Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 100: Bị đùa giỡn (length: 10294)

Cái gì gọi là tiệc đứng.
Nhìn bên kia mấy thân ảnh đang cuồng loạn vũ đạo theo âm nhạc liền biết a, mỗi người trong tay đều cầm một ly Champagne, nhảy nhảy liền toàn bộ vẩy ra hết rồi.
Thật may, tối nay Lâm Sơ Nhất chuẩn bị quá nhiều, tùy tiện các nàng làm rơi vãi.
Ngay lúc này, Krystal ẩn thân đã hơn nửa ngày đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, hơn nữa còn đặc biệt lấy tay rúc vào trên vai mình.
Ngồi trên ghế salon xem náo nhiệt, Lâm Sơ Nhất có chút buồn cười nhìn đối phương, "Sao vậy, không qua chơi đùa à? Trông có vẻ lạnh thế."
"Ngươi nghĩ sao vậy, Lâm Sơ Nhất, rốt cuộc là ngươi ôm cái tâm tính gì mà để cho chúng ta chơi đùa như vậy?"
Krystal không lạnh đến thế, nàng chỉ là vừa mới nhảy mệt ở bên kia, qua bên này nghỉ ngơi chút thôi. Vừa rồi nhảy điên cuồng nhất là nàng và Đào rồi.
Bây giờ nàng tò mò là vì sao Lâm Sơ Nhất lại tổ chức một bữa tiệc đứng mà không ai có bất kỳ ý kiến gì, chỉ để cho các nàng thoải mái vui vẻ vậy?
Cầm ly Champagne đã cạn của đối phương, rót nửa ly rồi đưa trả lại cho nàng, Lâm Sơ Nhất cười gõ lên trán nàng một cái, "Nha, Jung Soo Jung, gọi oppa."
Cảm giác đau khiến Krystal rụt đầu lại, nhíu mày, hơi khó chịu cắn môi dưới. Cầm ly rượu, tiếp tục đi quẩy thôi.
Cũng là may mà Lâm Sơ Nhất đã cho Govan dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu không hình ảnh này mà bị những nhân viên phục vụ kia truyền ra bên ngoài, Lâm Sơ Nhất có thể trở thành cái danh từ tài phiệt trên mạng trong nước rồi.
Krystal vừa đi, Park Ji Yeon lại tới, trực tiếp từ phía sau ôm lấy Lâm Sơ Nhất, đem gáy của hắn gối lên chỗ mềm mại của mình.
"Oppa, cám ơn anh nha."
Xúc cảm ở gáy khiến khóe miệng Lâm Sơ Nhất nhếch lên, "Động tác này của ngươi cũng xem như là hồi báo cho ta rồi."
Park Ji Yeon lần này không bị Lâm Sơ Nhất hù, ngược lại dùng sức ôm đối phương, đem gáy của đối phương tiếp tục chà lên gò núi của mình một chút, ánh mắt nhìn về phía Shirley bên kia, "Oppa thích cảm giác này sao, em có thể nha."
"Khụ, đi chơi đi, nhóc con."
Sợ ho, Lâm Sơ Nhất vỗ lên cánh tay trơn mềm của con rồng nhỏ.
"Hừ hừ, đồ nhát gan."
Park Ji Yeon bĩu môi nhỏ nhắn, cầm lên một chai Champagne rồi đi tới. Nếu không biết tài sản của Lâm Sơ Nhất, nàng có lẽ còn không dám uống loại Champagne này, dù gì cũng không hề rẻ.
Nhưng buổi tối ở Paris kia, đã cho nàng biết cái gì gọi là tiền, cũng biết tiền không đáng là gì.
Lại qua hai phút, một bóng người trực tiếp ngồi xuống cạnh hắn, dán rất sát.
"Này này này, ta nói các ngươi là định lần lượt tới công kích con người ta hả?"
Lần này người dính người là Tống Thiến, cho nên Lâm Sơ Nhất nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hơn nữa, cũng rất nở nang.
"Không có, nhảy mệt rồi, đến nghỉ ngơi một chút, sao ngươi không qua." Tống Thiến buông ly rượu trong tay, hai tay vỗ vào hai gò má đang nóng của mình để làm mát.
"Ta mà qua, các ngươi còn có thể chơi vui vẻ như vậy sao, dù gì cũng là khác biệt nam nữ mà."
Lâm Sơ Nhất chỉ mấy người đang lâu lâu ôm ấp, dính sát nhau ở bên kia, hắn ngược lại muốn qua lắm. Nhưng nếu qua đó, cảnh tượng khẳng định không đẹp mắt như vậy, tất nhiên hắn cũng sẽ hưởng thụ hơn.
Bất quá vì để mấy cô gái này thả lỏng chút, hắn cũng lười quấy rầy các nàng. Ngồi trên ghế salon, nhìn hình ảnh diễm lệ trước mắt, cũng coi như là một sự hưởng thụ mà phải không.
"Vậy chẳng phải là lãng phí bữa tiệc đứng lần này của ngươi, không thấy tiếc sao?" Tống Thiến cười.
"Ta lại không phải vì các ngươi mà tổ chức, dù muốn ăn, cũng không đến mức thối nát như vậy, trực tiếp càn quét chứ."
Lâm Sơ Nhất có chút buồn cười nhìn Tống Thiến, "Trong lòng ngươi, ta là người bụng đói ăn quàng vậy sao, hay là chỉ biết mỗi lên lên lên, không biết có lúc dừng lại, rồi sau đó tấn công thì có lẽ sẽ có hiệu quả không ngờ à."
"Ai biết được ngươi, ngươi tên này rất có mị lực, cái này ta thừa nhận. Có một loại tự nhiên khó nói, Shirley gặp ngươi, thật quá tốt."
Nói đến câu cuối, ánh mắt của Tống Thiến cũng có chút cảm kích.
"Đừng chỉ nói suông mà, phải có chút khen thưởng chứ."
Hai tay chống lên lưng ghế salon, Lâm Sơ Nhất cười nhìn Tống Thiến, "Ngươi nói vậy thì không được, có chút ích kỷ nha."
Cúi người, mặt Tống Thiến trực tiếp hạ xuống ngang tầm mắt của Lâm Sơ Nhất, "Muốn gì, ngươi nói thử xem, xem thử ta có thể đáp ứng được ngươi không."
Hai cặp mắt trên không trung chạm nhau, phảng phất cọ xát ra tia lửa, lại phảng phất không có gì. Mặc cho mỗi người tìm bóng dáng của mình trong đồng tử của đối phương.
"Nhanh vậy đã say rồi à?"
Lông mày khẽ nhướng lên, khóe miệng Lâm Sơ Nhất cong lên.
"Ngươi mới say rồi, là chính ngươi đòi thưởng, cho ngươi cơ hội mà không biết dùng à."
Tống Thiến nhớ lại một câu danh từ, cười nói ra.
Sau đó, trước khi Lâm Sơ Nhất kịp bộc phát, cô đã đứng dậy rời khỏi ghế salon, trở lại bên kia tiếp tục nhún nhảy, khiêu gợi thân thể trong ánh mắt nóng bỏng của Lâm Sơ Nhất.
Nhìn bóng lưng bên kia, một lát sau Lâm Sơ Nhất mới bật cười.
"Giời ạ, bị trêu đùa rồi. Đúng là Victoria, một đóa Minh Châu thời đại."
Thời gian vũ điệu kéo dài rất lâu rất lâu, lâu đến khi Trăng Trên Biển cũng đã lên đến giữa trời, mấy cô gái này mới đổ mồ hôi đầm đìa ngồi trở lại ghế salon.
Đào còn trực tiếp ngã vào trong lòng Lâm Sơ Nhất, mặc cho hắn ôm mình, vùi cả đầu vào ngực oppa nhà mình.
"Các ngươi chơi điên cuồng thật đấy."
Ôm Đào như ôm một con búp bê đồ chơi, mềm nhũn, Lâm Sơ Nhất cũng nhìn về phía những người còn lại.
"Chơi thì phải chơi cho thỏa thích chứ."
Krystal uống ực một ly, nhìn Lâm Sơ Nhất cũng rụt đầu.
Xong rồi, xem ra chiếc thuyền nhỏ của ta đêm nay sẽ đón nhận hỗn hợp nước đầu tiên mất rồi.
Quên ý tưởng khó chịu đó đi, Lâm Sơ Nhất nhìn sang một nhân vật chính khác của đêm nay là Park Ji Yeon, "Long nhỏ, cái hộp quà trên bàn kia, xem thử có thích không, quà sinh nhật."
Park Ji Yeon thật ra đã thấy khi vừa ngồi xuống, chỉ là Lâm Sơ Nhất chưa lên tiếng nên nàng không dám động vào, "Cám ơn oppa." Nụ cười vui vẻ sớm đã chuẩn bị từ lâu.
Mở ra xem, không ngoài dự đoán, là một sợi dây chuyền. Bất quá không phải Cartier, mà là Tiffany, Lâm Sơ Nhất đã chọn trên mạng, để Govan trực tiếp đi lấy.
"Oa, đẹp quá, cám ơn oppa."
Viên đá quý trong suốt sáng ngời, khiến Park Ji Yeon nhìn đến thất thần, nhưng không quên cảm ơn Lâm Sơ Nhất người tặng quà.
Mấy người Tống Thiến dù sao cũng là nữ sinh, đối với loại vòng cổ trang sức lấp lánh này đều có một sự yêu thích khó cưỡng.
Ngược lại thì Đào, Lâm Sơ Nhất liếc nhìn cô gái trong ngực mình, không biết vì sao Đào này lại không thích mấy thứ lòe loẹt kia.
Cho nên Lâm Sơ Nhất đã nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn một món quà mà cảm thấy sẽ vô cùng thích hợp với nàng.
Nhẹ nhàng lắc lắc Đào đang nhìn màn biểu diễn vòng cổ của Park Ji Yeon, cười nói, "Nhìn gì đấy, sẽ không nghĩ là không có quà của ngươi chứ."
"Em không cần đâu, lần trước vừa được tặng một chiếc xe rồi, chẳng lẽ lại tặng thêm một chiếc sao?"
Đào ôm chặt lấy Lâm Sơ Nhất, nàng thật sự cảm thấy mình không cần quà gì, có người này là đủ rồi.
Cuộc đối thoại của hai người cũng thu hút ánh mắt của những người bên kia, Goo Hara mở miệng trước, "Oppa, anh chuẩn bị quà gì cho Đào nữa vậy?"
"Có chút tò mò." Tống Thiến liếc nhìn bàn ăn, rồi lại nhìn xung quanh, không thấy hộp quà nào nữa.
"Ở trong túi của ta đây."
Khi nói lời này, Lâm Sơ Nhất cũng vỗ nhẹ lên mông của Đào một cái, để nàng tự lấy ra.
Mà nghe vậy, biểu cảm của Đào có chút ngượng ngùng, nàng vừa mới còn cảm giác mình ngồi trúng đồ vật của mình, còn tưởng rằng là của oppa, không ngờ à, quá mất mặt.
Suy nghĩ trong đầu vụt qua, trên tay cũng đã móc ra một cái chìa khóa từ trong túi của Lâm Sơ Nhất. Nói thế nào nhỉ, kiểu dáng rất cổ điển, giống như chìa khóa xe bình thường.
Mấy người kia đều là nữ, đối với xe cộ cũng không hiểu lắm, cho nên mọi người căn bản không biết là xe gì.
Cho nên không còn cách nào khác là lại quay ánh mắt về phía Lâm Sơ Nhất, chờ hắn công bố đáp án.
"Audi R8 đời mới năm nay, vốn định đặt cho Đào chiếc McLaren 12C, nhưng dáng người của em ngồi sẽ không thoải mái, nên đã chọn Audi R8 đời mới, tốc độ và hiệu năng không khác biệt lắm, cảm giác thoải mái so với mấy loại thấp lè tè kia tốt hơn nhiều."
Audi R8, mấy người tại chỗ cũng biết chiếc xe này. Bởi vì trước khi lên thuyền, chiếc xe đó đã đậu yên ở bãi đậu xe rồi, Lâm Sơ Nhất cùng Govan cũng đã phổ cập kiến thức cho họ rồi.
Hóa ra, tất cả đều là đã có sắp đặt từ trước.
Chiếc xe đó Đào xác thực rất thích, cho nên càng ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Sơ Nhất, còn muốn nhào nặn đối phương vào lòng mình, kiểu không muốn rời xa chút nào.
Bật hết đèn, chia xong quà, còn lại là bánh kem.
Bất quá mấy người kia đều là idol, đối với loại đồ có nhiệt lượng cao như bánh ngọt này đều cố tránh xa, nên nếm chút thôi thì cũng không ai đụng tới nữa rồi.
Bất đắc dĩ, Lâm Sơ Nhất đành phải chia hai cái bánh kem lớn này cho những người khác trên thuyền.
Mà sau khi đã chơi hơn nửa ngày trời và cả một đêm, mọi người cũng đều có chút mệt mỏi, cho nên ai nấy đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Chỉ là một đêm như thế này, nếu như không ai chuẩn bị một chút chuyện gì đó xảy ra thì có lỗi với vầng trăng sáng trên biển quá.
Cho nên à, khoảng 2 tiếng sau thì có một bóng người từ trong phòng chạy ra ngoài, đi đến boong tàu trên đỉnh thuyền, định làm chút gì đó.
Một giọng nói từ phía sau nàng truyền tới, khiến nàng giật mình nhảy dựng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận