Đùa Giỡn Showbiz Hàn

Đùa Giỡn Showbiz Hàn - Chương 636: Tới dồn dập (length: 8217)

Trong chớp mắt, từ khi nhóm Thiếu Nữ Thời Đại đến New York thu âm một bài hát, đã đến lúc các nàng trở về Seoul.
Thực ra cũng không có gì đáng nói, bởi vì các nàng lần này đến cũng chỉ có 4 ngày mà thôi.
Trong 4 ngày này, lịch trình và công việc gần như đã được sắp xếp kín mít. Ngoại trừ những lúc có chút thời gian chờ đợi có thể nghỉ ngơi, thậm chí chỉ có khi thu âm bài hát mới có thể nhân cơ hội lười biếng nghỉ ngơi.
Mà đây cũng là lý do tại sao một số thần tượng kỳ cựu lại thích đi thu âm Gameshow, đặc biệt là những show có nhiều người.
Bởi vì có thể lười biếng, có thể tranh thủ thời gian, vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể nghỉ ngơi, rất thư thái.
"Mệt quá, lần này trở về tốt nhất là nên về nhà nghỉ ngơi vài ngày."
Lên máy bay, Tiểu Thái Dương trực tiếp nằm dài ra ghế sofa ôm gối không muốn động.
Chỉ vừa nằm xuống, liền bị người chen sang một bên, sau đó là giọng của Sooyoung, "Soon-kyu à, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có nghỉ ngơi. Sau khi về lại tiếp tục thu âm MV, nghe nói lần này dự định quay hết một lần, từ trong studio ra đến cảnh ngoài, ngươi không phải là không biết đấy chứ."
"Khỏi nói nữa làm gì, khỏi nói nữa đi mà."
Đã sớm biết rõ, Tiểu Thái Dương trực tiếp chọn làm đà điểu, vùi đầu vào gối ôm, thật không muốn nghĩ đến chuyện này, quá mệt mỏi.
"Ta thật mong chờ a, vốn là nói chỉ đi đảo Bali quay phim. Kết quả sau đó lại đổi thành Maldives rồi, thật tuyệt vời a."
Đối diện, Kim Hyo Yeon véo một quả nho bỏ vào miệng, vẻ mặt mong đợi và hưng phấn.
Ngồi bên cạnh nàng, Seo Ju Hyun liếc nhìn Lâm Sơ Nhất vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, kế hoạch này là do nàng thấy người đàn ông này quyết định, bởi vì đêm đó nàng đã ở trên người hắn.
Ở bên kia, Jung Soo-youn nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt có chút chế nhạo cười, "Không phải nói là chúng ta tự mình thu xếp máy bay về sao, sao ngươi cũng đi cùng vậy?"
"Không thể chịu được nữa, 4 ngày, ngươi biết 4 ngày này ta sống thế nào không?"
Vẻ mặt ngơ ngác, Lâm Sơ Nhất nhìn Jung Soo-youn, giọng bắt đầu than thở, "Môtơ cái tên kia với đám anh em bày trò cho ta, ta còn tưởng lần này tới cũng chỉ là nói chuyện với bọn họ một chút thôi, kết quả hắn còn gọi cả người ở chi nhánh công ty bên Âu Mỹ tới nữa."
Jung Soo-youn nghe vậy, sắc mặt có chút kinh ngạc liếc nhìn Han So-hee bên cạnh, phát hiện Han So-hee mặt mũi cũng có chút mệt mỏi, khẽ xoa cằm, xem ra không muốn nói gì.
"4 ngày đấy, 4 ngày ta từ sáng sớm đến công ty, rạng sáng nửa đêm mới về đến ký túc xá, có hôm buổi tối thậm chí còn phải ở khách sạn gần đó để nghỉ ngơi. Giờ trong tai toàn là tiếng Power Point của các cuộc họp, tiếp nữa chắc ta chết mất, muốn chạy thôi."
Nghe Lâm Sơ Nhất nói, Jung Soo-youn lần nữa cười một tiếng, "Đây chẳng phải lỗi của ngươi sao, nếu không phải ngươi dồn quá nhiều việc chưa giải quyết thì sao lại thành ra thế này. Lần này Lý Nhiên với môtơ đặt ra một tháng họp 2 lần, ta thấy cũng được đấy, đỡ cho ngươi lần nào cũng như thế."
"Để sau nói đi, bây giờ ta đúng là thấy không ổn." Khoát tay, Lâm Sơ Nhất tự nhiên cũng biết đó là lỗi của mình.
Đứng cạnh Jung Soo-youn, YoonA luôn im lặng quan tâm nhìn Lâm Sơ Nhất, mở miệng đề nghị, "Hay là đi nghỉ ngơi một chút đi, rất hiếm khi thấy bộ dạng này của ngươi đấy."
Nói xong vừa nhìn về phía Han So-hee, "Làm phiền So-hee cũng đi nghỉ đi, mấy ngày nay thật vất vả cho ngươi phải theo dõi hắn."
Giọng nói này khiến Jung Soo-youn không khỏi quay đầu liếc nhìn YoonA, khóe miệng mỉm cười vui vẻ, YoonA cuối cùng đã trưởng thành rồi.
Chỉ có điều có lẽ cũng không phải là trưởng thành, mà chỉ là trước kia luôn kìm nén không bộc lộ ra, đến gần đây mới dần dần biểu hiện ra.
"Chờ cất cánh đã rồi đi."
Lâm Sơ Nhất gật đầu, tuy mình là một kẻ lười biếng, nhưng cũng không phải là kẻ khốn nạn.
Bởi vì hôm nay muốn đi nên hôm qua hắn thức trắng đêm soạn mấy bản kế hoạch cùng Power Point ném cho môtơ, sau đó mới mang theo cô thư ký chuồn êm.
Nên nói, cũng đã nói gần hết rồi.
Nếu như có vấn đề gì, đến lúc họp video cũng giải quyết được, không cần phải ngồi họp như kiểu bị giam cầm như mấy lần trước nữa.
Lên máy bay sau, Kim Tae Yeon lúc này mới cùng Yuri đi vào, vừa đến thì nhìn Lâm Sơ Nhất hỏi một câu, "Lần này ngươi về Seoul có cùng chúng ta đi Maldives không?"
Lâm Sơ Nhất lắc đầu, "Không đi, lần này ta về là để nghỉ ngơi, đâu có đi đâu, ở nhà trọ chơi game nghỉ phép thôi."
Trải qua 2 năm vất vả, Lâm Sơ Nhất nhận ra ngoài 2 tháng đầu là thật sự được nghỉ ngơi, còn lại thì gần như đều bay khắp toàn cầu.
Tuy không nói là bận rộn, nhưng để thực sự chơi game vui vẻ, sống như một trạch nam thì thời gian rất ít.
Cho nên lần này về Seoul, hắn quyết định sẽ ở trong căn hộ nghỉ ngơi một thời gian, cho mình một kỳ nghỉ, bồi đào.
Chỉ là nếu như ý nghĩ này của hắn mà để người ngoài biết, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.
Bởi vì cái gọi là không có thời gian của hắn đều là để vui chơi cùng các mỹ nhân idol, hồng nhan minh tinh, chơi bời khắp nơi.
Cuộc sống như vậy đổi với người khác có lẽ đã vui đến chết, nhưng với tên hỗn đản Lâm Sơ Nhất này, hắn lại bắt đầu chê.
Quả nhiên, có người ăn thịt cũng có lúc chán, còn có người đến nước rửa nồi… Không đúng, nước rửa chân cũng không có để mà uống.
Ngay khi Lâm Sơ Nhất vừa nói ra lý tưởng này, đã bị cô thư ký Han So-hee bên cạnh vạch trần, "Boss, không phải là vì đợt trước anh mua ở Dubai mấy bộ đồ VR, còn có mấy cái máy chơi game đỉnh cao cũng chuyển đến Seoul sao nên mới nói thế à."
Lời vừa thốt ra, mấy người vốn đang có chút tiếc thương và quan tâm đến Lâm Sơ Nhất như YoonA và Kim Tae Yeon nhất thời câm nín nhìn người đàn ông đang nhìn xung quanh, quả nhiên là một tên vô lại.
Hơn 10 phút sau, máy bay từ sân bay Kennedy cất cánh.
10 tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay Incheon ở bờ bên kia Thái Bình Dương.
Trên đường đi, Lâm Sơ Nhất chỉ ăn chút đồ lúc máy bay vừa cất cánh nửa tiếng, còn lại gần như toàn bộ thời gian đều ôm cô thư ký ngủ trong khoang, tranh thủ bù lại giấc ngủ những ngày không được nghỉ.
Cho nên khi máy bay vừa hạ cánh, hắn mới thần thái sáng láng bước ra khỏi phòng nghỉ, vươn vai, tiện thể hô to một tiếng.
"Hồ Tam hán ta đã trở lại."
Jung Soo-youn, YoonA, Seo Ju Hyun và Han So-hee mấy người hiểu tiếng Trung đều đồng loạt cúi đầu bật cười, mấy người khác thì ngơ ngác, sau đó ghé tai hỏi nhau xem Lâm Sơ Nhất vừa nói gì.
Cùng lúc đó, chuyến bay từ Madrid của nhóm đào cũng đang lượn vòng trên bầu trời sân bay Incheon, chờ hạ cánh.
Jung Soo Jung một mình ngồi ở vị trí, nhìn thành phố và khung cảnh quen thuộc bên ngoài, biểu cảm lại vô cùng bình ổn, bởi vì cảnh tượng này nàng đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Cho đến khi máy bay lao xuống chuẩn bị hạ cánh, khóe mắt liếc thấy một chiếc máy bay có chút quen thuộc đang đậu ở bãi đỗ máy bay phía xa.
Hình dáng chiếc máy bay khiến con ngươi của nàng co lại, cả người cứng đờ rồi quay đầu lại nhìn một cái.
Tên đó cũng quay về rồi ư?
Hai ngày nay, phong hàn làm đầu óc có chút nặng, nghẹt mũi, hô hấp cũng không được thông, quá tệ. Tối nay xem như quá độ đi, bắt đầu từ ngày mai làm lại chuyện mới. Cuối cùng mong mọi người chú ý đến sức khỏe, bị bệnh thật khó chịu, chết tiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận