Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 637: Đào, ngươi thích nam hài nữ hài nhỉ? (length: 8177)

1 tiếng sau, đeo kính râm bước vào bãi đỗ xe, Jung Soo Jung còn chưa kịp theo đoàn người đi tìm xe, đã bị hai chiếc Cadillac màu đen chặn đường.
Ngẩng đầu nhìn, cửa xe chậm rãi mở ra, và người mấy ngày nay khiến nàng có chút xao động đã xuất hiện trước mắt.
"Chào buổi sáng, Soo Jung."
Nhìn Jung Soo Jung trước mặt, Lâm Sơ Nhất cười chào. Sau đó lại phất tay với Tống Thiến, Luna và những người phía sau nàng, cuối cùng vẫy tay với Đào, "Đến đây, vừa đúng giờ ăn cơm, về nhà thôi."
Câu nói sau cùng khiến Jung Soo Jung định trả lời nhưng lại thu lời về, quay đầu nhìn Đào đang đi về phía đối phương, lông mày kẻ đen khẽ nhíu lại.
Sau khi kéo Đào vào xe, Lâm Sơ Nhất nhìn Tống Thiến và những người khác, "Đi cùng không, dù sao mới xuống máy bay, hôm nay chắc không có lịch trình gì chứ."
"Không được, tối nay ta phải thu âm." Tống Thiến lắc đầu.
Đội trưởng đã biết ý nhường không gian, Luna và những người khác đương nhiên cũng không vô ý tứ. Ánh mắt còn lại đổ dồn vào Jung Soo Jung, khiến con mèo nhỏ này cảm thấy như bị giẫm phải đuôi.
Vội vàng lắc đầu cự tuyệt, "Không đi, Jessica cũng về rồi, ta phải về tìm nàng."
Thấy vậy, Lâm Sơ Nhất cũng không nói nhiều, phất tay chào tạm biệt rồi đóng cửa xe, chở Đào nhà mình rời khỏi bãi đỗ xe sân bay.
Jung Soo Jung đứng tại chỗ nhìn theo đèn xe, ánh mắt lóe lên.
Trong xe.
"Hầy, mọi người đáp chuyến nào vậy, em còn tưởng em đến đây trước cơ."
Đào hiếu kỳ nhìn Han So-hee ở ghế sau, vì trước khi cất cánh, hai người từng nói về tình hình này.
"Cũng chỉ sớm hơn các chị nửa tiếng, nhưng bọn em không phải chờ lấy hành lý nên thuận lợi hơn."
Vốn dĩ Han So-hee đang nghiêm túc sửa báo cáo hội nghị, nghe tiếng Đào thì ngẩng đầu, hơi nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời.
"Bận lắm à?" Đào cúi đầu liếc chiếc máy tính trên đùi Han So-hee, lại nhìn máy tính bảng và một số giấy tờ rải rác bên cạnh nàng, quan tâm hỏi.
Lúc này, Lâm Sơ Nhất cũng quay lại nhìn, "Làm Hi, em nghỉ ngơi chút đi, đằng nào cũng còn nhiều thời gian mà, lát nữa từ từ làm cũng được."
Kết quả, Han So-hee thường ngày rất tốt với Lâm Sơ Nhất, lần này lại liếc hắn một cái, "Boss, đây là tài liệu cho lão sư và Văn Tổng quản, anh không hiểu đâu."
Bị nói một câu, Lâm Sơ Nhất ngẩn người, đây là thư ký nhỏ thân thiết của hắn sao? Khi nào đã học được cách vặn vẹo mình rồi?
Bên cạnh, Đào sung sướng xem kịch, "Oppa, xem ra mọi người có rất nhiều oán niệm về sự cà lơ phất phơ của anh đấy."
Lâm Sơ Nhất dang tay, bất lực nhún vai.
"Nhưng oppa này, anh thật sự định ở Seoul mà không chạy lung tung trong thời gian này sao?" Sau khi cười, Đào có chút mong chờ nhìn Lâm Sơ Nhất.
"Ừ, hiếm khi gom được một lô đồ chơi ở Dubai về, anh định chơi cho đã, mà các em sắp tới cũng chuẩn bị album mới ở Seoul đúng không? Hai năm qua toàn bận rộn, hiếm khi có cơ hội nghỉ ngơi một chỗ."
Đối với lần nghỉ phép này, Lâm Sơ Nhất không cố ý nói chuyện tình cảm với Đào, mà lấy việc chơi game làm lý do bày ra.
Cũng giống như lúc trước Han So-hee phản bác, phá vỡ câu chuyện của Kim Tae Yeon vậy.
Nhưng Đào rất hiểu, game gì chứ, chỉ là một cái cớ thôi.
Còn Han So-hee khi đó phản bác, chẳng phải vì muốn giải vây cho Lâm Sơ Nhất khi bị Kim Tae Yeon hỏi sao?
Trong lúc nói chuyện, xe đã lái vững ra khỏi đường cao tốc, hướng con đường gần nhà trọ.
Lần này Lâm Sơ Nhất kéo tấm chắn lên, quay sang nói với lão Cẩu ở ghế lái, "Không cần xuống bãi đỗ xe, thả chúng ta ở cửa siêu thị là được."
Nói xong thì nhìn Đào, "Đi dạo một vòng không?"
"Dạ, lâu lắm rồi mình chưa đi siêu thị mà." Đào vui vẻ gật đầu, nghĩ đến gì đó thì quay sang nhìn Han So-hee ở ghế sau.
Kết quả, Han So-hee từ chối khéo ngay, "Tỷ tỷ, em phải về làm việc trước, phải tranh thủ gửi qua Burgundy trước khi tan làm."
"Vậy cũng được, nhớ đừng làm quá sức, muộn chút cũng không sao, có bận thì thân thể không tốt cũng không đáng."
Đối mặt với lời giải thích của Han So-hee, Đào không có ý kiến gì khác, chỉ quan tâm dặn dò một câu.
10 mấy phút sau, Đào mặc quần soóc và áo nỉ cùng Lâm Sơ Nhất mặc quần jeans và áo phông nắm tay nhau xuống xe.
Xuống xe xong, Lâm Sơ Nhất nhìn Lão Cẩu ở ghế lái, "Lão Cẩu, anh đưa Làm Hi về, Arthur với Paul đi theo tôi là được, hôm nay chắc cũng không đi đâu, các anh tự sắp xếp thời gian nghỉ ngơi."
"Vâng, Boss." Lão Cẩu đáp, rồi nhìn theo Lâm Sơ Nhất và những người khác vào siêu thị mới quay đầu nhìn Han So-hee, "Thư ký Hàn, cô về nhà trọ hay là dinh thự ạ?"
"Về dinh thự đi."
Han So-hee thu ánh mắt từ bóng lưng Lâm Sơ Nhất rồi trả lời, mấy ngày nay đoán chừng Boss không quan tâm tới mình, vừa hay có thời gian về thăm bà ngoại.
Lão Cẩu gật đầu, rồi quay đầu xe rời khỏi bãi đỗ xe.
Trong siêu thị.
Đào kỳ lạ liếc Paul phía sau, hay có thể nói là Judy đang cười hì hì nói chuyện với anh ở phía sau không xa, "oppa, lại thêm một vệ sĩ nữa hả?"
"Paul và tôi quan hệ tốt, đi cùng về luôn thôi." Lâm Sơ Nhất kéo một chiếc xe đẩy, trực tiếp giải thích với Đào.
Bất quá vẫn giấu chuyện live stream, chuyện gì tối tăm cũng không cần kể cho Đào, không để nàng lo lắng.
Phía sau, Paul bất giác cõng cái nồi lớn lên vai, gõ gói thuốc, vẫy tay cho Judy ra thay vị trí, mình thì chuồn ra ngoài hút điếu thuốc.
Đào đang để ý phía sau, nhìn thấy thì mỉm cười, "Tốt đấy, em còn tưởng là oppa lại thích kiểu siêu mẫu đặc vụ."
"Nghĩ gì vậy, anh đâu phải cái loại trăng hoa thấy một người yêu một người."
Đẩy xe đến trước mặt, Lâm Sơ Nhất ra hiệu, Đào tự giác cười leo vào. May mà xe đẩy siêu thị loại lớn, chứ xe đẩy nhỏ đừng nói ngồi, đồ còn không đủ để.
Ngồi vào xe xong, Đào quay đầu nhìn một mình hắn, mỉm cười, "Oppa chẳng lẽ không biết các tỷ tỷ thường nói gì về anh khi chat nhóm à?"
"Cũng có chút tò mò đấy." Lâm Sơ Nhất nhướn mày, chân không dừng lại đẩy Đào đến khu đồ ăn vặt.
Chơi game gì đó, đồ ăn vặt mới quan trọng.
"Howard Hughes." Khi đi qua một kệ hàng, Đào tiện tay cầm hai gói bánh tôm rồi cười nói, "Tỷ phú có giá trị vượt quá một tỷ đô la, ngủ với hơn 161 diễn viên."
Lâm Sơ Nhất cũng đang cầm bịch khoai tây chiên thì mỉm cười, "A, ba của Iron Man à."
"Nguyên mẫu, cũng xem như vậy đi." Với cách nói của Lâm Sơ Nhất, Đào cười nhưng lại nói theo nam nhân.
"Coi như vậy đi, Bách Nhân Trảm gì đó, tạm thời chưa nghĩ đến." Lâm Sơ Nhất đẩy xe vững vàng qua một kệ hàng, đồng thời túm lấy những đồ ăn vặt muốn ăn, bỏ vào trong ngực nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận