Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 323: Công việc thập phần đúng chỗ tiểu Bí thư (length: 11544)

Bên ngoài phòng làm việc, nắm trong tay hợp đồng mới, IU - Lee Ji Eun vẻ mặt kích động quay trở về căn hộ của Goo Hara, sau đó 'Đăng đăng đặng đặng' đem hợp đồng biểu diễn ra, cười lớn tiếng nói:
"Hara, một xu hợp đồng, ta bắt vào tay rồi."
Vừa nói đùa, nàng vừa lấy ra toàn bộ số tiền mà trước đó, mấy người thay đổi hợp đồng nhận được, rất là khoe khoang cười lớn.
Bên trong phòng khách, lúc này Goo Hara đã bị Lâm Sơ Nhất và Đào chăm sóc huấn luyện thành một cô nàng mê game, đang tập trung tinh thần vào nội dung cốt truyện. So với Lâm Sơ Nhất và Đào thích những trò chơi vượt cửa cộng thêm Boss, nàng càng thích trò chơi có nội dung cốt truyện.
Nghe được lời IU - Lee Ji Eun, lúc này nàng mới nhấn nút tạm dừng, quay đầu nhìn về phía cửa nơi nàng, "Ngươi thật sự không muốn nhận phí ký hợp đồng à? Với nhân khí của ngươi, chi phí hẳn không thấp."
"Đào và ngươi chẳng phải đều nói nếu không nhận, sẽ nhận được nhiều hơn sao?" Hai mắt IU - Lee Ji Eun lóe lên tia sáng kỳ lạ, giọng nói vô cùng tin tưởng vào hai người.
Goo Hara nhìn vẻ mặt mong đợi của IU - Lee Ji Eun, cười nói: "Ta còn tưởng ngươi bị bỏ rơi chứ, không ngờ nhanh như vậy đã có chuyển cơ."
Sau đó, nàng có chút thương xót đứng dậy tiến lên ôm lấy nàng, "Được rồi, lần này làm việc ở chỗ oppa, không cần lo lắng áp lực gì đâu. Ta cảm thấy nếu như những fan kia còn dám nói những lời không hay về ngươi, oppa phỏng chừng sẽ cho ngươi và Ji Yeon các nàng đi..."
"Đi Nhật Bản sao? Ta thấy khó đấy, ta không quen bên đó loại nhạc khúc." Lời Goo Hara nói, khiến IU - Lee Ji Eun nghĩ ngay đến Nhật Bản.
Nhưng Goo Hara lại lắc đầu, "Không, loại nhạc khúc ở Nhật Bản không thực sự hợp với ngươi. Oppa chắc sẽ cho ngươi đi lưu diễn đấy, đi một năm nửa năm không về Bán Đảo. Thời gian trôi qua, theo thành tích của ngươi phình lên, đám fan kia sẽ trực tiếp từ anti chuyển sang yêu thích thôi."
Ở với Lâm Sơ Nhất lâu, tầm nhìn và khả năng nhìn nhận vấn đề xa hơn của nàng cũng được nâng lên một mức nhất định.
Thật vậy, trước kia Goo Hara tuyệt đối không nghĩ đến những vấn đề này, nhưng vì thường xuyên chơi game và trò chuyện phiếm với Đào và Lâm Sơ Nhất, nên tiến bộ rõ rệt.
Vì vậy, IU - Lee Ji Eun cũng bị những lời cực kỳ xuất sắc này của Goo Hara làm cho ngây người. Hai ngày nay, cô chỉ toàn nghe những lời an ủi từ nàng, không nhận ra đối phương đã vô tình trưởng thành nhiều đến vậy.
"Thật có thể như vậy sao?" IU - Lee Ji Eun năm ngoái quá bận rộn, về cũng không thường xuyên. Thời gian ở cạnh Lâm Sơ Nhất quá ngắn, mãi đến khi lễ trao giải cuối năm kết thúc, mới có chút thời gian.
Cho nên, ở một số kiến thức, nàng thật không bằng Goo Hara hiện tại. Năm ngoái sau sự kiện ở Los Angeles, Goo Hara, hễ không có lịch trình hoặc không có Lâm Sơ Nhất ở bên này, đều ở nhà chơi game cùng hắn.
Ban ngày bọn họ chơi game, buổi tối họ cũng chơi game.
"Ta cảm thấy với tính cách của oppa, chuyện gì không làm thì thôi, một khi đã làm thì sẽ thành công thôi."
Goo Hara cười một tiếng, sau đó ôm IU - Lee Ji Eun ngồi vào ghế sofa, "Nhưng trước mắt điều quan trọng nhất, vẫn là phải chữa khỏi hội chứng sợ sân khấu của ngươi đã. Tối qua ngươi cũng nói đã nắm chắc rồi, vậy cứ từng bước một, chữa khỏi bệnh này rồi mới có thể tiến hành các kế hoạch tiếp theo."
Đối với chứng bệnh này, IU - Lee Ji Eun tuy có chút mất chủ kiến, nhưng chỉ số IQ vẫn ở trên mức bình thường. Cô cũng biết Goo Hara nói đúng, quan trọng nhất lúc này là phải chữa lành chứng bệnh lo âu này.
Nhìn IU - Lee Ji Eun gật gù, Goo Hara vui vẻ bật cười. Chuyện Đào Tử An được xếp lịch cũng đã quyết định xong, chỉ là không biết khi nào chuyện kia mới đến, hai người bọn họ hiện tại đang hơi thiếu người rồi.
Cuối cùng, nghĩ đến một ý tưởng, mặt Goo Hara thoáng đỏ lên một cái, sau đó trở lại bình thường.
...
...
Trong lúc IU - Lee Ji Eun và Goo Hara ở Seoul thảo luận về tình hình sau khi đã đổi hợp đồng toàn bộ, thì ở Nhật Bản, tại nhà của Aragaki Yui.
Han So-hee đang rất buồn rầu đứng ở đó. Sau khi đã bấm chuông cửa, nghe được tiếng trả lời từ bên trong, nàng đã đợi được 2 phút.
Cùng lúc đó, bên trong còn có tiếng động lạ mơ hồ, khiến mặt nàng đỏ đến mang tai. Ám chửi mấy tiếng tên Boss kia xong, nàng lại ngại ngùng bấm chuông lần nữa, chỉ biết chờ đợi tại chỗ.
Ngay khi nàng nghĩ như vậy sau thêm 2 phút, cửa phòng cuối cùng cũng bị người từ bên trong đánh mở ra. Chỉ quấn một chiếc khăn tắm, Lâm Sơ Nhất đứng ở đó, nhìn Han So-hee cười nhẹ, "So-hee à, để ngươi chờ lâu rồi."
"Boss, lần sau có thể đổi người khác được không, Arthur và lão cẩu cũng được." Nàng đưa túi đồ cá nhân cho Lâm Sơ Nhất, trong đầu vẫn còn luồng khí nóng từ mấy phút trước bốc lên, nên tinh thần Han So-hee có chút lơ mơ lầm bầm một câu.
"À, ta sẽ cố." Lâm Sơ Nhất ngẩn người một chút, rồi thấy Han So-hee mặt cũng hơi ửng hồng, gật đầu đồng ý.
Vốn chỉ nói lỡ miệng, nhưng nghe Lâm Sơ Nhất lại thật lòng đáp ứng, Han So-hee đột nhiên nóng nảy, "Không phải, Boss, ta vừa rồi chỉ cảm thấy hơi..."
"Hơi xấu hổ đúng không? Yên tâm, ta biết. Lát nữa ta gửi cho ngươi một website, ngươi xem nhiều vài lần là được."
Thấy Han So-hee bị dọa có chút lúng túng, Lâm Sơ Nhất đổi biểu tình, bật cười, "Làm Thư ký cho ta, chút này mà ngươi đã xấu hổ không chịu được rồi, da mặt phải dày lên một chút. Xem nhiều video vào, sớm mà luyện thành."
Vốn đang lo lắng, Han So-hee nghe được câu trả lời này của Lâm Sơ Nhất nhất thời ngây ngẩn, "Boss, ngươi..."
"Đồ ngốc, ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi là Thư ký của ta mà. Mấy chuyện này ngươi không làm thì ta tìm ai bây giờ." Vừa nói chuyện, Lâm Sơ Nhất theo bản năng muốn đưa tay nhào nặn đầu Han So-hee một chút, nhưng lại nghĩ đến vừa rồi động tác trên tay, nhất thời rụt trở về.
Nhìn thấy phản ứng này của Boss nhà mình, Han So-hee không thể không xem qua những đoạn clip ngắn, cho nên lại lần nữa đỏ mặt lên. Thấy phía trên cơ thể Boss nửa trần nửa mặc còn phần dưới chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, vội vàng cúi đầu, "Vậy ta xuống dưới trước, Boss."
Nói xong trực tiếp quay người, không cho Lâm Sơ Nhất cơ hội gọi lại, vội vã xông qua hành lang, lướt qua chỗ lão cẩu đang xem kịch vui ngoài cửa an toàn, chạy vào thang máy.
Ở cửa căn hộ, Lâm Sơ Nhất nhìn theo bóng lưng chạy trốn kia mà bật cười. Sau đó quay người bước vào nhà, vừa bước qua cửa đã thấy một bóng người đang run rẩy trên ghế sofa.
Người đó nghe thấy tiếng đóng cửa thì cố gắng ngẩng đầu, thấy Lâm Sơ Nhất cầm túi đồ bước vào, liền áy náy và có chút bối rối nhìn về phía hắn.
"Thật xin lỗi nha, Leon. Lần trước lúc dọn nhà, vì vứt đi nhiều đồ dùng cũ, quên mất chuẩn bị cho ngươi đồ mới rồi."
Aragaki Yui đầy vẻ áy náy đứng dậy ôm lấy Lâm Sơ Nhất, không nghĩ đến việc lúc này trạng thái cơ thể mình do vừa mới 'tác chiến' xong, đang vô cùng mê người.
Vì vậy một khoảnh khắc sau đó, chuyện không nên đã xảy ra.
Đến khi Lâm Sơ Nhất chính thức ra khỏi căn hộ thì đã là buổi tối. Vốn dĩ định cùng Aragaki Yui ăn cơm tối rồi mới về, nhưng do Aragaki Yui bận xem kịch bản, nên chỉ đành thôi.
Ngồi vào trong xe, Lâm Sơ Nhất rất thoải mái duỗi người, nhìn Han So-hee bên cạnh đang chăm chú nhìn thông tin trên máy tính bảng, hỏi, "Nói xem, dạo này Ji Yeon bọn họ đang làm gì thế?"
"Dạ biết chứ, dạo này Tỷ Tỷ Ji Yeon đang ở Tokyo tham gia buổi trình diễn fan nhạc đấy ạ."
Sau nhiều lần gặp mặt, Park Ji Yeon và mọi người cũng đã coi Han So-hee như em gái bé bỏng mà họ quý mến.
Mối quan hệ giữa phụ nữ luôn đến rất đột ngột, chỉ trong hai ngày, Han So-hee đã trao đổi số điện thoại với Park Ji Yeon và các tỷ tỷ, còn có cả phần mềm chat, nhóm chat nữa, thứ gì cần là có thứ đó.
"Tokyo à? Có muốn chạy qua đó không?"
Vuốt cằm, sờ vào nơi vừa mới bị Aragaki Yui cắn, Lâm Sơ Nhất có chút do dự.
"Thôi đi Boss, các Tỷ Tỷ ấy tối nay xong việc là về luôn rồi, ngài chạy qua có làm gì đâu." Han So-hee đối với vị Boss này cũng coi như là biết rõ rồi, một khi đã 'quậy' lên thì thực sự không thể cản nổi.
Nghe Han So-hee nói Park Ji Yeon và các nàng tối nay sẽ trở về, Lâm Sơ Nhất cũng có chút thất vọng thở dài, "Thì thôi vậy, đáng tiếc, ta còn muốn qua Tokyo xem bên đó cái khu 'tổ chim' thế nào."
Vừa lẩm bẩm có chút buồn chán, hắn vừa nói: "Vậy So-hee, tối nay chúng ta ăn gì đây?"
Chắc là thấy Lâm Sơ Nhất thở dài có vẻ hơi đáng thương, Han So-hee quay đầu sang một bên, nhắc nhở đối phương một cách không tình nguyện: "Boss, mấy hôm trước không phải ngài bảo còn thiếu Satomi Ishihara một lời xin lỗi sao, có thể tìm nàng ấy."
Satomi Ishihara?
Nghe gợi ý, Lâm Sơ Nhất mới nhớ ra lúc trước đã để người đưa cô nàng về. Vậy là hắn ấn nút ngăn cách, nói ý tưởng của mình cho lão cẩu.
Và lão cẩu trực tiếp gọi cho người đồng đội lần trước, lấy được vị trí, liếc nhìn qua rồi rẽ trái.
...
...
"Mệt quá đi, sao chụp tạp chí cũng phải chạy ra bờ biển vậy trời, thật là không có lý chút nào."
Vừa xuống xe trở lại khu dân cư, Satomi Ishihara cầm hộp cơm từ cửa hàng tiện lợi, vừa cằn nhằn về nội dung công việc, vừa chậm rãi bước về căn hộ của mình.
Khi bóng đêm buông xuống, đèn đường hai bên đường đã sớm bật sáng, vài con côn trùng nhẹ nhàng vờn quanh cột đèn.
Dưới ánh đèn đường, Satomi Ishihara bước theo bóng mình, từng bước một tiến về phía ánh đèn, lên con dốc thoai thoải.
Đột nhiên, bóng một người lọt vào mắt nàng ở đỉnh dốc trước mặt, dáng vẻ quen thuộc, nụ cười quen thuộc, khiến nàng có chút kinh ngạc và bàng hoàng, "Ê, ê ê ê, Leon? Ngươi, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta chờ ngươi, ta nghĩ ngươi chắc chưa tan làm, nên ta ở đây chờ ngươi."
Lời này của Lâm Sơ Nhất nếu bị Han So-hee nghe được thì chắc hẳn cô ta sẽ trợn mắt.
Nếu không phải do đối phương giúp hắn dò la lịch trình của Satomi Ishihara, còn có việc buổi chiều ở sân bay Okinawa có fan nhận ra Satomi Ishihara, biết nàng đang trên đường trở về Tokyo.
Thì có lẽ Lâm Sơ Nhất đã trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương hẹn ra ngoài rồi, sao có thể tạo nên một khung cảnh lãng mạn dưới đèn đường chờ gặp nhau thế này.
Trong xe cách đó không xa, Han So-hee nhìn cảnh tượng ngoài xe, trong lòng cũng có chút chua xót lẩm bẩm, "Công việc thư ký của ta, hẳn là có thể xem như vô cùng chu đáo rồi nhỉ."
Hỏi thường ngày: Còn phiếu bầu không, ngày mai là ngày cuối cùng được gấp đôi phiếu, đừng lãng phí nha, mọi người.
Có đặt trước không? Có phiếu tháng không? Có thưởng không? Nếu không thì mai ta lại hỏi thêm lần nữa Hàaa...! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận