Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 24: Lính cứu hỏa Shirley (length: 8422)

"Cảm ơn bữa cơm này nữa à, ta ăn rất vui vẻ."
Ở quán sushi, Lâm Sơ Nhất cười nói với YoonA.
Còn YoonA thì đang cầm tờ hóa đơn tiêu dùng dài ngoằng, nhìn mấy con số trên đó mà đầu hơi choáng váng.
Seo Ju Hyun đứng bên cạnh che miệng cười, trông rất khoái chí.
"Vậy chúng ta về trước nhé, về Seoul có dịp lại cùng nhau ăn cơm."
Sunny cũng kéo YoonA cùng Lâm Sơ Nhất cười nói tạm biệt, "Đừng quên mấy trò chơi ta vừa nói đó, ta không tiện đi dạo, ngươi giúp ta xem có mua được không, giúp ta mang mấy cái."
Vừa rồi đối phương biết Lâm Sơ Nhất ngày mai còn phải đi dạo Akihabara thêm một vòng nữa, nên đã nhờ hắn mua giúp mấy game mà mình muốn chơi. Dù sao nàng cũng là một người cuồng game mà, lúc nghỉ ngơi ở nhà hoặc ở trọ, không chơi game thì cũng đang trên đường tìm game mới.
"Ta cố hết sức, mà game ngươi chơi đều thuộc loại 'tiểu chúng', chắc khó tìm."
"Ngươi kệ ta."
Trừng mắt nhìn đối phương một cái, Sunny cùng hai cô gái còn lại lên xe taxi rời đi.
Nhìn theo đèn xe phía sau, Lâm Sơ Nhất bất đắc dĩ bĩu môi, đối phương vừa nói sau khi về sẽ hẹn ăn cơm, nhưng không có tình huống đặc biệt thì không cần nghĩ đến.
Mà hắn cũng không có ý định này, giờ cùng hệ thống mỗi tuần chơi game, cùng nàng làm mấy chuyện hàng ngày vui vẻ, tranh thủ lúc đối phương đi công tác mình có thể ở nhà chơi game.
Thời gian cứ thế này không phải là quá đầy đủ và thoải mái hay sao, cần gì phải tự tăng thêm gánh nặng chứ, đúng không?
"Ăn uống no nê rồi, hôm nay cũng đi dạo cả ngày, nên về nghỉ ngơi cho khỏe."
Vặn vặn xương cốt, Lâm Sơ Nhất quay người đi về phía khách sạn cách đó không xa.
Ăn xong trăm bước, sống đến chín mươi chín mà.
...
Hai ngày sau, Lâm Sơ Nhất vẫn cứ như những gì hắn nói. Đầu tiên, tiếp tục đi dạo Akihabara một ngày, mua cho mình ít tượng sáp và game, đồng thời giúp Sunny tìm mua game cô ấy muốn.
Ngày cuối cùng, hắn đi một chuyến xung quanh khu biểu diễn nghệ thuật âm nhạc, mà có điều không giống với tưởng tượng của hắn lắm.
Bởi vì đúng vào dịp tháng 4 trường đại học R nhập học, các câu lạc bộ sinh viên cũng thường tụ tập ở đây, nên những gì Lâm Sơ Nhất thấy ở đây chỉ toàn là sinh viên trẻ say xỉn, chứ không có các cô gái Nhật quyến rũ hay các tỷ tỷ xinh đẹp.
Thêm vào đó, ở đây lại có các kiếm khách mà Lâm Sơ Nhất ghét nhất. Ngươi là kiếm khách thì cũng được thôi, nhưng nhan sắc trên tờ rơi quảng cáo thì quá là thất vọng, nhất là so với cô người yêu ở nhà thì thực sự quá khác biệt. Lâm Sơ Nhất hoàn toàn mất hết hứng thú.
Thế là cứ thế, từ hân hoan mà thành mất hứng, Lâm Sơ Nhất với vẻ mặt buồn rầu lên xe taxi đi về sân bay.
Trên đường về cũng không có gì bất trắc xảy ra, ngay cả nữ tiếp viên hàng không trên máy bay cũng toàn mặc quần dài, khiến hắn muốn phàn nàn về cơ trưởng luôn rồi.
Hơn 10 giờ tối, Lâm Sơ Nhất vừa ra khỏi sân bay Incheon thì liếc tin nhắn trên điện thoại.
Vì trước khi về hắn có báo cho Shirley một tiếng, biết hắn về, Shirley bảo sẽ ra đón hắn.
Kết quả bị Lâm Sơ Nhất chặn họng luôn, hắn chỉ hỏi một câu: "Ngươi có bằng lái chưa?"
Đúng vậy, cô nàng này tuổi thì đủ tuổi thi, nhưng cũng mới chỉ vừa đủ, còn chưa thi lái xe đâu.
Cho nên câu trả lời của Lâm Sơ Nhất làm nàng ấm ức rất lâu, cuối cùng chỉ đành lựa chọn ở nhà chờ hắn, và có vẻ còn đang nghĩ cách trả thù nữa.
Nhưng dù không ra đón, nàng cũng đã đặt xe hộ Lâm Sơ Nhất.
Đó là tin nhắn đầu tiên Lâm Sơ Nhất nhận được sau khi xuống máy bay, loại xe, biển số đều gửi qua, rất chu đáo.
Tắt tin nhắn đi, tìm đến xe, Lâm Sơ Nhất cũng vừa ngồi vào xe vừa gọi cho Shirley.
"Có muốn ăn đêm không? Chốc nữa xuống xe ta mua cho."
Đó là câu đầu tiên sau khi bắt máy, Lâm Sơ Nhất hỏi.
Trong căn hộ, Shirley mặc bộ đồ ngủ hai dây cười tủm tỉm nằm trên sofa, "Không ăn, ta chờ ăn bữa tiệc lớn của ta."
"Haha, mấy ngày không gặp, gan lớn quá nhỉ."
Cúi đầu nhìn xuống phần thân dưới vừa nảy nở của mình lần hai, cô nàng này bây giờ dám trêu hắn thế này, chẳng lẽ là ăn gan hùm rồi? Lâm Sơ Nhất trước kia còn có thể bắt nạt được cô nàng, giờ lại càng không chắc mình biến đổi bao nhiêu, mà nàng lại dám khiêu khích hắn như vậy?
Cũng vừa hay, hắn cũng cần một cơ hội để kiểm nghiệm lại xem mình đã trưởng thành cỡ nào. Cô nàng tự đưa mình đến miệng hổ như vậy, hắn chẳng khách khí nhận lấy.
Thế là cứ thế, một người muốn kiểm nghiệm, một người khác cũng muốn xem người yêu có gì đổi khác, nửa tiếng sau đã gặp mặt trong căn hộ.
Vừa nhìn thấy Lâm Sơ Nhất, Shirley đã ngây người, "Oppa, anh đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?"
Đôi mắt to tròn ngập tràn tia sáng, làn da nhẵn mịn hơn rất nhiều, chiều cao thì tăng lên rõ rệt, còn cả ngũ quan sắc sảo hơn nữa. Đây có phải là người yêu của cô sau nửa tháng không gặp hay không? Phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể nhanh cắt chỉ thế này được.
Quan trọng hơn là, đẹp trai quá đi!!!
"Ta cũng không biết nữa, chắc là dậy thì lần hai. Có điều đúng là hơi bất thường, nhưng cũng giống như hồi cấp hai của ta thôi, khi đó ta cũng trong nửa tháng mà cao thêm khoảng 10cm."
Gãi gãi đầu, Lâm Sơ Nhất chỉ có thể miễn cưỡng kiếm đại một cái cớ chấp nhận được. Thêm vào đó trước khi hắn đi, hắn và Shirley cũng đã không gặp một tuần rồi, cũng may là thời gian có chút chênh lệch, chứ không hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.
"Cũng có thuyết này, nhưng sự dậy thì của oppa đúng là khiến người ta kinh ngạc."
Shirley từ sofa từ từ tiến lại gần, đưa tay sờ lên người Lâm Sơ Nhất. Có điều động tác có hơi gượng gạo, từ từ luồn vào trong áo của hắn.
Bụng... Cơ bụng. Một phát hiện bất ngờ khác làm ánh mắt Shirley càng thêm long lanh.
"Ta đi tắm trước nhé, đi đường về cũng hơi đổ mồ hôi."
Lâm Sơ Nhất cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó, cười một tiếng, ném ba lô xuống đất rồi đi vào nhà tắm.
Mặc dù Shirley rất muốn đi theo, nhưng vẫn kìm chân lại, cầm ba lô lên vào phòng ngủ giúp Lâm Sơ Nhất thu xếp hành lý.
Tắm qua loa một lượt, Lâm Sơ Nhất chỉ quấn khăn tắm ngang hông đi ra, kết quả vừa bước ra đã thấy cô đào mặc đồ hầu gái, đôi chân dài đặc biệt có ưu thế lại đi kèm với đôi tất lưới đen.
Đôi môi vừa tắm xong còn hơi khô của hắn, bây giờ càng thêm khô khốc.
Cả cổ họng cũng vậy.
"Ngươi đây là đùa với lửa rồi, vậy thì phải phụ trách dập lửa đi, lính cứu hỏa."
Một giây sau, "Ngôi Nhà Hạnh Phúc".
Không biết qua bao lâu, tiếng chó con kêu rên lại vang lên trong phòng ngủ.
Không biết lại bao lâu nữa, tiếng kêu cứu khàn khàn vang lên.
Sáng sớm... tiếp theo xin được lược bỏ 4004 chữ.
...
Cùng lúc đó, ở phía sau một quán thịt nướng ở Seoul.
"Oppa, có phải là anh đang muốn xuống xe không?"
Một cô gái dựa vào tường, hai mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt.
Còn người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng đó, nghe vậy chỉ sửa lại mũ, mỉm cười nói, "Không có, không phải đã giải thích rồi sao, không sao mà."
"Oppa là vì em nên vậy sao, có phải em tạo áp lực cho anh không?"
Cô gái kia lại đặt thêm một câu hỏi, lại đánh thẳng vào điểm yếu của anh.
Im lặng.
Một hồi sau, người đàn ông kia mới cười nói, "Không có nha, em đấy, đừng có suy nghĩ lung tung, thật đó. Sống chung bao năm nay rồi, anh là người thế nào, chẳng lẽ em không biết sao. Anh sẽ không gạt em đâu, thật mà."
Nói xong, không đợi cô gái phản bác, "Đi thôi, mọi người đang đợi chúng ta ăn cơm đó, đừng để họ đợi lâu quá."
Sau đó rời khỏi con hẻm trước, để lại cô gái lặng lẽ nhìn cánh cửa sắt đã đóng lại, cuối cùng thở dài một tiếng rồi đi ra, cũng theo sau vào quán.
Ta muốn thay đổi ý định, tuần đăng chương sẽ có hơi mệt, đừng nói chi là đôi chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận