So-hee, nhưng vẫn trả lời sự thắc mắc của nàng.
Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Han So-hee đang cùng Lee Sung-kyung đến công ty All-star ký hợp đồng, tiện thể bàn bạc về bộ phim truyền hình mà cô ta đã thỏa thuận. Để bên All-star sắp xếp, tránh để lỡ cơ hội.
Chuyện này thật ra chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, nhưng Han So-hee có vẻ lo lắng Lee Sung-kyung sẽ bị công ty All-star coi thường nên muốn đích thân đi cùng. Lâm Sơ Nhất cũng không thấy có vấn đề gì, đằng nào hắn cũng đang rảnh rỗi.
Sau khi lên xe MPV, cả hai cũng tranh thủ nghỉ ngơi. Vì quãng đường từ sân bay đến huyện Nara khá xa, cần một khoảng thời gian.
Chỉ là, Kim Tae Yeon vừa nằm xuống một chút, thân thể nhỏ nhắn của nàng vô tình đã nằm gọn trên chân Lâm Sơ Nhất. Ôm lấy hắn, hít hà hương sữa tắm nhàn nhạt, trong cảm giác an toàn bao bọc đó nàng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa thì xe đã đến trước cửa một khu nhà trọ ở huyện Nara.
Thực tế không nhiều người biết rằng, Nghê Hồng từ xưa đến nay có ba thành phố từng là trung tâm chính trị. Tokyo hiện tại là một, Kyoto là trước kia, còn huyện Nara mới là thủ đô thực sự đầu tiên.
Thành cổ nhỏ bé phỏng theo thành Trường An của nhà Đường này cho đến giờ vẫn còn giữ nhiều yếu tố nhà Đường, lịch sử còn lâu đời hơn cả kinh đô ngàn năm tuổi Kyoto.
Chỉ là theo thời gian trôi đi, nhiều người không còn biết đến lịch sử của thành phố này nữa. Cho đến một thời điểm nào đó ở tương lai, sau khi một coser đồng nhân Nam Thương xuất hiện, người đời mới biết đến thành phố nhỏ bé này một lần nữa.
"Muốn ra ngoài ăn gì không hay là ăn ở nhà trọ?" Vì trời đã tối nên Lâm Sơ Nhất mới hỏi Kim Tae Yeon.
"Ăn ở nhà trọ thôi, công ty đã bắt đầu tung tin tuyên truyền ở Nhật rồi, ta sợ đến lúc bị phát hiện thì không hay." Kim Tae Yeon kéo thấp vành mũ lưỡi trai che mặt.
Lâm Sơ Nhất cũng không nói hắn có thể bao cả quán mà chỉ gật đầu đồng ý với Kim Tae Yeon, "Vậy ăn tạm ở nhà trọ chút rồi mai chúng ta đi ăn ngon sau nhé."
Khi cả hai tiến vào nhà trọ đã được thuê trước, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, họ đi đến một phòng riêng biệt ở hậu viện.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn ra, Kim Tae Yeon ngắm cảnh ở hành lang trước hiên nhà, còn Lâm Sơ Nhất có chút buồn chán bật tivi, định tìm kênh trả tiền nào đó để xem.
Ai ngờ vừa bật lên thì bóng dáng của nhóm Tara đã xuất hiện trong một bản tin mới ra, nội dung cũng rất đơn giản, chỉ là nói về độ nổi tiếng của nhóm nhạc nữ, kế hoạch tấn công Đông Nam Á từ Nghê Hồng bước đầu có hiệu quả.
"Bọn họ thật may mắn, gặp được ngươi. Giúp họ giải quyết hợp đồng, lại bỏ tiền tổ chức show hoành tráng như vậy, thoáng cái đã ổn định được độ nổi tiếng lung lay trước đây và đang dần vượt lên."
Sau khi bản tin phát ra, Kim Tae Yeon cũng trở về phòng, vừa xem tivi vừa xúc động nói, "Nhưng mà ngươi cứ ở bên cạnh ta, với Yoona và mấy đứa khác thì ngươi lại bảo là đỉnh cao của bọn ta sắp qua rồi, sao ngươi lại nghĩ thế?"
Hiển nhiên Kim Tae Yeon có chút không phục, "Không nói cái khác, lần này comeback của chúng ta, thành tích cũng đâu tệ."
Lâm Sơ Nhất đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, rồi kéo đối phương lại gần ôm vào lòng, "Ta đương nhiên biết rõ các ngươi vẫn còn sức đánh, cho nên ta mới cho Ji Yeon và nhóm kia thời gian chuẩn bị là 2 năm. Trong 2 năm này, các ngươi vẫn có thể chiến tốt."
"Sau 2 năm thì không được sao?"
Kim Tae Yeon đẩy cái đầu đang làm loạn trên cổ mình ra, tức giận nói, "Này, trả lời ta đi, sau 2 năm thì bọn ta không được nữa hả?"
"Đâu cần đến 2 năm, sang năm là đã gần như vậy rồi."
Lâm Sơ Nhất cười giải thích, "Ngươi nghĩ xem, thời gian trôi qua, fan của các ngươi cũng già đi rồi, còn được bao nhiêu người giống thời còn là học sinh điên cuồng chạy theo các ngươi. Có thể sẽ có fan mới nhưng những người đáng tự hào nhất của các ngươi vẫn là đám fan cũ."
Kim Tae Yeon gật đầu, những fan hiện tại của họ chính là niềm tự hào lớn nhất, phần lớn đều là những người đi theo họ từ khi ra mắt, hoặc là trải qua thời kì black ocean.
"Vậy ngươi xem có phải những gương mặt quen thuộc trên những buổi ra mắt cũng đang dần vắng đi rồi không?" Lâm Sơ Nhất lại hỏi tiếp.
Kim Tae Yeon cẩn thận nhớ lại rồi cũng gật đầu.
"Khi những fan cũ rời đi, sức nóng của các ngươi có thể vẫn còn nhưng cuối cùng cũng sẽ có một đám fan mới đẩy những nhóm nhạc khác đi lên. Vì vậy trước khi tấm màn sân khấu đóng lại, chắc chắn các ngươi sẽ còn trải qua một lần bị vây công nữa, đó chính là thời điểm mà những fan cũ và fan mới sẽ thay đổi."
Lâm Sơ Nhất có lẽ thấy chỉ nói suông thì chưa đủ trực quan nên đã lấy cái gối ôm ở sau lưng ra và tiếp tục nói.
"Ví dụ cái gối này chính là tổng số fan của các ngươi, nhưng khi một phần fan cũ quay về cuộc sống của họ thì số fan mà các ngươi còn nắm giữ vẫn rất nhiều. Coi như ngươi vẫn còn một nửa fan cũ ủng hộ thì số fan mới chính là một nửa cái gối kia để bù vào. Hiểu chứ?"
Với một ví dụ trực quan như vậy Kim Tae Yeon lập tức cười, "Ừm, ngươi nói tiếp đi."
"Đến năm sau, hoặc là một lần comeback nào đó của các ngươi. Đến khi Soo Yeon không còn ở đây nữa, lượng fan của các ngươi cũng sẽ một lần nữa hao hụt đi. Lần trở lại đó, sẽ là các nhóm khác giống như đang thăm dò chiến dịch tấn công các ngươi."
"Và chiến dịch đó, các ngươi có thể đánh bại bọn họ bằng cái gối tượng trưng cho fan cũ và fan mới đó. Nhưng sau khi đánh xong, ngươi có cảm thấy một nửa fan cũ sẽ muốn trở lại cuộc sống của họ không. Mà khi đó, phần fan còn lại sẽ sớm bị những nhóm nhạc khác lôi kéo..."
"Bộp!" Sau tiếng kêu đó, Kim Tae Yeon đã dùng chiếc gối đánh trúng tay Lâm Sơ Nhất.
"Đến lúc đó bọn ta cũng chỉ còn một nửa fan mới đúng không."
"Cũng không kém nhiều đâu, fan cũ vẫn còn nhưng cuộc sống của họ mới là ưu tiên. Chắc chắn sẽ không điên cuồng ủng hộ các ngươi như trước được nữa. Hơn nữa ta nghĩ các ngươi cũng muốn họ quay về với cuộc sống của mình."
Lâm Sơ Nhất chặn lại chiếc gối và nắm lấy cổ tay thon của Tae Yeon, kéo nàng vào lòng.
Ngã vào trong vòng tay đối phương, Kim Tae Yeon cũng bỏ chiếc gối ôm trong tay, "Tụi ta cũng mong như vậy nhưng bị ngươi nói vậy, tự nhiên tâm trạng không tốt."
Mặc dù nàng biết rõ không có ai có thể đứng mãi trên đỉnh cao.
Cũng như trong công ty có hai nhóm nam đỉnh cao, DBSK và Super Junior, hai người cũng cùng các nàng trải qua chuyện tương tự, thành viên rời nhóm.
Sau đó tình huống, thật sự là giống như người đàn ông này nói vậy. Fan cũ rút đi, fan mới đến, nhưng vẫn bị các nhóm tân binh khác chia phần lớn lượng fan.
"Vì sao tâm tình lại không tốt, Tae Yeon à, ánh mắt và tầm nhìn của ngươi chỉ thấy một góc nhỏ trên sân khấu Bán Đảo mà thôi."
Lâm Sơ Nhất cười chỉ tay ra ngoài khung cửa sổ chưa đóng, "Ngươi nhìn lên vùng trời sao kia xem, vừa mới không phải đã nói rồi sao. Đám fan cũ đó, luôn là niềm kiêu hãnh của các ngươi đúng không, chắc hẳn họ cũng luôn xem các ngươi là những ngôi sao trên bầu trời này."
Sáng chói, chói mắt, lấp lánh, tươi đẹp, kiêu hãnh.
"Ừ, chắc chắn là vậy." Theo hướng tay của Lâm Sơ Nhất, Kim Tae Yeon nhìn thoáng qua bầu trời đêm đầy sao, kiên định và tự tin đáp lại.
Nghe được câu trả lời tự tin lạ thường này, Lâm Sơ Nhất lại cười nói, "Vậy tại sao các ngươi không thể trở thành niềm kiêu hãnh của họ?"
Chỉ một câu này, khiến Kim Tae Yeon đang hồi tưởng lại những khoảnh khắc trao đổi với fan bỗng sững người, "Ý ngươi là sao?"
"Ngươi xem, họ đã đưa các ngươi đến đỉnh cao hiện tại. Vậy khi đỉnh cao qua rồi, sao các ngươi cứ phải nhìn chằm chằm vào việc lượng fan ít đi thế nào. Hãy ở vị trí sở trường, tiếp tục tỏa sáng và đạt thành tích tốt hơn, để hồi đáp lại sự kiêu hãnh mà họ đã trao cho các ngươi."
Nói xong, Lâm Sơ Nhất nắm lấy gương mặt đáng yêu của Kim Tae Yeon, hướng về phía TV, làn da mịn màng khiến cho cảm giác vô cùng thoải mái, không nhịn được bóp thêm vài cái. Khi thấy Kim Tae Yeon liếc xéo, lúc này mới dừng lại, cười nói tiếp.
"Ví dụ như bây giờ, chúng ta là fan của các ngươi năm xưa, vào một buổi tối nhiều năm sau, từ trong tivi thấy bóng dáng các ngươi, sau đó có thể vô cùng tự hào nói với người bên cạnh hoặc gia đình, thậm chí là con nít:
Các con xem này, đây là thần tượng năm xưa của ta đấy, lợi hại không? Mấy nhóm ca nhạc bây giờ đều chỉ là trẻ con chơi trò, ngày xưa bọn ta còn lại đây. Khi nhắc đến các ngươi, họ có thể có một câu chuyện và danh tính đáng tự hào, như vậy không tốt sao?"
Sau khi nghe Lâm Sơ Nhất nói xong, Kim Tae Yeon dường như nhìn thấy khung cảnh được miêu tả kia, tâm tình kích động khiến cả người cũng run lên.
Mà Lâm Sơ Nhất cũng nói ra câu cuối cùng, "Cho nên Tae Yeon à, hãy để cho fan tự hào về các ngươi."
Vậy nên hỡi những tàn dư của thời đại trước, các ngươi còn có thể kiêu hãnh đến bao lâu nữa? ! ! !
(PS: Cầu phiếu, cầu vote! ! ! !)
Bạn cần đăng nhập để bình luận