Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 286: Lớn lên nhanh chóng tiểu Bí thư (length: 19282)

Sau khi lên xe, Lâm Sơ Nhất vốn định cho Lưu Thiến Thiến nằm ở ghế sau, nhưng lại sợ lỡ có thắng gấp sẽ làm nàng bị thương, nên dứt khoát ôm nàng vào lòng như một đứa trẻ, để nàng ngồi trên đùi mình giả vờ ngủ tiếp.
Là tài xế lâu năm, Lâm Sơ Nhất thừa biết rõ cô nàng không ngủ, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.
Sau khi chỉnh tư thế cho cô nàng xong, Lâm Sơ Nhất quay sang cô thư ký Han So-hee, “Có muốn ta cho nghỉ phép không?”
Lúc này, Han So-hee vẫn còn đang đắm chìm trong những thao tác gây kinh ngạc của Lưu Thiến Thiến vừa rồi, cộng thêm việc còn đang ngơ ngác nhìn thẻ ngân hàng trong tay. Nghe Lâm Sơ Nhất hỏi vậy, cô khó hiểu nhìn hắn, "Boss, sao anh lại cho tôi nghỉ phép?"
"Cho cô về Bán Đảo nghỉ ngơi, giải quyết chuyện kiện tụng của gia đình ấy mà."
Lâm Sơ Nhất cười, không nói thẳng ra mà vòng vo, "Không phải cô từng nói lớn lên với bà nội sao, cô có thể đổi cho lão nhân một căn nhà tốt hơn, hoặc là sửa sang lại nhà cửa cũng cần thời gian đấy."
Han So-hee nghe thấy Boss nhắc đến chuyện gia đình mình thì cứ tưởng Lee Sung-kyung đã nói gì đó với hắn, ai dè nghe xong thì mới thở phào, "Không sao, Boss, khi nào anh xong việc, tôi về mấy ngày cũng được ạ."
"Haiz, nếu là ở chỗ mấy ông chủ khác, có lẽ họ sẽ bắt cô làm việc không ngơi tay để tạo ra lợi nhuận. Nhưng ở chỗ ta, công việc vĩnh viễn không thể so sánh với gia đình và người thân."
Thấy Han So-hee có vẻ hơi áy náy, Lâm Sơ Nhất nói tiếp, "Ta mong nhân viên của mình có thể làm việc trong trạng thái thoải mái nhất, dù sao mục đích đi làm cũng chỉ để kiếm tiền, kiếm tiền để lo cho cuộc sống của bản thân hoặc người thân trong gia đình."
"Nếu cuộc sống của bản thân hay người thân chưa đâu vào đấy, ta không nghĩ cô có thể làm tốt công việc ta giao cho cô. Cho nên kiếm được tiền rồi, cô nên lo liệu việc hậu cần cho xong rồi mới bắt đầu làm việc."
"Ta không thích hứa suông, mọi người đi làm cũng là để kiếm tiền, nếu cô nói không thích tiền thì đó mới là vấn đề lớn, nghĩa là cô đang nhắm vào con người ta đó. Mà ở chỗ ta, ngoài tiền ra thì chỉ có ta thôi."
Vừa nói xong, Lâm Sơ Nhất cảm nhận được bàn tay nhỏ của Lưu Thiến Thiến trong ngực đã mò lên vùng eo, lập tức nắm lấy tay nàng, không cho nàng nghịch ngợm.
Còn Han So-hee thì bị những lời nói hài hước của Boss làm cho bật cười, "Boss, anh đúng là rất tự luyến."
"Thì đúng mà, lát nữa ta sẽ bảo Jimmy chuyển lương năm nay cho cô, cô cầm về sắp xếp ổn thỏa cho bà nội đi. Còn vấn đề khác, ta khuyên cô nên tìm luật sư hỏi xem sao, à mà tập đoàn mình có cả một đội ngũ luật sư riêng, cô cũng biết mà."
Lâm Sơ Nhất nháy mắt với Han So-hee, "Nên cô có thể 'công khí tư dụng', tìm bọn họ tư vấn vấn đề. Bọn họ dám không trả lời cô à, dù sao cô là thư ký riêng của ta mà. Cứ việc sử dụng sự tiện lợi do thân phận này mang lại, hữu dụng lắm đấy."
Nhìn vị Boss tài giỏi trước mặt, Han So-hee đúng là lần đầu gặp. Nụ cười tươi tắn nở trên môi, nhưng nội tâm lại trào dâng sự cảm kích và vui sướng không kể xiết.
Vậy nên sau khi về đến khách sạn, Lâm Sơ Nhất để Lưu Thiến Thiến vào phòng ngủ chính, còn hắn thì cầm thẻ lương đã chuẩn bị từ trước đưa cho Han So-hee.
“Trong này là một trăm ngàn đô, lương năm nay của cô. Thưởng thì để năm sau tính, nói chung năm nay toàn bộ lương của cô ở đây cả rồi, không vấn đề gì chứ?”
Lần này Han So-hee không từ chối, sau khi nhận thẻ lương, cô có chút kích động nhìn Lâm Sơ Nhất và Jimmy, “Nhưng mà tháng trước đã nói, không phải chỉ có bảy vạn thôi sao?”
"Cô giúp ta 'đeo nồi' một lần, giúp ta che chắn một lần, lại giúp ta kéo Seo Ju Hyun đi một lần nữa. Tính mỗi lần mười ngàn đô, tăng lương cho cô như vậy không phải tốt hơn sao?" Lâm Sơ Nhất giơ ngón tay đếm những việc cô đã làm rồi cười.
"Thì thích thật, nhưng cảm thấy có chút không chân thật, quá ảo diệu."
Chỉ đơn giản giúp Boss ba lần mà được tăng thêm ba vạn đô, tình huống này thật khiến Han So-hee cảm thấy tiền bạc như một con số, phảng phất kiếm không hề khó.
Nhưng những năm đi làm qua, cô thừa biết kiếm tiền khó như thế nào. Chỉ là từ khi đến đây, cô mới cảm nhận được sự khác biệt trời vực giữa cuộc sống ở tầng lớp thượng lưu và cuộc sống của những người bình thường, khiến cô có chút không quen.
"Đừng nghĩ nhiều, lương tăng chỉ có một lần trong năm thôi." Lâm Sơ Nhất phất tay, “Cô về thu dọn hành lý đi, sáng mai ta sẽ bảo Jimmy đưa cô ra sân bay, cho cô một tuần để thu xếp chuyện nhà, sau đó quay lại làm việc, đủ thời gian chứ?"
Một tuần nghỉ phép, nghe xong Han So-hee liền gật đầu lia lịa, "Đủ rồi Boss, không cần một tuần đâu. Tôi về gặp bà nội, nói cho bà biết tình hình của tôi là được rồi."
“Vậy cô cứ liệu mà sắp xếp đi, nếu có việc cần nhờ đến luật sư thì tìm Alina. Bên Seoul cũng có đội ngũ luật sư của chúng ta, đừng quên đấy.”
Lâm Sơ Nhất liếc nhìn cô thư ký của mình, trong lòng khẽ than một tiếng rồi thêm cho cô một sự đảm bảo nữa, hi vọng cô gái này đừng quá cố chấp.
Nếu như trước kia Han So-hee chỉ nghi ngờ liệu Boss của mình có đối xử với ai cũng như vậy không thì lần này cô đã chắc chắn, đây là sự ưu ái đặc biệt dành cho mình.
Bởi vì không có nhiều người được sử dụng luật sư miễn phí về chuyện gia đình, bản thân cô cũng phải được đặc biệt yêu cầu mới có.
"Tôi biết rồi Boss, lát tôi sẽ liên lạc với Alina.” Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Han So-hee mím chặt môi, cố nén cảm xúc đang trào dâng, đôi mắt đẹp long lanh liếc nhìn người đàn ông trước mặt, nở nụ cười rạng rỡ.
Thấy Han So-hee có vẻ hiểu ý mình, Lâm Sơ Nhất mới an tâm.
"Vậy thì tốt, nghỉ ngơi sớm đi, nếu có gì tự giải quyết không được thì gọi điện cho Jimmy. Nếu cảm thấy làm phiền Jimmy không tiện thì cứ mạnh dạn gọi thẳng cho ta cũng được.”
Han So-hee nhoẻn miệng cười, “Yên tâm đi Boss, tôi sẽ làm phiền anh.”
“Gan lớn đó, vào đi.”
Lâm Sơ Nhất đưa tay véo má cô, rồi chậm rãi đẩy cô ra phòng khách.
Sau đó, hắn đứng ở cửa nhìn cánh cửa phòng khách đóng lại, vừa nghĩ đến thông tin mà Alina điều tra được, trong lòng không khỏi cảm thán cho sự đáng thương của cô thư ký nhỏ này.
Hy vọng lần này cô về có thể giải quyết dứt điểm chuyện gia đình, nếu không thì chỉ còn cách dùng đến thủ đoạn thôi.
Nói thật, Lâm Sơ Nhất không muốn phải đến bước cuối cùng đó, dù sao thì đó cũng là người thân của cô, nếu xử lý không ổn thỏa thì sẽ để lại một gút mắc trong lòng cô mất.
Sau khi nghĩ xong một loạt chuyện, Lâm Sơ Nhất mới quay lại phòng mình. Vừa vào trong thì phát hiện Lưu Thiến Thiến đang tựa đầu vào giường chơi điện thoại di động.
“Xong việc rồi hả? Không ngờ anh lại là một ông chủ nhân tính như vậy đó, mà nhìn anh nhiệt tình vậy, nếu anh không có ý gì với cô thư ký nhỏ này thì ta không tin."
Thấy Lâm Sơ Nhất vào, Lưu Thiến Thiến bỏ điện thoại xuống, nhìn người đàn ông trước cửa với vẻ mặt hài hước.
“Ta chỉ là thương cho cô thư ký bé nhỏ này thôi, gia cảnh của cô ấy hơi bất thường, cô có thể coi tình cảnh của cô ấy như mấy ngôi sao Hong Kong thập niên 80-90, hoặc có khi còn tệ hơn."
Vừa nói Lâm Sơ Nhất vừa cởi áo khoác ném sang một bên trên ghế sofa. Không ngờ Lưu Thiến Thiến trên giường lại chủ động đi tới giúp hắn cởi áo sơ mi.
Thái độ phục vụ nồng nhiệt này khiến khóe miệng Lâm Sơ Nhất khẽ cong lên.
“Thật đáng thương đó, trách sao anh với quản gia lại chiếu cố cô ấy vậy. Cô ấy xuất thân từ đâu vậy, có vẻ đẹp của ngôi sao Hong Kong hồi trước ghê, anh đúng là có mắt nhìn người.”
Sau khi giúp Lâm Sơ Nhất cởi áo sơ mi và áo khoác rồi để gọn một bên, Lưu Thiến Thiến dứt khoát tựa vào thành bàn, khoanh tay nhìn đối phương. Hay đúng hơn là nhìn nửa thân trên vạm vỡ của đối phương.
Rất đẹp mắt, có thể nói là hình mẫu lý tưởng. Người bình thường tập gym hay làm việc nặng, cơ bụng khó mà cân đối được vì cách tập luyện và phương pháp sử dụng sức khác nhau.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại khác, cơ bắp hai bên gần như đối xứng nhau, khiến cơ thể hắn càng thêm ấn tượng và thu hút.
“Đẹp không?”
Lâm Sơ Nhất chậm rãi tiến tới, trực tiếp nắm tay mềm mại của Lưu Thiến Thiến đặt lên bụng mình.
"Đẹp chứ, anh cũng đâu có tập gym hàng ngày. Chỉ thỉnh thoảng luyện Quyền Kích thôi mà sao có thể giữ được dáng người này vậy, không hiểu nổi.”
Ngón tay thon thả vuốt ve trên những thớ cơ rắn chắc, lướt theo từng đường cong trên bụng hắn.
Vẽ một vòng cơ bụng, sau đó, chậm rãi hạ xuống, lướt qua vị trí nhân ngư tuyến.
...
...
Kết thúc cuộc họp nhỏ về động cơ, cũng đưa Han So-hee, cô thư ký nhỏ này, trở lại máy bay đến Bán Đảo, thời gian phía sau chỉ còn lại Lưu Thiến Thiến và Lâm Sơ Nhất.
Vốn dĩ Jimmy phải đi theo, nhưng Lâm Sơ Nhất nghĩ một chút, cũng lo lắng cô thư ký nhỏ mềm lòng hoặc là kinh nghiệm chưa đủ sẽ chịu thiệt.
Mặc dù chịu thiệt một chút là chuyện tốt, nhưng theo Lâm Sơ Nhất dạy dỗ, chỉ có thể tự mình dạy dỗ. Sự dạy dỗ và thua thiệt ở bên ngoài không đủ tư cách dành cho cô thư ký nhỏ của mình.
Vì vậy dứt khoát để cho Jimmy cũng đi theo trở về như vậy, ngược lại cũng là môn đồ của chính hắn, đỡ phải kéo dài đến lần kế, đến lúc đó lại mất thêm một đoạn thời gian.
Jimmy rất đồng ý, cho nên hành lý cũng không thu dọn, ngày thứ hai đi theo Han So-hee yên vị lên máy bay rời khỏi Boss của mình. Cũng may mắn là ở Phiêu Lượng quốc còn có Arthur đi theo Lâm Sơ Nhất bên cạnh, bất quá thật sự là tư lệnh độc cán rồi.
"Chơi đùa lâu như vậy, cũng không giục ta đi ký hợp đồng với ngươi sao? Ngươi không sợ à?"
Một chiếc Bugatti thân đen chạy trên đường bờ biển Tây Hải, bàn tay không an phận của người đàn ông lái chiếc xe thể thao siêu cấp này cũng đặt trên đôi chân đẹp bóng loáng của người bên cạnh ghế lái, hơn nữa thừa dịp cơ hội liếc nhìn bóng hình xinh đẹp mang kính râm kia.
"Sợ cái gì, sợ ngươi quỵt tiền?"
Mặc dù Lưu Thiến Thiến đeo kính râm, nhưng giọng ghét bỏ khiến Lâm Sơ Nhất phảng phất nhìn thấy sự coi thường bên dưới mắt kính.
"Cũng không phải là không có khả năng đúng không." Lâm Sơ Nhất cười trả lời.
Mà nghe hắn trêu đùa trả lời này, Lưu Thiến Thiến cũng không có chút ý nghĩ lo lắng nào, phảng phất không quan tâm đến chuyện này, "Không trả tiền thì về thôi, coi như là đi du lịch, sau đó bị chó sói cắn vài miếng rồi~, ta không có vấn đề gì."
Lâm Sơ Nhất sau khi nghe xong khi đang tăng tốc xe cũng cảm thấy buồn cười, "Vài miếng là ý gì, mượn vật dụ người hả?"
"Có sao, không có mà, ta cảm thấy văn hóa của ta không nói ra lời như vậy được, ta đều là trực lai trực vãng." Lưu Thiến Thiến hạ cửa kính xe xuống, liếc nhìn bộ dáng của mình qua gương chiếu hậu, mặc cho cuồng phong tốc độ cao thổi rối tóc mình.
Cãi vã vài phút, Lâm Sơ Nhất cũng đánh lái một cái, đưa xe vào một con đường nhỏ ven đường, tiếp tục đi về phía trước chừng mười mấy phút thì dừng lại ở một nơi bên bờ vực.
Phía sau là một mảnh hoang vu hoàng thổ, phía trước là vách đá thẳng đứng, nhưng nhìn xa hơn lại là một vùng biển rộng mênh mông.
"Chỗ này rất đẹp, ngươi biết được từ đâu vậy."
Sau khi xuống xe Lưu Thiến Thiến quay đầu nhìn quang cảnh và mỹ cảnh có chút cực đoan hóa này, tâm tình có chút vui vẻ cười nói.
"Bây giờ internet phát triển như vậy, cho dù là cảnh đẹp hoang sơ, cư dân mạng cũng có thể tìm ra cho ngươi."
Lâm Sơ Nhất cũng xuống xe, tiện tay lấy chiếc mũ chống nắng trên đầu đội lên cho Lưu Thiến Thiến, "Đội đi, để nắng làm đen làn da trắng trẻo của ngươi thì không hay."
"Vậy ngươi thích trắng hay là đen hơn?"
Lưu Thiến Thiến đi tới mép vực cách đó 2 mét, tận hưởng gió biển thổi vào mặt, sau đó quay đầu nhìn Lâm Sơ Nhất.
Nhưng Lâm Sơ Nhất không chọn câu trả lời cô đưa ra, mà nói ra một câu khác khiến Lưu Thiến Thiến ngẩn người, "Ta thích màu hồng."
"Màu hồng?" Lưu Thiến Thiến nhất thời không phản ứng kịp.
"Ừ, màu hồng." Lâm Sơ Nhất đi từ phía trước tới cũng kéo cô xuống khỏi vị trí mép vực, quá gần có chút nguy hiểm.
Mà lúc này Lưu Thiến Thiến cũng hiểu ra, vẻ mặt giận dỗi đấm vào lồng ngực hắn, "Lâm Sơ Nhất, ngươi nói trây cũng buồn cười đấy."
Hai người vừa đánh vừa lùi về phía sau, cuối cùng Lưu Thiến Thiến bị Lâm Sơ Nhất chặn ở phía trước mui xe.
"Không buồn cười thì là bình thường, bởi vì ta không có đùa."
Vẫn là cử chỉ kia, cằm Lưu Thiến Thiến lần nữa bị Lâm Sơ Nhất nâng lên, nhìn làn da trắng không tì vết kia, Lâm Sơ Nhất cũng có chút khô khốc nuốt nước miếng.
Kết quả Lưu Thiến Thiến lại tặng cho hắn một nụ cười, "Sao vậy, cứ mê mẩn ta như vậy sao? Những ngày qua ta thấy ngươi gặp gỡ không ít cô gái đâu, chắc ngươi không thiếu phụ nữ rồi."
"Chắc chắn là không thiếu, nhưng với nàng tiên tỷ tỷ như ngươi, ta không cảm thấy có ai có thể bỏ qua được."
Lâm Sơ Nhất cũng cẩn thận, lúc sắp đưa cô đến nắp xe, liền xoay người một cái ôm cô vào lòng, mình và đối phương đổi vị trí.
"Vậy ngươi có thể làm gì ta đây." Lưu Thiến Thiến cũng buồn cười nhìn Lâm Sơ Nhất.
Kết quả vừa dứt lời, bàn tay kia đã luồn vào bên trong chiếc áo phông ngắn của cô, khiến đồng tử của cô co rút, lòng bàn tay nóng bỏng dán bên hông cô có thể so với ánh mặt trời trên đầu còn nóng hơn.
"Ta có thể làm như thế này."
Lâm Sơ Nhất cười nói xong, bàn tay ở bên hông cũng dùng sức một cái ôm chặt đối phương, nhẹ nhàng dùng lực, treo cô lên lưng chừng. Mà động tác đột ngột đó cũng khiến Lưu Thiến Thiến theo bản năng kẹp chặt eo Lâm Sơ Nhất.
Cứ như vậy, hai người trong một loại không khí khác thường đã hoàn thành việc tưởng nhớ đến Hỉ Kịch Chi Vương.
Mà bàn tay Lâm Sơ Nhất cũng xuyên qua lớp váy dưới, chạm đến chỗ khiến đối phương cắn chặt môi.
...
...
Ở Seoul bên kia, Han So-hee sau khi về đến nhà, cũng đang trải qua một chuyện khiến cô trong nháy mắt trưởng thành.
Nhìn người mẹ mà cô đã lâu không gặp, lần này cô không hề cuồng loạn như lần gặp trước, mà là rất bình tĩnh lấy ra giấy cam kết đoạn tuyệt quan hệ đã được đội luật sư tập đoàn hỗ trợ chỉnh sửa.
Sau đó đẩy đến bên người phụ nữ kia, rồi nói một câu mang vài phần khí chất.
"Ký giấy cam kết này, nợ nần của bà trước đây ta sẽ trả hết. Nếu không ký, ta sẽ đưa bà ngoại ra nước ngoài an dưỡng tuổi già, và ta sẽ không thừa nhận quan hệ với bà, cũng sẽ không trở lại đất nước này giúp bà trả nợ."
Ở phía sau, Lee Sung-kyung nhìn cô em gái của mình, không ngờ a, một tháng thôi mà tính cách của cô thay đổi nhiều như vậy. Những lời lấy thế đè người này, ngay cả bây giờ cô cũng không dám nói, nhưng cô em gái này lại dám nói.
"Tại sao phải ký, ta không ký, ngươi phải trả nợ cho ta cả đời."
Người phụ nữ kia cười nhạt một tiếng, sau đó khoanh tay không nhìn con gà đẻ trứng vàng này.
"Vậy ta sẽ đem số tiền dùng trả nợ cho bà, đi tìm luật sư kiện bà. Dù sao người đi vay muốn tìm là bà, không phải ta. Ta có thể ra nước ngoài lánh một thời gian, còn bà thì không thể, vì bà không có tiền."
Han So-hee một tháng nay theo Lâm Sơ Nhất bôn ba khắp nơi, tuy thời gian rất ngắn nhưng những thứ nên học, Jimmy không hề bỏ sót chuyện gì, "Hơn nữa ta có tiền, ta ở nước ngoài vẫn sống rất tốt, còn bà thì không, vì bà không có tiền."
Vì bà không có tiền, hai câu này đã đâm sâu vào nỗi đau của người phụ nữ đối diện. Cũng chấn động sâu sắc Lee Sung-kyung phía sau, cô em gái này của cô rốt cuộc đã trải qua những gì a, mới có một tháng thôi.
"Ngươi có thể chạy đi đâu." Người phụ nữ kia vẫn không tin Han So-hee sẽ làm vậy.
"Ta có thể, bởi vì ta có tiền, người có tiền cái gì cũng được, còn bà thì không. Nếu như đối phương không tìm được ta, bà cảm thấy những người cho bà vay tiền, sau khi tìm được bà sẽ thế nào. Tay chân thiếu niên bị chặt đâu rồi, hay là ném đến khu ổ chuột bán nội tạng."
Lúc Han So-hee nói những lời này, trong đầu cô luôn nhớ đến bộ dáng của Lâm Sơ Nhất trong buổi dạ tiệc ở Burgundy. Mặc dù nụ cười trên mặt không ngừng, nhưng khoảng cách người khác tạo ra khiến không có mấy ai dám nói chuyện quá nhiều với hắn.
Người phụ nữ đối diện tựa hồ bị Han So-hee đâm trúng điểm yếu, bản tính cũng trực tiếp lộ ra, dáng vẻ hung tợn vừa định mở miệng nhục mạ con gà đẻ trứng vàng này.
Kết quả một giây sau, Han So-hee chậm rãi từ trong túi xách lấy ra hai tấm vé máy bay đặt lên bàn, nói, "Mẹ, bà hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu như bà động tay hoặc là mắng ta một câu, những gì ta vừa nói sẽ lập tức trở thành sự thật, hai tấm vé này là vé máy bay của ta và bà ngoại."
"Mà bà, cái gì cũng không có."
Một câu nói, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng cứng.
Chương lớn bảo đảm không dưới! ! ! ! Bất quá hôm nay thật xui xẻo, đầu tiên là viết mấy nghìn chữ xong vì cúp mạng mất, sau đó máy tính bị sập không tải được, lại phải viết lại một lần. Kết quả vừa rồi máy tính lại bị màn hình xanh một lần, cũng may lần này ổn rồi, nếu không thật muốn hỏng tâm tính a! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận